Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Ông Xã, Không Có Việc Gì Đừng Giả Bộ Đáng Yêu

Đã vài ngày đêm qua Thượng Duyên đều ngủ không được ngon giấc rồi. Cô cứ mở trợn tròn mắt nhìn đến xuất thần vào trong bóng tối đen ngòm bốn phía, tựa như có lẽ là cô đã khuất phục bởi vận mệnh rồi.

Hình như là có một trận gió đã thổi mở cửa sổ sát đất của ban công ra. Một bóng đen nhân thể lủi vào trong nhà, lập tức bước đi đến bên người Thượng Duyên.

Thượng Duyên quay đầu nhìn lại bóng đen trong bóng đêm mông lung, nói nghe đầy ai oán: "Phi, em đã sắp sửa trở thành tam thiếu phu nhân của nhà họ Hứa rồi."

Ảnh tử ngồi xuống ở giường bên cạnh giường, vươn tay vuốt ve gò má mềm mại của Thượng Duyên. Bàn tay của anh bởi vì hàng năm huấn luyện nên sinh ra rất nhiều vết chai. Các đầu ngón tay thô ráp xoa xoa trên mặt Thượng Duyên phát đau, thế nhưng mà Thượng Duyên cũng không lên tiếng. Hơn nữa, cô còn chế trụ tay anh, để cho Ảnh tử càng áp sát gần bản thân mình hơn, giống như muốn được hưởng thụ sự ấm áp cuối cùng này vậy.

"Em có chịu đi theo anh hay không?" Ảnh tử nhẹ giọng hỏi.

Thượng Duyên lắc đầu, nói: "Vì anh trai và mẹ của em… anh cũng biết mà, em không thể."

Ảnh tử bị Thượng Duyên cự tuyệt liền không có nói thêm nhiều lời hơn nữa. Anh liền xoay mình lên giường ôm Thượng Duyên vào lòng, hít ngửi mùi thơm mê người của cơ thể Thượng Duyên. Ảnh tử cười chua xót nói: "Năm đó thời điểm em không gặp được Phi Phi, anh luôn luôn coi em giống như là tiên nữ vậy, để ở trong lòng mỗi ngày dâng hương cúng lễ. Sau này em bị Phi Phi kích phát ra bản chất, anh lại cảm thấy, em giống như một nữ thần bằng gốm sứ được chế tác ở trong lòng anh vậy! Em lột xác một chút, liền biến thành một người có đầy đủ khí chất mười phần rồi. Giống như anh đã nghĩ rằng, anh đang cúng Phật Bà Quan Âm, nhưng sau khi bề ngoài không còn nữa, anh mới phát hiện ra, đó thực sự là Quan Công!"

Thượng Duyên thổi phù một tiếng, nở nụ cười, nhưng mà, tuy cô cười cười như vậy, nhưng nước mắt lại chảy xuống. Thượng Duyên nằm phục ở trong lòng Ảnh tử khóc lóc nức nở, tựa như muốn nhéo quần áo của anh lẫn lộn cùng với trái tim đã bị vỡ vụn ra của cô vậy.

Ảnh tử nhanh chóng bế Thượng Duyên lên, ôm vào ở trong ngực mình. Đã nhiều năm như vậy, bọn họ cũng chưa từng bao giờ có tư thế tiếp xúc thân mật với nhau như thế. Vậy mà, một lần thân mật ôm nhau duy nhất hôm nay, thế nhưng lại là biểu thị của cuộc ly biệt. Trái tim của Ảnh tử cũng như bị đao cắt vậy, đau đớn đến tứa máu ra rồi.

Thượng Duyên cuồng loạn khóc như mưa, thật là lâu. Mãi cho đến khi cô đã không còn chút khí lực nào nữa rồi, mới xoa xoa nước mắt, đứng thẳng người lên, bắt đầu cởi các chiếc cúc áo trên quần áo của chính mình. Ảnh tử giơ tay ra, nắm giữ lấy tay Thượng Duyên, lắc lắc đầu ý bảo cô không nên giả vờ ngớ ngẩn như thế.

Thượng Duyên ôm chặt lấy cổ Ảnh tử, hôn môi của anh, ghé vào lỗ tai của anh nhẹ giọng nói: "Em chỉ nghĩ muốn lưu lại cho anh những gì tốt đẹp nhất của mình, tránh để cho em phải hối hận."

Lời nói còn chưa dứt, nước mắt của Thượng Duyên lại đã liền rơi xuống như mưa. Ảnh tử cảm nhận được những giọt nước mắt lạnh như băng nhỏ giọt xuống ở trên mặt mình, cũng không thể nào nén nhịn được nữa, cứ mặc kệ để cho những giọt nước mắt nam nhi chảy xuống. Ảnh tử không muốn chạm vào Thượng Duyên là bởi vì anh không thể nào chấp nhận được việc bản thân mình đã từng được ôm ấp Thượng Duyên. Thế nhưng mà bảo anh phải trơ mắt nhìn Thượng Duyên đầu nhập vào vòng tay ôm ấp của người khác… Anh đã yêu cô nhiều năm như vậy, anh không thể nào nhẫn nhịn được nổi sự thống khổ khi phải chịu mất đi cô!

Bên này Thượng Duyên và Ảnh tử liều chết triền miên. Ở bên kia Thượng Tư Nguyên và Mục Vũ Phi lại đang lạnh mặt mặt ngồi đối diện với nhau. Bên cạnh đó còn có Lãnh Phong và Hứa Khiết cùng ngồi giúp vui. Hứa Khiết xung phong nhận việc phải giúp Mục Vũ Phi, Lãnh Phong hoàn toàn là bị cô kéo cổ áo mang đến.

Thượng Tư Nguyên tới đây là tìm xin sự giúp đỡ. Thế nhưng mà thái độ của Mục Vũ Phi lại làm cho anh có chút sờ không nổi.

"Thượng Duyên gả đi như vậy, không phải là anh vừa vặn có thể thuận thế ngồi lên vị trí ông chủ haysao? Ngươi có này dã tâm, cũng có năng lực như thế." Mục Vũ Phi trực tiếp nói cự tuyệt.

Thượng Tư Nguyên rũ mắt xuống nghĩ nghĩ, chậm rãi lấy tay bưng kín mặt. Anh nói, giọng có chút nghẹn ngào: "Tôi đây chỉ có một người em gái này mà thôi. Mục Vũ Phi, cô có biết không, tôi chỉ có một một người em gái là Thượng Duyên. Tôi đã cho rằng, mình có thể nhẫn tâm, nhưng nhìn thấy Thượng Duyên ngay cả hy vọng sống sót cũng dắp không còn nữa, trong lòng tôi đau đến mức muốn chảy máu. . ."

Mục Vũ Phi vốn cho là Thượng Tư Nguyên là đang diễn trò, thấy có người nói, liền cứ thế khóc lóc được luôn? Nhưng khi nhìn thấy những giọt nước mắt của Thượng Tư Nguyên chảy xuống qua khe hở của các ngón tay, Mục Vũ Phi mới giật mình.
Thượng Tư Nguyên rũ mắt xuống nghĩ nghĩ, chậm rãi lấy tay bưng kín mặt. Anh nói, giọng có chút nghẹn ngào: "Tôi đây chỉ có một người em gái này mà thôi. Mục Vũ Phi, cô có biết không, tôi chỉ có một một người em gái là Thượng Duyên. Tôi đã cho rằng, mình có thể nhẫn tâm, nhưng nhìn thấy Thượng Duyên ngay cả hy vọng sống sót cũng dắp không còn nữa, trong lòng tôi đau đến mức muốn chảy máu. . ."

Mục Vũ Phi vốn cho là Thượng Tư Nguyên là đang diễn trò, thấy có người nói, liền cứ thế khóc lóc được luôn? Nhưng khi nhìn thấy những giọt nước mắt của Thượng Tư Nguyên chảy xuống qua khe hở của các ngón tay, Mục Vũ Phi mới giật mình. Người đàn ông ở trước mắt cô lúc này không phải là không có tâm, chẳng qua là do chưa có chuyện gì xuất hiện để có thể làm cho anh ta bị xúc động mà thôi. Mà người duy nhất có thể làm cho Thượng Tư Nguyên vứt bỏ tôn nghiêm để van cầu người khác như vậy, e là cũng chỉ có một mình Thượng Duyên mà thôi.

Thở dài một hơi, Mục Vũ Phi nói, vẻ có chút bất đắc dĩ: "Tôi có lòng giúp đỡ cho Thượng Duyên, nhưng mà tôi không thể trực tiếp đối mặt với nhà họ Hứa, được, anh phải hiểu điều này!"

Thượng Tư Nguyên lau mặt, hai hốc mắt đỏ bừng đưa một phần tài liệu chuyển nhượng quyền sở hữu cổ phần cho Mục Vũ Phi, cắn răng nói: "Chỉ cần có thể khiến cho Duyên Duyên được hạnh phúc vui vẻ, cho dù cô có làm cho nhà họ Thượng bị chia rẽ thì cũng không sao hết!"

Hứa Khiết cũng bị tình huynh muội của Thượng Tư Nguyên làm cho xúc động rồi. Cô đi vài bước, tới cầm lấy tập tài liệu quét hai mắt nhìn qua, rồi sau đó ném cho Lãnh Phong nói: "Cầm lấy đi, đây là sính lễ của tôi."

Lãnh Phong một mặt đầy hắc tuyến nhìn lại Hứa Khiết, hận không thể nhanh chóng nghiến răng một miếng cắn nát Hứa Khiết. Người phụ nữ này luôn luôn nhớ mãi không quên chuyện muốn kết hôn với anh. Chẳng lẽ cô ta muốn trình diễn tiết mục hoàng tử và cô bé lọ lem hay sao? Mà Lãnh Phong anh, chẳng lẽ lại chính là cô bé lọ lem trong truyền thuyết ấy hay sao? Lãnh Phong vẻ hung dữ, lạnh lùng, căm tức từ chối nói không cần.

"Cầm lấy đi! Tiền của anh cũng chính là tiền của tôi, tiền của tôi thì vẫn là tiền của tôi!" Hứa Khiết hùng hổ trợn mắt nhìn lại Lãnh Phong. Lãnh Phong liền uể oải rồi, anh nhìn sang Mục Vũ Phi để cầu viện, ý bảo Mục Vũ Phi hãy nhanh chóng đến hóa giải nguy cơ cho mình. Mục Vũ Phi chỉ biết thể hiện cho anh một biểu cảm lực bất tòng tâm mà thôi. Ý tứ của Hứa Khiết chính là, cô muốn dùng tiền mua lại những cổ phần công ty này. Về phần tiền có đến mấy triệu lấy từ đâu mang tới đây, Hứa Khiết sẽ mua thế nào thì Mục Vũ Phi cũng không biết. Nhưng mà Mục Vũ Phi cô còn có thể ngăn cản người khác tiêu tiền hay sao?

Quả nhiên là không đáng tin! Lãnh Phong nổi giận. Dựa vào trời, thật còn không bằng dựa vào chính bản thân mình. Lãnh Phong không sợ chết quay cổ đi, cự tuyệt ý định tốt kia của Hứa Khiết. Hứa Khiết liền thuộc loại dắt tay thì không đi, nếu đánh thì rút lui. Thấy Lãnh Phong tức giận liền không trói buộc anh nữa, mà đổi giọng nhẹ nhàng, mềm giọng khuyên nhủ anh vẫn nên tiếp nhận thì tốt hơn. Tiếp nhận rồi, thì chính là người có tiền, không tiếp nhận thì mới là người ngu đó.

Mục Vũ Phi đối với hai người oan gia này chỉ biết lắc lắc đầu. Cô xoay người nói với Thượng Tư Nguyên: "Trong tay tôi cũng có một phần cổ phần công ty của gia đình nhà anh. Nếu như anh thật sự thấy phải cần tôi trợ giúp, vậy thì anh liền phải tin tưởng tôi!"

Thượng Tư Nguyên chua sót gật gật đầu. Thời điểm anh đi đến đây, cũng đã nghĩ đến kết quả kém cỏi nhất, thì nhất định Thượng thị sẽ phải đổi chủ. Mặc dù Thượng Tư Nguyên không cam lòng, nhưng mà vừa nghĩ tới về sau này em gái của mình, sẽ lại phải trải qua cuộc sống giống như mẹ của mình hiện tại, sống không bằng chết như thế, Thượng Tư Nguyên cũng không có biện pháp nào khác, cũng không thể do dự nhiều hơn được nữa!

Mục Vũ Phi đột nhiên nở nụ cười vẻ tán thưởng, "Ngày hôm nay anh đã tới nơi này, chính là đã làm xong quyết định “Phá Phủ Trầm Chu” rồi phải không? (*) Ta trước kia vẫn cảm thấy ngươi mặc dù ở ư Thượng Duyên, lại còn chưa tới vì tình thân trả giá hết thảy cái chủng loại kia... Sức mạnh. Nhưng là bây giờ biểu hiện của ngươi lại làm cho ta rất hài lòng, nói cách khác, ngươi bây giờ là bằng hữu của ta rồi, cùng Thượng Duyên giống nhau, không là con rối."

(*) Phá Phủ Trầm Chu (hay là Phá Phủ Trầm Châu) là câu thành ngữ chỉ hành động đập nồi dìm thuyền; quyết đánh đến cùng (Câu thành ngữ này dựa theo tích: Hạng Vũ đem quân đi đánh Cự Lộc, sau khi qua sông thì dìm hết thuyền, đập vỡ nồi niêu để binh sĩ thấy không có đường lui, phải quyết tâm đánh thắng̀)

Thượng Tư Nguyên có chút kinh ngạc nhìn Mục Vũ Phi. Nếu anh không đoán sai, Mục Vũ Phi nghĩ muốn đoạt lại nhà họ Thượng một lần nữa, sau đó sẽ giao cho Thượng Tư Nguyên anh quản lý. Nói đúng hơn chính là, về sau anh còn có cơ hội mua lại cổ phần công ty của nhà mình. Rồi sau đó chính là danh chính ngôn thuận đứng đầu Thượng thị rồi !

★☆★☆★☆

Ông cụ Hứa đưa ra một khoản tiền lớn, khiến cho nhà họ Hứa bị một trận gà bay chó sủa. Thế nhưng mà, sau khi tỉnh táo lại, trái tim của mọi người liền đều trở nên băng giá rồi. Nhà bọn họ cùng nhà người ta không giống với nhau. Mỗi con cái đều muốn độc lập trải qua cuộc sống của bản thân, không bị liên lụy đến gia tộc. Nhưng mà bọn họ lại là người của nhà họ Hứa, phải có nghĩa vụ dâng hết thảy bản thân mình để hiếu kính với nhà họ Hứa. Mẹ Hứa đi sớm, mấy người đứa trẻ con, trừ bỏ Hứa Khiết, ngay từ hồi nhỏ đều đã từng phải trải qua sự giáo dục nghiêm cẩn. Thời ấu đầy tịch mịch mà bất đắc dĩ, nhưng mà trong bọn họ, không chưa từng có người nào oán giận quá. Hứa Nhân biết Hứa Liêm và Hứa Phàm đều nghĩ muốn có một cuộc sống bình thường. Cho nên bọn họ liền chủ động nâng lên trọng trách, lặng yên thừa nhận hết thảy.
Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!