Editor: Bánh Tai Heo
Tư Dao lật xem tập truyện tranh Phong Thần gửi đến, thận trọng tính toán các loại dữ liệu biểu cảm, chỉnh sửa lại thông tin rồi đưa vào cơ sở dữ liệu của mình. Tư Dao không hiểu rõ các biểu cảm vui, giận, bi, hài, chỉ có thể thông qua dữ liệu xem được mà bắt chước.
Nghe tiếng gõ cửa, Tư Dao tắt máy tính đứng dậy mở cửa, Tào Nguyên Huy đem điện thoại đưa cho Tư Dao "Diêm đội muốn nói chuyện với em."
Đôi mắt Tư Dao sáng lên, vui sướng nhận điện thoại, Tào Nguyên Huy cười xoay người rời đi. "Tử Ký, tôi nhớ anh." Tư Dao về phòng ngã nhào lên giường.
Nghe giọng Tư Dao mềm như bông oán trách, Diêm Tử Ký vừa kết thúc diễn tập, người đầy bùn đất còn chưa có tắm rửa liền cười "Ừ, anh biết."
"Tôi gửi tin nhắn anh đều không trả lời." Tư Dao chọt chọt gối nằm tức giận nói.
Một tay cởi bỏ lớp áo dính đầy đất, Diêm Tử Ký im lặng nghe Tư Dao lên án "Quân đội giao nhiệm vụ, nên anh không có mặt ở quân doanh."
"Giải thích chính là lấp liếm sai lầm."
Diêm Tử Ký mặt than đen nhíu mày "Ai dạy em cái đó thế?"
Tư Dao trộm bĩu môi, sao không giống trong TV chiếu vậy, Diêm Tử Ký sao lại không la cô?
"Nghe Nguyên Huy nói em muốn có một công việc à." Diêm Tử Ký không cùng Tư Dao nói lan man, trực tiếp đi vào vấn đề chính.
Tư Dao thản nhiên gật đầu, nhưng nghĩ đến Diêm Tử Ký không thấy được, liền bỏ thêm thanh âm "Ừm."
"Anh có thể nuôi em." Ý tứ Diêm Tử Ký không cần nói cũng biết.
Tư Dao sờ nhẹ viên kẹo, sợ Diêm Tử Ký nghe được sẽ bị mắng, chịu đựng không dám cho vào mồm "Anh không chơi với tôi, tôi ở nhà rất chán."
"Nếu em thật sự muốn tìm một công việc, thì anh sẽ tìm giúp em, không nhất thiết phải làm diễn viên." Diêm Tử Ký biểu tình nghiêm túc như Diêm Vương dưới âm tào. "Giới giải trí rất phức tạp, thật sự không thích hợp với em."
"Anh không thích vậy tôi sẽ không làm." Tư Dao thật sự không sao cả, nhưng Diêm Tử Ký nghe vào trong tai, lại cảm giác như cô đang bị ủy khuất.
Diêm Tử Ký mặt thoáng nhu hoà, giọng điệu cũng không nghiêm khắc như vừa nãy "Anh không có ép em từ bỏ, chỉ là muốn nghe xem em nghĩ như thế nào thôi."
Diêm Tử Ký móc ra bật lửa tính đốt một điếu, do dự rồi buông. "Hôm nay đi quay thử, có thích không?"
Tư Dao nhớ lại lúc quay, tuy rằng khoa học kỹ thuật lạc hậu, nhưng xác thật rất thú vị "Thích." Lời đang tính nói trong họng liền bị chữ thích này của Tư Dao đem nuốt xuống, tim bỗng nhiên đập rộn ràng.
"Nếu anh không thích tôi sẽ không làm." Tư Dao nhạy bén cảm giác được tần suất hô hấp của Diêm Tử Ký có biến hoá, cô lập tức khẩn trương lên.
Diêm Tử Ký xoa mi tâm lắc đầu "Không không, nếu em thật sự thích thì cứ làm đi."
Nhưng Diêm Tử Ký lo Tư Dao đơn thuần dễ bị người ta lừa, anh lại lải nhải dặn dò " Lỡ bị khi dễ thì cứ đánh trả, phải bảo vệ bản thân cho tốt. Nếu có ngày muốn rời khỏi giới giải trí thì cứ về nhà, anh sẽ nuôi em."
Đột nhiên cảm thấy như có thứ gì âm ấm chảy vào tim, Tư Dao che ngực lại, khóe miệng vô thức đáp "Vâng."
"Em cũng đừng chạy loạn lung tung, đi đến đâu cũng phải đem Nguyên Huy theo, có việc gì cũng phải gọi anh."
"Tôi biết rồi." Tư Dao gương mặt phiếm hồng, cảm xúc kỳ quái dao động làm cơ sở dữ liệu trong đại não vang lên tiếng cảnh báo, nhưng Tư Dao không tính ngăn lại, nàng thích loại cảm giác này.
"Báo cáo kết hôn anh đã gửi rồi, chờ được thông qua, chúng ta liền kết hôn." Nói đến hôn sự, Diêm Tử Ký thanh âm cũng nhẹ nhàng hẳn.
Tư Dao ánh mắt lập loè, yên lặng bóc lớp giấy gói kẹo ra, đem viên đường bỏ vào miệng. Khoảng thời gian này cô liên tục học rất nhiều tri thức của địa cầu, đương nhiên cũng biết rõ báo cáo kết hôn là gì. Cô không nghĩ tới sẽ cùng Diêm Tử Ký kết hôn, trước đây đã từng là nửa người nửa máy, đến nơi này lại gặp lại Diêm Tử Ký, cô cũng chỉ nghĩ muốn hai người lại trở về thân cận như ngày xưa.
Diêm Tử Ký chiếu cố cùng thương tiếc cô, Tư Dao xem anh như người nhà, cô cho rằng chỉ là như vậy. Vị ngọt trong miệng thấm vào đầu lưỡi, Tư Dao đem mặt chôn trong ổ chăn.
Diêm Tử Ký hiện tại là người thường, không có bị Tinh tế treo bảng truy nã, cũng không có Liên Bang đuổi giết, anh sẽ kết hôn, sẽ có con cái, cô không còn là mối quan tâm duy nhất của anh nữa.
Nghĩ đến Diêm Tử Ký có khả năng sẽ rời khỏi mình, Tư Dao liền cảm thấy ngực như bị lửa thiêu đến đau rát. Cô tuyệt đối không cho phép Diêm Tử Ký bị cướp đi, đôi mắt xanh sẫm của Tư Dao chợt lóe lên ánh điện rồi biến mất.
Diêm Tử Ký là người thân nhất đối với Tư Dao, cô đã quen có Diêm Tử Ký sống cùng, quen việc được anh chiếu cố sủng ái, không ai có thể thay thế vị trí của Diêm Tử Ký trong sinh mệnh của Tư Dao.
Cô muốn chiếm lấy toàn bộ sự ôn nhu của Diêm Tử Ký. Đôi mắt Tư Dao bị màu xanh sẫm của tia điện bao trùm, đèn trong phòng chập chờn lúc sáng lúc tối.
"Tư Dao?" Tư Dao trầm mặc làm Diêm Tử Ký cảm thấy bất an.
Ánh điện trong mắt nhanh chóng biến mất, đồ điện trong phòng cũng khôi phục bình thường. "Vâng, vậy chúng ta kết hôn." Tư Dao nói.
(*Bắt đầu từ đoạn này, mình sẽ thay đổi xưng hô của Tư Dao với Diêm Tử Ký thành "Em - Anh" luôn nhé mọi người.
Vì có lẽ ai cũng thấy Tư Dao đã hiểu được kết hôn là gì, cảm nhận được mình thích cảm giác yêu đương với Diêm đội, và muốn sở hữu luôn anh, nên Tư Dao hiện tại đã không còn mang tư tưởng đơn thuần của một rô bốt không hiểu tình cảm nữa.)
Diêm Tử Ký trầm mặc một lát, mi tâm chau lại "Tư Dao, em ăn đường đúng không?"
Tư Dao vọt lại thùng rác đem đường trong miệnh phun ra, liều mạng lắc đầu sống chết không thừa nhận "Không có."
"Còn dám nói dối!" Diêm Tử Ký tức giận nói. "Mau đi đánh răng cho anh, phạt em một tuần không được ăn vặt."
Tư Dao bẹp miệng không dám phản bác, biết rõ tính tình Diêm Tử Ký, nếu cô còn dám sinh sự, chắc chắn sẽ bị phạt thảm hơn. Cô tuyệt đối sẽ không nói cho Diêm Tử Ký rằng ở dưới giường có giấu một thùng đồ ăn vặt đâu.
Sau khi ngắt điện thoại của Diêm Tử Ký, Tư Dao nằm ở trên giường xuất thần, lúc chiến hạm nổ mạnh huỷ hoại thân thể của cô, dữ liệu trong người Tư Dao xuyên qua vết rách không gian đi vào địa cầu, rồi chiếm lấy khối thân thể đã không còn sự sống này.
Tư Dao trầm mặc chăm chú nhìn vào bàn tay, mã gen của thân thể này đã bị dữ liệu của cô cải tạo, cả não cô bây giờ cũng chi chít những dữ liệu trong đó, vậy sao lại cảm thấy có gì đó lạ lạ nhỉ?
Dòng điện lưu xanh sẫm chạy ngang qua tròng mắt, đèn phòng đột nhiên phát nổ, mảnh bóng đèn vỡ văng tứ tung, Tư Dao há miệng, đúng là vẫn có xảy ra biến hoá gì đó mà cô không biết.
Diêm Tử Ký ngắt điện thoại, nhớ lại Tư Dao vừa nãy nói muốn kết hôn, môi nhịn không được cong lên.
Trên người dính đầy bùn đất, Diêm Tử Ký nhặt lên áo vừa cởi, bước ra khỏi văn phòng, chuẩn bị về ký túc xá tắm rửa, sau đó lại đi tìm Lôi đội thông báo kết quả diễn tập.
Diêm Tử Ký vừa ra khỏi văn phòng liền gặp Trung đội trưởng Đội 3, tay anh ta chắp sau lưng cười cười, đôi mắt ti hí nhìn Diêm Tử Ký chế nhạo nói "Đúng là người đang phơi phới tình yêu, bản mặt vốn như khối băng mà giờ lại cười hề hề hệt như khỉ vậy."
Diêm Tử Ký nhấc chân đá người đang chặn đường trước mặt "Lăn chỗ khác đi."
"Lại còn vừa đi vừa nhảy nhót, anh đấy, sướng đến tận trời rồi." Đội trưởng đội 3 né tránh cú đá của Diêm Tử Ký cười nói. "Mới vừa buôn chuyện với vợ đúng không? Nghe nói vợ của anh đẹp như tiên vậy, đợi có dịp nhớ đem cô ấy đến cho tôi xem a."
Diêm Tử Ký tay nắm thành quyền, sắc mặt âm trầm nhìn Tam đội trưởng "Ngứa da muốn ra sân huấn luyện phải không?"
"Đội trưởng, Lôi đội gọi ngài qua." Khương Ninh hướng về phía Diêm Tử Ký chạy tới.
Tam đội trưởng cười hì hì xua tay "Đừng, tí nữa tôi còn phải cùng Lôi đội đến họp ở quân khu, trên mặt mà có vết thương sẽ khó coi lắm."
Tam đội trưởng chắp tay sau lưng thong thả rời đi, Khương Ninh chạy đến trước mặt Diêm Tử Ký, Diêm Tử Ký không đợi Khương Ninh mở miệng liền giơ chân đá cậu ta "Tôi đá chết cậu cái miệng thích đi buôn chuyện khắp nơi!"
Diêm Tử Ký vậy mà lại đồng ý cho Tư Dao tiến vào giới giải trí, điều này làm cho Tào Nguyên Huy thật sự rất bất ngờ, tuy rằng anh rất có ý kiến đối với cách xử lý của Diêm Tử Ký, nhưng Tào Nguyên Huy chỉ có nước đi theo bảo vệ Tư Dao thôi.
Tư Dao đến công ty Tinh Thế, sau đó đi theo Phong Thần đến đoàn quay phim, thay trang phục xong, Lê Tinh liền rủ Tư Dao ra một góc ngồi để diễn giải cách diễn cho cô.
"Tư Dao cô xinh đẹp như vậy, kỹ thuật diễn dù có tệ thì cũng không ảnh hưởng lắm đâu." Lê Tinh thỏ thẻ nói với Tư Dao.
Tư Dao đang nghĩ tới việc nổ bóng đèn đêm qua, nghe Lê Tinh nói vậy liền quay đầu nhìn cậu ta, chỉ số thông minh của cô có chút theo không kịp. Này cũng gọi là an ủi à? Sao muốn đánh cậu ta mấy phát quá.
"Tư Dao, Lê Tinh, lại đây chuẩn bị đi." Trợ lý trường quay thông báo chuẩn bị bấm máy, Lê Tinh còn đang muốn an ủi Tư Dao thêm một chút, Tư Dao liền dứt khoát đứng dậy rời đi, để Lê Tinh gãi đầu cười cười đuổi theo.
Cảnh này là cảnh đầu tiên nam nữ chính gặp nhau trong mộng, nữ chính từ vườn hoa hồng chui ra, đến gần nam chính, hai người nhìn nhau cười. Tư Dao nhớ lại Phong Thần nói với cô phải thể hiện cảm xúc tình yêu trong sáng thầm kín, trong đại não nhanh chóng chọn lọc những biểu cảm đã xem tối qua, lựa chọn một biểu cảm thích hợp, sau đó các bộ phận trên mặt liền phối hợp hành động theo.
"!"Đạo diễn hô lên bắt đầu, máy móc bắt đầu hoạt động.
Nhìn làn váy trắng thấp thoáng ngoài vườn hoa, nam chính lộ ra vẻ do dự. Vườn hoa hồng đỏ tươi tản ra mùi hương ngọt ngào, gương mặt nõn nà tinh tế của cô gái hiện ra, mắt long lanh như ngọc, đôi mày thuôn đẹp như tranh.
Cô gái dường như hốt hoảng vì bị bắt gặp, cô rũ mắt e lệ cười, ánh mặt trời trên cao chiếu vào, làn gió ấm áp thổi vài cánh hoa hồng nhẹ bay, trong nháy mắt, nam chính dường như thấy được thiên sứ trên trời.
Lê Tinh ngây ngẩn cả người, nhưng rồi nhanh chóng hoàn hồn trở lại. Nhân viên công tác bên khu ghi hình đều xem sướng cả mắt, cả đám nhìn chằm chằm đôi mắt kia trong ống kính mà cảm giác hít thở không thông.
Cô gái ra khỏi vườn hoa tiến lại gần nam chính, dung mạo như tiên nữ, đôi mắt xanh thẳm như hồ vào thu, tầm mắt giao nhau, nháy mắt phảng phất chính là thiên trường địa cửu.
"Cắt!" Tiếng đạo diễn kêu dừng khiến mọi người bừng tỉnh, cũng vừa trong giây phút kia, bọn họ đều cảm giác dường như thấy được thiên sứ thật sự.
Đạo diễn nghi hoặc nhìn về phía Phong Thần, chỉ trong một đêm thôi, Phong Thần rốt cuộc dạy cô ấy như thế nào thế?
Người khác có lẽ đều kinh ngạc khi thấy Tư Dao từ một người mặt không biểu lộ được chút cảm xúc gì đột nhiên lại biến thành cao thủ diễn xuất, nhưng Phong Thần lại biết rõ, Tư Dao là bắt chước mà thành, biểu cảm của Tư Dao khiến Phong Thần nghĩ đến những quyển truyện manga mà anh gửi cho cô lúc tối.
Tiến độ quay sau đó đều rất thuận lợi, trừ bỏ vài trục trặc kỹ thuật nhỏ, thì Lê Tinh cùng Tư Dao hầu như đều diễn một lần là qua. Tào Nguyên Huy đứng bên cạnh xem đến trợn mắt há hốc mồm, đúng là tốc độ hoả tiễn a.
Các cảnh quay trong nhà thuận lợi kết thúc, chỉ còn cảnh quay ngoài trời. Tư Dao diễn cùng Lê Tinh ba cảnh, còn lại toàn bộ đều là cảnh lẻ của Lê Tinh.
Lê Tinh bưng cơm hộp đưa cho Tư Dao "Đừng nhìn ngày mai quay xong nữa là có thể kết thúc, ác mộng chỉ vừa mới bắt đầu a."
Tư Dao cắn đùi gà nghi hoặc nhìn gương mặt khổ sở của Lê Tinh, Lê Tinh ngồi cạnh Tư Dao "Tôi rất muốn được đóng một bộ phim điện ảnh, nhưng mãi mà không có dự án nào."
"Phải trách vận khí của cậu tốt quá đó." Phong Thần đi tới, ghét bỏ từ chối cơm hộp Lê Tinh đưa.
"Tôi cũng có thực lực lắm mà." Lê Tinh bẹp miệng lẩm bẩm.
Phong Thần ngồi đối diện Tư Dao, thử nhìn chằm chằm biểu cảm của cô "Cảm giác đóng phim thế nào?"
"Chơi rất vui." Tư Dao ăn ngay nói thật.
"Chờ 《 Nửa đôi cánh 》 quay xong, em đến Tinh Thế ký hợp đồng đi."
"Được a." Tư Dao trả lời quá nhanh gọn, Phong Thần cảm giác âm mưu của mình đã thành công.
Phong Thần nhìn qua Tào Nguyên Huy, Tào Nguyên Huy mặt lạnh lùng không hé răng, Phong Thần tức khắc hiểu rõ, xem ra Tào Nguyên Huy không thể lừa được Tư Dao, quả nhiên cái thiện sẽ chiến thắng cái ác.
"Chờ ngày mai xong anh liền đưa em về Tinh Thế." Phong Thần tâm tình thực tốt.
"Tư Dao, về sau tôi chính là đàn anh của cô rồi." Phong Thần đắc ý ngẩng đầu ưỡn ngực.
Tào Nguyên Huy trừng mắt liếc Phong Thần, trong đầu nhảy ra bốn chữ ' tiểu nhân đắc chí '.
Tối nay anh chắc chắn phải gọi cho Diêm đội, nhất định phải thuyết phục Diêm đội ngăn cản Tư Dao tiến vào giới giải trí, hoặc giả như có tiến vào giới giải trí, cũng không thể đi theo tên Phong Thần này.