Chương 6: Bị cưỡng hôn
Người đàn ông trước mặt ôm cô thật chặt, dùng hết nhiệt độ, hơi thở và sự nhiệt tình của mình để hôn cô.
Nặc Kỳ Anh dùng hết sức mình để đẩy người đàn ông trước mặt ra.
Đột nhiên anh buông cô ra rồi đưa tay che bụng.
Nặc Kỳ Anh có chút bất ngờ, đột nhiên cô phát hiện anh chính là người đàn ông bị thương bò vào phòng cô tối qua!
Anh ta đã cướp đi lần đầu của mình mà bây giờ còn dám xuất hiện trước mặt mình!
“Anh… Nặc Kỳ Anh đang định chửi ầm lên nhưng khi nhìn thấy người đàn ông trước mặt đau tới nỗi trắng bệch mặt thì trong lòng lại có chút áy náy, cô đành phải sửa miệng: “Thôi được rồi tôi xin lỗi, là tôi không cẩn thận. Để tôi giúp anh xem xem vết thương trên phần bụng của anh nhé.”
“Anh không sao, chỉ là thời gian của anh không nhiều lắm. Lúc đầu anh định về biệt phủ thăm em một chút nhưng quản gia bảo em không có ở nhà. Vừa nãy anh đi bệnh viện thay thuốc, không ngờ rằng lại gặp em ở đây. Cho nên giữa chúng ta đều là ông trời sắp đặt rồi. Em phải chờ anh, chờ anh làm xong việc là có thể ngày ngày ở bên cạnh em” Phó Quân Tiêu dơ tay lên xoa đầu của Nặc Kỳ Anh rồi nói một cách rất thâm tình.
Nên làm thế nào bây giờ?
Dường như Phó Quân Tiêu đã yêu người con gái cứu mình này.
Vừa thấy đã yêu, gặp lại cảm mến.
Phó Quân Tiêu chưa từng nghĩ tới mình lại sà vào tấm lưới của ái tình chỉ trong một đêm trầm luân, đến nỗi không thể nào tự bứt ra được.
Rõ ràng anh và cô quen biết nhau chưa tới hai mươi tư tiếng nhưng Phó Quân Tiêu lại có cảm giác dường như là hai người đã quen biết nhau từ lâu rồi.
Có lẽ sâu trong lòng Phó Quân Tiêu có một loại tình cảm giống như đã từng quen đối với cô ấy.
Bởi vì tình cảm này khiến cho anh luôn chờ đợi cô xuất hiện.
Nặc Kỳ Anh lại trợn mắt há mồm nhìn Phó Quân Tiêu, cô không hề nghe hiếu được người đàn ông này đang nói cái gì.
“Cục cưng, anh phải đi rồi. Ngủ ngon nhé, để tài xế đưa em về nhà sớm một chút, đừng để anh lo lắng”
Phó Quân Tiêu cúi người rồi hôn lên trán Nặc Kỳ Anh một cái.
Nặc Kỳ Anh rất bối rối, cô đang định hỏi người đàn ông này là anh có ý gì thì thấy anh ta đã nhanh nhẹn quay người sang chỗ khác, sau đó phóng qua bồn hoa ven đường rồi nhảy lên chiếc xe việt dã màu xanh quân đội có người đã mở cửa chờ sẵn kia.
Họ đóng cửa xe lại rồi rời khỏi đây một cách nghênh ngang.
Phó Quân Tiêu đi rất nhanh, không hề để chừa cho cô một chút thời gian tra hỏi.
Nặc Kỳ Anh đưa tay lên võ trán mình, đau quá. Cho nên mọi thứ vừa xảy ra đều là thật chứ không phải là mơ.
Đến cùng người đàn ông này là thế nào chứ?
Vừa xuất hiện còn chưa thèm nói xin lỗi đã cưỡng hôn cô, còn nói mấy câu khiến cô không thể hiểu nổi.
Nếu anh ta đã bình an vô sự rồi thì đừng có trở lại tìm cô mới đúng chứ!
Vừa rồi Nặc Kỳ Anh nhìn thấy chiếc xa màu xanh quân đội kia có biển số màu đỏ, nói cách khác đó là xe quân dụng!
Chẳng lẽ anh ta là người trong bộ đội ư?
Sau khi Phó Quân Tiêu trở lại xe thì đưa tay vuốt ve bờ môi mình như đang nhớ lại một chuyện gì đó.
Hàn Mậu Tỉnh vỗ vai Phó Quân Tiêu rồi hỏi với vẻ trêu ghẹo: “Tôi nói Cậu Tư này, anh đừng tưởng rằng vừa rồi tôi ở trong xe nên không thấy gì nhé. Thế nào? Đôi môi của cô bé kia ngọt không?”
… Phó Quân Tiêu nghe vậy thì nghiêm mặt lại rồi trừng Hàn Mậu Tỉnh một cái.
Anh ta thấy thế thì buồn cười, đành phải dơ tay lên đầu hàng rồi ra hiệu mình sẽ ngậm miệng không nói nữa.
Trước khi Phó Quân Tiêu tiến hành nhiệm vụ thứ hai thì có gửi tin nhắn cho Quản gia Lưu ở biệt phủ dựa núi, hỏi thăm Tô Hoài Lan đã về nhà chưa.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!