Hoắc Vi Vũ không có trả lời, rũ xuống đôi mắt, không nghĩ để anh nhìn thấu.
Cố Cảo Đình thấy cô không trả lời, ánh mắt thâm vài phần, lạnh như băng nói: “cô đã là của tôi, không phải cô nói hy vọng tôi đem cô làm thoải mái sao?”
Hoắc Vi Vũ: “……”
“Tôi khi nào nói hy vọng anh đem tôi làm thoải mái?” Hoắc Vi Vũ kinh ngạc hỏi.
Chẳng lẽ cô xuất hiện tính mất trí nhớ ngắn ngủi?
Cố Cảo Đình nhíu mày, mắt sáng như đuốc, mặt càng lạnh lùng, nhắc nhở nói: “Quân nhân kết hôn không thể ly hôn, muốn thoải mái, có phải hay không trước lấy lòng tôi?”
Cô nghĩ tới.
Đó là lúc cô tức giận nói.
Anh cư nhiên cho là thật!
“Đã biết.” Hoắc Vi Vũ nói, vén lên tóc trên trán, nhìn phía ngoài cửa sổ, dùng cái ót đối với anh.
Trong lòng phanh phanh phanh nhảy, mặt hơi hơi đỏ lên.
Anh đem cô làm thoải mái, ngẫm lại liền…… Biến vặn.
Đọc tiếp tại truyenazzmoi.com nhé !
Hai người đều không có nói chuyện.
Cố Cảo Đình nhìn về phía trước, bất biến lãnh khốc, không gian có anh ở, áp khí đều phải thấp mấy độ.
Ô tô vừa chuyển khúc cong
Hoắc Vi Vũ thấy được một dãy biệt thự.
ở cửa biệt thự đứng bốn người hầu, hai nam hai nữ, cung kính đứng ở hai bên cửa.
Cửa chính còn có một người đẹp tóc dài, mặc lễ phục thời trang Milan mới nhất, công bố Gucci mới, sang trọng vui sướng, trong tay cầm một bó hồng, tươi cười xinh đẹp, trong ánh mắt lóng lánh sáng ngời.
Hoắc Vi Vũ cảm thấy cô gái có chút quen mặt, trong lúc nhất thời lại nghĩ không ra gặp qua ở nơi nào.
Xe ngừng lại, tài xế mở ra cửa xe ở ghế điều khiển.
Cố Cảo Đình từ trên xe đi xuống, cao thẳng tắp, một thân tự phụ.
cô gái cười chạy tới, nũng nịu hô: “anh Cảo Đình, người ta chờ anh đã lâu, hoa này từ sáng sớm em cắt trong hoa viên, tặng cho anh.”
Hoắc Vi Vũ đánh một cái rùng mình.
Cô chịu không nổi âm thanh con nít nhất.
Tài xế cũng mở ra cửa xe bên nàycho cô.
Hoắc Vi Vũ từ trên xe bước xuống.
Cố Cảo Đình tiếp nhận hoa hồng trên tay cô gái, tiện tay đưa cho Hoắc Vi Vũ, trầm giọng nói: “Thích cô liền giữ, không thích liền ném.”
Cô gái: “……”
“anh Cảo Đình, cái này là người ta cố ý từ trong hoa viên cắt tới tặng cho anh.” Cô gái đôi mắt hồng hồng, ủy khuất nói.
Cố Cảo Đình mặt vô biểu tình thâm duệ, “Không phải nói tặng cho tôi sao? Tôi không thích.”
Cô gái: “……”
Hoắc Vi Vũ cười một tiếng.
Xem ra cô gái này lại là một người ngưỡng mộ Cố Cảo Đình, trách không được anh mang cô tới, phỏng chừng là giúp anh ngăn trở này đó ong mật a, bướm a.
Hoắc Vi Vũ tiếp nhận hoa trong tay anh, giúp anh thoát ra.
Cô gái phẫn nộ nhìn về phía Hoắc Vi Vũ,, đột nhiên, căng lớn ánh mắt, chỉ vào Hoắc Vi Vũ la ầm lên: "Tại sao là cô, ai cho cô loại phụ nữ này bước lên tòa đảo này,cô ở đâu ra tư cách cùng da mặt.”
Hoắc Vi Vũ cụp xuống đôi mắt nhìn cô.
Nghĩ tới.
Cô ta chính là khi còn nhỏ cáo trạng cô bị cô chỉnh, làm hại cô bị Cố Cảo Đình ném vào bể bơi.
Hoắc Vi Vũ cầm hoa trong tay đưa sau đầu ném, giơ lên nụ cười mê hoặc, “Tôi vừa vặn cũng không thích.”
Cô gái dậm chân, níu cánh tay Cố Cảo Đình, “anh Cảo Đình, anh như thế nào đem cô ấy lại đây, cô ấy khi còn nhỏ vô cùng khi dễ em.”
Hoắc Vi Vũ đi đến bên cạnh Cố Cảo Đình, lãnh diễm nhìn cô gái trước mắt, “Tôi khi còn nhỏ khi dễ cô nhiều, cô tên gì?”
“Tôi gọi là gì cô không biết sao? cô đừng nói cho tôi cô không quen biết tôi!” Cô gái nâng cằm lên oán hận nói.
Hoắc Vi Vũ lộ ra tươi cười, “Ngươi lớn lên chiều cao công nhận có chút thấp.”
“Người đâu, đuổi cô ta đi.” Cô gái quát.
Cố Cảo Đình chắn phía trước Hoắc Vi Vũ, “Cô ta là phụ nữ của tôi, cô có thể không thích ứng, nhưng cần thiết phải tôn trọng!”