Hoắc Vi Vũ nắm chặt tay, không vui nhíu mày:
"Rốt cuộc anh muốn làm gì?"
"Làm gì? Đương nhiên là, làm cô rồi." Giang Hạo Trần nói ra, nở nụ cười.
Nữa thật nữa giả.
Cô sợ hãi, rất sợ anh nói thật, cảnh cáo nói:
"Tôi là phụ nữ của Cố Cảo Đình. Nếu như anh dám đụng tôi dù chỉ là một sợi lông, thì Cố Cảo Đình sẽ không bỏ qua cho anh."
Giang Hạo Trần trầm mặc, sắc mặt hơi tái xanh:
"Cô còn mặt dày nói cô là phụ nữ của Cố Cảo Đình, theo tôi biết, anh ta là đàn ông của Đan Địch Tư Lục Phỉ mà."
"Nếu như không phải, Trình Dật đưa tôi tới làm gì, anh cũng biết Trình Dật là người của Cố Cảo Đình mà." Hoắc Vi Vũ lạnh giọng nói.
"Cố Cảo Đình? Cô cảm thấy tôi sợ Cố Cảo Đình sao?" Giang Hạo Trần câu môi.
Anh ta lấy một dịch thể ra, phun vào không khí.
Hoắc Vi Vũ cảm giác được nguy hiểm.
Cô quay người, kéo cửa ra, muốn ra ngoài.
Giang Hạo Trần ôm eo của cô, kim tiêm cắm vào tay cô, dịch thể xâm nhập vào.
Hoắc Vi Vũ cảm thấy choáng váng đầu óc.
Anh ta sẽ thật sự muốn làm gì gì với cô hả?
Đọc tiếp tại truyenazzmoi.com nhé !
Trong hoảng hốt, cô cầm cánh tay của Giang Hạo Trần:
"Không muốn, cầu anh, không muốn."
"Đồ ngốc, bao nhiêu phụ nữ xin tôi, tôi còn chưa muốn đâu, tôi so với Cố Cảo Đình cũng không thua kém, bất luận về dáng dấp hay thân thủ, cô cứ hưởng thụ là được." Gian Hạo Trần đỡ cô.
Hoắc Vi Vũ hất tay anh ra:
"Anh đi tìm phụ nữ khác đi, tôi không muốn."
Suy nghĩ của cô ngày càng tan rã, mắt tối sầm, bất tỉnh.
Giang Hạo Trần ôm eo của cô, để cho cô tựa vào ngực anh, ôm cô tiến đến giường, từ trên cao nhìn xuống cô.
Lúc ngủ Hoắc Vi Vũ rất điềm tĩnh, khuôn mặt rất tinh xảo, mỗi ngũ quan đều rất đẹp, tổ hợp lại với nhau, vốn không tệ.
Chỉ là, cô quá lạnh, khiến người khác không dám thân cận.
Nhưng lại bao phủ một tầng ưu thương, giống như một câu đố, khiến anh muốn hiểu rõ.
*
Không biết qua bao lâu.
Hoắc Vi Vũ đột nhiên bừng tĩnh.
Trong đầu hiện lên cảnh trước khi cô hôn mê.
Cô nhìn thân thể trong chăn.
KHông mặc quần áo.
TRong đầu giống như bị sét đánh, trống rỗng.
Cô không biết...Sẽ không phải là thật.. Bị Giang Hạo Trần...
Nơi đó, vì lúc trước làm qua với Cố Cảo Đình, cảm giác khác biệt kia, vẫn không biến mất.
Nếu như cô bị Giang Hạo Trần..
Hoắc Vi Vũ lắc đầu, cô không dám nghĩ tới.
"Tỉnh?" Giang Hạo Trần cười hỏi, ngồi xuống giường.
Thân thể Hoắc Vi Vũ run lên, nhìn anh.
Anh vừa tắm xong, tóc vẫn còn ướt.
Cô có loại dự cảm xấu, hoảng sợ nhìn anh, nhíu mày:
"Chúng ta.. chúng ta..."
Cô không có dũng khí hỏi.
Giang Hạo Trần nhếch miệng:
"Em làm tôi rất dễ chịu."
Hoắc Vi Vũ mỡ to mắt, phẫn nộ.
Cô vung tay tát mặt anh.
Giang Hạo Trần dễ dàng cầm tay cô, ngữ khí kiều diễm, mập mờ:
"Không phải em cũng nói dễ chịu sao?"
"Anh đồ biến thái?" Hoắc Vi Vũ không bình tĩnh rống lên:
"Tôi tự nguyện sao? Tôi không thích anh, không thích anh, không thích anh."
Ánh mắt Giang Hạo Trần lạnh xuống:
"Em nói thêm câu không thích nữa, có tin anh làm thêm lần nữa không."
Hoắc Vi Vũ cắn chặt răng, mạch máu trên cổ như muốn nổ tung, trong mắt tinh hồng:
"ANh giết tôi đi!"
"Ai muốn giết em." Giang Hạo Trần trả lời.
Như vậy, thật không vui.
Hoắc Vi Vũ lắc lắc đầu, cảm xúc bộc phát:
"Rốt cuộc anh muốn gì? Anh là ai?"
Giang Hạo Trần bực bội, cầm tay của cô, đặt lên mặt nạ của mình:
"Không phải muốn biết tôi là ai sao? Lấy ra liền có thể biết?"