Không biết qua bao lâu, một vệt bóng đen bao phủ lên người cô.
Hoắc Vi Vũ ngẩng đầu.
Cố Cảo Đình từ trên cao nhìn xuống, sắc mặt lãnh khốc, mắt lạnh như đá.
Làm không khí xung quanh giảm xuống vài phần.
“Không phải bản năng của cô là khi dễ người khác sao? Tự ngược có gì tài ba! Cô thật khiến người khác xem thường.” Cố Cảo Đình lạnh lùng nói.
Lập tức Hoắc Vi Vũ bùng nổ.
Cô đứng lên, bất chấp mắt cá chân truyền đến từng cơn đau đớn, tức giận nói:
“Tôi không cần anh coi trọng! Tự ngược là chuyện của tôi, không liên quan đến anh!”
Cố Cảo Đình mãnh liệt nhìn, ánh mắt bắn ra tia sáng, nắm gương mặt cô, ra lệnh:
“Vậy thì từ nay nhớ kỹ, cô là phụ nữ của tôi, toàn thân cô từ trên xuống dưới đều là của tôi, không có lệnh của tôi, không cho phép cô bị thương, cô nhất định phải chịu trách nhiệm với tôi!”
Đọc tiếp tại truyenazzmoi.com nhé !
Hoắc Vi Vũ gỡ tay anh ra, không bình tĩnh nói:
“Anh dựa vào cái gì muốn tôi chịu trách nhiệm với anh, bị thương thì sao? Anh muốn làm gì tôi? Anh muốn giết tôi sao? Đến đây, dù sao tôi cũng không muốn sống nữa.”
Cố Cảo Đình cắn răng, âm thanh hung ác:
“Giết cô dễ dàng như giết một con kiến, cô muốn chết, tôi sẽ không cho cô như ý, tôi sẽ cho cô thấy người thân nhất của cô, bạn bè của cô từng chút từng chút mất hết tất cả.”
“Cố Cảo Đình, anh hèn hạ!” Tay Hoắc Vi Vũ hướng mặt Cố Cảo Đình vung tới.
Còn chưa đụng vào mặt anh ta, cổ tay liền bị nắm lại.
Cố Cảo Đình sắc bén nhìn cô, khóe miệng giương lên:
“Mới chút mà cô đã cảm thấy hèn hạ? Tôi là hạng người gì, không phải cô đã biết rõ rồi sao? Kẻ thuận tôi thì sống, nghịch tôi thì chết, trước giờ không có ngoại lệ.”
Hoắc Vi Vũ nhìn chằm chằm Cố Cảo Đình, tay nắm chặt lại, móng tay đâm vào da thịt khiến lòng bàn tay bị thương, máu chảy xuống cổ tay.
Cố Cảo Đình cảm giác được dòng nước ấm nóng chảy vào tay, liếc về phía nấm đấm của cô, thấy máu đỏ tươi, mắt càng tối lại, ra lệnh:
“Buông tay ra.”
Hoắc Vi Vũ nắm chặt tay hơn, gân xanh nổi lên.
Cô ghét mệnh lệnh, cô ghét bị trói buộc, chán ghét cuộc sống không tự do.
Toàn thân Cố Cảo Đình lạnh băng, như Satan địa ngục, mang theo khí tức cuồng ngạo, cảnh cáo nói:
“Tôi đếm đến ba, cô không mở tay ra thử xem! Một, hai, ba.”
Khi anh đếm đến tiếng thứ ba, cô liền thả tay ra.
Cô mất hết khí lực, cảm thấy mệt mỏi, rũ mắt xuống, lông mi khẽ run, nước mắt đảo quanh, nhưng lại không cho chảy ra.
Cố Cảo Đình buông tay cô ra, nhìn vào lòng bàn tay, máu thịt be bét, mày nhíu chặt, bế cô lên, đi đến xe.
Hoắc Vi Vũ có chút bất đắc dĩ, cảm thấy mình như Tôn Ngộ Không còn Cố Cảo Đình như Như Lai Phật Tổ.
Xem như cô có bảy mươi hai phép biến, cho dù đi bao xa, cũng không thoát khỏi Ngũ Chỉ Sơn.
Bàn tay anh ta có thể bao phủ một vùng trời.
Đúng như anh nói, giết cô dễ như giết một con kiến.
Một bàn tay úp xuống, cô liền bị giam cầm năm trăm năm.
“Cố Cảo Đình, kiếp trước tôi tạo nghiệt, nên kiếp này tôi mới gặp phải anh.” Hoắc Vi Vũ ưu thương cảm thán nói.
Cố Cảo Đình cắn răng, nuốt hết sát khí trong mắt lại, âm thanh hung ác:
“Vậy kiếp này cô liền ngoan ngoãn cho tôi, nếu không kiếp sau tôi tìm cô tiếp.”
Hoắc Vi Vũ: “…”
Cô ngẩng đầu nhìn anh.
Anh cúi đầu cắn lên môi cô, như đang trừng phạt.