“Hoắc Vi Vũ, cô khi dễ tôi! Tôi muốn giết cô.” Cố Kiều Tuyết nói xong liền xông lên, lôi kéo tóc của Hoắc Vi Vũ.
Thái Nhã nhân cơ hội cầm túi điên cuồng đánh Hoắc Vi Vũ.
Hoắc Vi Vũ chỉ cảm thấy da đầu, trên mặt, trên cánh tay, trên lưng đau nhức.
Hai tay không thể địch lại bốn tay, cộng thêm móng tay cô bị Cố Cảo Đình cắt trụi, cô bị đánh không còn đường lui.
Cô hận cả nhà anh ta!!!!
“Dừng tay.” Không biết qua bao lâu âm thanh hùng hậu của Cố Cảo Đình vang lên.
Anh ta mang theo hơn hai trăm tên lính, làm xung quanh ba trăm mét vuông chật ních đến con kiến cũng không thể lọt vào.
Quần chúng đều bị khống chế.
Tràng diện lớn mạnh, thình lình xảy ra.
Tất cả mọi người dừng lại.
Cố Kiều Tuyết đang nắm tóc Hoắc Vi Vũ, lập tức buông ra.
Đọc tiếp tại truyenazzmoi.com nhé !
Thái Nhã đập nát túi, đứng sang bên, ưu nhã kiêu ngạo, ung dung như quý phu nhân, không chút nhìn ra, vừa rồi bà hành động như người đàn bà đanh đá.
Mà trên má của Hoắc Vi Vũ không biết bị ai cào nát, bảy vệt máu, mặt vừa đỏ vừa sưng.
Ánh mắt cô sắc bén trừng Cố Cảo Đình, không chút nào che giấu căm hận cùng phẫn nộ.
Cố Cảo Đình căng thẳng, lạnh lẽo tiêu sái, như con sư tử nổi giận, ra lệnh:
“Phong tỏa hiện trường, tịch thu hết điện thoại đi động của mọi người, nếu như phát hiện ra ai ghi hình, chỉ cần là nhân viên Cố thị, đều đuổi ra hết.”
Thái Nhã ý thức được mình không có chừng mực, may mắn bãi đổ xe của Cố thị không mở cho người ngoài, bốn phía là tường, nếu không, hành động vừa rồi của bà, chắc chắn sẽ bị người ta chê cười.
“Cảo Đình, con nhìn xem, em gái con bị Hoắc Vi Vũ đánh đến mặt sưng đỏ.” Thái Nhã tố cáo.
Hoắc Vi Vũ không sợ chết kiêu ngạo đứng đấy.
Cả nhà bọn họ một lòng.
Cô chống lại, tranh luận, sửa chữa, ngược lại khiến cho mình lộ ra hèn mọn cùng buồn cười.
Cố Cảo Đình đi đến trước mặt Hoắc Vi Vũ, nắm cằm cô, nhìn mặt Hoắc Vi Vũ có bảy vết máu, lông mày nhíu lại, nghiêm nghị nói:
“Ai cào.”
“Em cào, anh, cô ta cùng cào lại em rồi.” Cố Kiều Tuyết ủy khuất nói.
Chỉ là Hoắc Vi Vũ không có móng tay, cho nên, cơ bản không thể cào rách da mặt Cố Kiều Tuyết được.
“Cảo Đình, là Hoắc Vi Vũ sai, tận mắt mẹ thấy Hoắc Vi Vũ khi dễ Kiều Tuyết.” Thái Nhã nói đỡ cho Cố Kiều Tuyết.
Ánh mắt sắc bén của Cố Cảo Đình đảo qua.
“Rốt cuộc là ai sai, bãi đổ xe có máy ghi hình, tôi sẽ tự phán đoán, không cần bà bao che khuyết điểm. Tất cả đi theo tôi đến phòng bảo an.” Cố Cảo Đình lạnh lùng nói ra.
Anh quay người, toàn thân lãnh liệt, lạnh lùng đi đến phòng bảo an.
Trong văn phòng.
Cố Cảo Đình ngồi trên ghế xoay, ngón tay di chuyển con chuột, đôi mắt như chim ưng nheo lại, không nói ra lời nào, liền cảm giác toàn thân anh toát ra khí tức mãnh liệt.
Cố Kiều Tuyết và Thái Nhã hai mắt nhìn nhau, im lặng cúi đầu.
Hoắc Vi Vũ khoanh tay trước ngực, tựa vào tường, hờ hững nhìn màn ảnh.
Cố Cảo Đình quay người, không giận mà uy, ánh mắt lạnh lùng nhìn Thái Nhã, chất vấn:
“Đây chính là như bà nói Hoắc Vi Vũ ức hiếp Cố Kiều Tuyết sao? Là ai động thủ trước? Là ai gây chuyện trước?”
Cố Kiều Tuyết thấy Cố Cảo Đình như chửi xéo cô, không bình tĩnh giậm chân, ủy khuất nói:
“Anh, anh thật cho Hoắc Vi Vũ một chiếc phi cơ sao?”
“Tôi đưa cho cô ấy phi cơ cần cô cho phép sao?” Cố Cảo Đình lạnh lùng nói.
“Cảo Đình, chuyện này con thật không đúng, các con còn chưa kết hôn, sao có thể tặng lễ vật đắt đỏ như vậy.” Thái Nhã cũng không hài lòng nói.
Cố Cảo Đình đứng lên, nhiệt độ trong phòng như giảm xuống mấy phần.
“Bà cảm thấy cô ấy chạy được sao?” Cố Cảo Đình lạnh lùng nói.