"Em không hiểu mô tê gì cả, lúc Giáo Thảo mời đi ăn em cũng không đi nữa, xong cậu ta uống say, cha mẹ Giáo Thảo liền tới tìm em, nói em yêu sớm, hại con của bọn họ, còn tìm ba với mẹ của em bán vốn."
"Em vô duyên vô cớ bị đánh một trận, buồn muốn chết luôn."
"Tên Giáo Thảo kia còn viết một đống thư tình buồn nôn cho em, em không nhận, ném vào thùng rác. Đứa bạn cùng bàn nhặt lên, đưa cho cô chủ nhiệm. Cô chủ nhiệm muốn em đọc trước mặt cả lớp. Em nói em học ngữ văn không tốt, một chữ cũng không đọc được. Kết quả, cô chủ nhiệm gọi cho ba và mẹ em, em bị trách mắng một trận."
"Em rất tức giận, về nhà uống trộm rượu của ba, lúc đến trường đã say khướt. Nghe nói, em dẫn một học sinh nữ qua nhà vệ sinh nam, cụ thể chuyện gì xảy ra, em cũng không nhớ rõ, nữ học sinh kia cũng không chịu nói."
"Sau đó, toàn trường tuyên truyền nói em thất tình, muốn tự sát vì Giáo Thảo. Em không có tự sát, người tự sát là Giáo Thảo, bất quá không thành."
"Về sau, Giáo Thảo chuyển trường, cá mộng mới kết thúc." Hoắc Vi Vũ phàn nàn nói.
Cố Cảo Đình nhìn cô.
Những chuyện này anh đều không biết.
Anh còn tưởng rằng cô thật sự thích Giáo Thảo, đoạn thời gian kia, tâm tình của anh cực kém, tính khí bất thường.
"Tiểu Vũ, về sau có chuyện như vậy, em cứ nói cho anh biết, để anh giải quyết, tránh bị người ta khinh bỉ, hiểu không?" Cố Cảo Đình ôn nhu nói.
Hoắc Vi Vũ nhìn chằm chằm Cố Cảo Đình, trong mắt gợn sóng, hỏi:
"Có một số việc, nói ra, chỉ càng thêm rối thôi?"
Đọc tiếp tại truyenazzmoi.com nhé !
"Vậy thì cùng nhau tìm cách giải quyết." Cố Cảo Đình xác định nói ra.
Hoắc Vi Vũ chậm rãi cúi đầu.
Chuyện của anh đã đủ nhiềi rồi.
Những anh em của anh ta bên nước G còn đang chờ anh cứu viện.
Chuyện của cô thì quá phức tạp.
Cô không muốn để anh thêm phiền lòng.
"Đang suy nghĩ gì?" Cố Cảo Đình ôn nhu hỏi.
"Sau khi ba qua đời, ông nội đuổi em ra khỏi nhà, không cho em vào từ đường, ngay cả ngày giỗ cũng không cho em vào gặp ba, có chút thương tâm." Hoắc Vi Vũ dời đề tài nói.
"Mấy ngày nay anh an bài, cho em đi bái tế ba của em." Cố Cảo Đình cam kết.
"Đừng cho người khác biết, em chỉ muốn yên tĩnh nhìn một chút." Hoắc Vi Vũ yêu cầu nói.
Cố Cảo Đình gật đầu.
Sau khi ăn xong, Hoắc Vi Vũ đánh răng, xong nằm lên giường nghỉ ngơi.
Anh cũng đánh răng xong, nằm bên cạnh cô.
Vừa rồi nói chuyện quá hưng phấn, nên cô không buồn ngủ chút nào.
Nhưng mà, sợ ảnh hưởng đến Cố Cảo Đình nghỉ ngơi, nên không lên tiếng, cũng không động.
Cố Cảo Đình chậm rãi đến gần cô, khoác tay lên hông cô, nhẹ giọng nói:
"Tiểu Vũ."
Hoắc Vi Vũ chợp mắt, không mở mắt ra.
Anh hôn vào gáy cô.
Tê dại.
Thân thể Hoắc Vi Vũ run rẩy.
Nụ hôn của anh dọc theo cột sống hướng xuống.
Hoắc Vi Vũ sợ anh làm cái kia...
Buổi chiều cô bị Tô Bồi Ân làm cái lia, cũng không biết Tô Bồi Ân có dùng cái kia hay không, có bị bệnh gì hay không?
Nếu cô lây cho anh, cô sẽ hận chết bản thân mình.
Cô dự định ngày mai sẽ đến bệnh viện kiểm tra.
"Cảo Đình." Hoắc Vi Vũ quay đầu nhìn anh, uyển chuyển cự tuyệt nói:
"Em có chút buồn ngủ."
Trong mắt Cố Cảo Đình không có biến mất ái muội, âm thanh khàn khàn nói:
"Ngủ đi, anh không động vào em."
Hoắc Vi Vũ quay mặt sang chỗ khác, co thân thể lại, nhắm mắt.
Cố Cảo Đình tắt đèn.
Trong phòng, đen kịt.
Mưa bên ngoài vẫn rơi xuống ti tách, làm lòng người nhao nhao.
Cố Cảo Đình tới gần cô, kéo cô, cái cằm đặt lên đầu Hoắc Vi Vũ, có chút thương cảm hỏi:
"Tiểu Vũ, nếu như bây giờ anh thay đổi, về sau em vẫn sẽ tiếp nhận anh, đúng không?"