Mục Vũ Phi trong lòng lạnh nhạt. Dì Trương cũng là một tay trông nom cho cô đến lúc cô trưởng thành. Dì luôn luôn đối đãi với cô giống như một nửa người mẹ vậy. Thế nhưng, khi Mục Vũ Phi thật sự có sự phát sinh xung đột lợi ích với con gái của mình, thì dì Trương lại như vậy, giống như người không hiểu thời thế, đã nhẫn tâm nói ra với Mục Vũ Phi những lời này. Nói đến chuyện con gái của mình si tâm vọng tưởng, thân là một người mẹ, bà làm thế nào cũng không phải? Tình người nhạt nhẽo, vì lợi ích, ngược lại, đều có thể không quan tâm đến bất cứ chuyện gì khác nữa.
Kéo dài giọng nói, Mục Vũ Phi lười nhác dựa vào trên chỗ dựa lưng của ghế so pha, giọng điệu trào phúng, mở miệng nói: "Dì Trương, giữa mấy đứa nhỏ chúng cháu, thì ở đây ngài cũng là người lớn. Lại nói tiếp, người nhà họ Mục chúng cháu gả đến nhà họ Vũ, ngài cũng phải dốc sức vài phần ít ỏi. Phần quan hệ này, ngài cũng cần phải nắm chắc cho tốt. Cháu và Vũ Thiên bây giờ đã là vợ chồng rồi, cho dù không phải là vợ chồng đi nữa, thì cũng không thể nào có thể trở thành kẻ thù của nhau được."
Nghe thấy Mục Vũ Phi nói những lời ấy, tay của dì Trương hơi run lên một chút, chén trà suýt nữa thì bị rơi xuống trên mặt đất. Ý tứ trong lời nói của Mục Vũ Phi, làm sao dì Trương có thể không hiểu được chứ? Đừng nói Vũ Thiên đối với Phương Lệ không có chút tình cảm nào, ngay cả khi Mục Vũ Phi có tình cảm với bà đi chăng nữa, cô cũng không thể nào dung túng đối với việc có người làm xằng làm bậy, khiến cho cho mình phải chịu ngột ngạt. Nhà họ Vũ và nhà họ Mục đều là thế gia hết sức quan trọng ở trên quan trường, cũng như ở trên thương trường. Không ai có thể xây dựng một kẻ thù mạnh mẽ như vậy cho chính mình. Bà một tay nuôi nấng bọn trẻ cho đến lớn, tương lai liền sẽ luôn nhớ kỹ phần quan hệ tình cảm này, bọn họ sẽ ra tay giúp đỡ nhà họ Phương, khi nhà họ Phương gặp phải nguy nan, sẽ cho con gái của của bà một tương lai tốt đẹp, nếu không...
Dì Trương há miệng kêu khổ. Con gái nhà mình là thuộc loại người như thế nào, bà đều biết. Mà trước mặt bà lúc này đây chính là một người hung ác, chỉ cần đẩy một bàn tay thôi, cũng có thể đưa cả nhà bà vào chỗ chết! Dù sao... Chỉ là do con gái của bà si tâm vọng tưởng mà thôi...
Dì Trương cười cười đầy vẻ miễn cưỡng, nói có chút cảm khái: "Phi Phi rốt cuộc cũng đã trưởng thành, cũng chín chắn rồi."
"Đó là do hồi nhỏ được ngài giáo dục tốt thôi." Mục Vũ Phi nhẹ nhàng cười che giấu sự lạnh nhạt ở trong lòng mình. Vốn dĩ dì Trương không phải là người chú trọng đến cái chủng loại gia thế kia... Nhưng chuyện này lại làm cho dì Trương hiểu rõ sự chênh lệch đẳng cấp sẽ làm cho nội tâm người ta bị vặn vẹo. Vì sao kẻ có tiền đều thích tụ tập với nhau? Cái này không phải là không có nguyên tắc.
Hai người không nói gì nữa, lại chợt nghe thấy ở ngoài cửa có một giọng nói của cô gái trẻ vang lên: "Ông nội, không nghĩ tới ngài cũng tới rồi, vừa vặn mẹ cháu cũng có ở nhà, phải cho ngài nếm thử tay nghề của mẹ cháu mới được!"
Phương Lệ đẩy cửa ra, nhìn thấy Mục Vũ Phi thì khóe miệng không khỏi gợi lên một ý cười quỷ quyệt. Nhưng mà cô ta lại không chú ý tới vẻ mặt tái nhợt của mẹ mình.
Vũ Thiên đi lên phía trước, gạt giúp cho cô vợ nhỏ nhà mình mấy sợi tóc bị xõa xuống ở trước trán, rồi vén ra sau tai. Trên mặt anh không tự chủ mà triển khai một nụ cười tươi. Anh không cược sai, cô vợ nhỏ của anh đã đến đây.
"Anh nghĩ rằng, em phải còn thật lâu nữa mới đến."
Mục Vũ Phi nghiêng mắt liếc nhìn Vũ Thiên một cái, hơi có chút nghiến răng nghiến lợi, nói đáp lễ: "Thuận theo ý của người lớn trong nhà, em đây không phải là thiên tân vạn khổ để chạy đến nơi này sao?". truyện xuyên nhanh
Đứng ở một bên, Phương Lệ nhìn thấy đến một màn như vậy không khỏi có chút trợn mắt há hốc mồm.
"Không nghĩ tới ông nội cũng tới rồi, bất quá dì Trương thân thể không được khoẻ, chúng ta vẫn là đi về nhà thôi, ngày khác lại đến đây sau." Mục Vũ Phi một mặt giả cười hướng về ông cụ Vũ, khoác tay lên cánh tay của ông. Từ đầu đến cuối đều không hề để ý tới Vũ Thiên. Bất quá, lực đạo của Mục Vũ Phi khi kéo cánh tay của ông cụ Vũ lại hơi lớn.
Ánh tinh quang trong mắt của ông cụ Vũ chớp lóe lên. Trên mặt ông lộ ra nụ cười tươi với ý vị sâu xa. Ông cụ vỗ một cái vào tay của Mục Vũ Phi, lực đạo cũng khá lớn, ra vẻ an ủi cô không phải lo lắng nóng ruột. Gia đình nhà người ta có thể không chịu đựng được loại ép buộc này.
"Đợi một chút!" Phương Lệ vẻ mặt không thể nào tin được, liền ngăn ở cửa, "Chẳng lẽ cô còn không biết? Kỳ thực..."
"Im miệng!" Mục Vũ Phi lời nói mau lẹ, thần sắc nghiêm nghị quát lên: "Chú ý thân phận của cô đi!"
Dì Trương vội vàng đi qua giữ chặt lấy Phương Lệ, sắc mặt xấu hổ nhìn mọi người: "Đứa nhỏ nhà cháu không hiểu chuyện..."
Ông cụ Vũ vỗ về Mục Vũ Phi đang tức giận một chút, nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Nếu không hiểu chuyện, nên giáo dục nhiều hơn, về sau cũng đừng nên không biết lớn không biết nhỏ như vậy nữa."
Cả người dì Trương run lên, vội cúi đầu liên hồi nhận tội. Phương Lệ giận dữ đầy mình, hung hăng đẩy tay của mẹ mình ra, mặt đỏ bừng chỉ vào Mục Vũ Phi liền nói mắng mỏ: "Cô là cái đồ hồ ly tinh không biết xấu hổ!"