Thường Yến nghĩ tới nghĩ lui, vẫn luôn chờ đợi ở bên cạnh thang máy.
Hoắc Vi Vũ ăn xong rồi đi tới thang máy trước.
“chị Vi Vũ.” Thường Yến mềm nhẹ gọi, lộ ra tươi cười điềm mỹ.
ánh mắt Hoắc Vi Vũ thanh đạm liếc hướng Thường Yến.
“Thật sự khéo, không nghĩ tới chúng ta lại gặp mặt ở chỗ này, vừa vặn em là người phục vụ tiệm cơm nhà này, Chị Vi Vũ, em rất nhớ chị.” Thường Yến ôn nhu nói, bộ dáng điềm đạm đáng yêu.
“Có việc sao?” giọng Hoắc Vi Vũ lạnh lùng.
“em biết em sai rồi, em không nên nhất thời bị ma quỷ ám ảnh, rất nhiều lần em đều mơ thấy chị, mơ thấy cảnh tượng chúng ta cùng nhau ăn cơm đi dạo phố, em rất nhớ các anh, chị có thể mang em về nhà sao?” Thường Yến thỉnh cầu nói.
“Chân ở trên người cô, cô cũng không nhỏ, tôi không phải người giám hộ của cô.” Hoắc Vi Vũ mỏng lạnh nói.
“Chị Vi Vũ, bây giờ chị đã cùng tư lệnh tốt hơn, khẳng định phú khả địch quốc, bây giờ tài khoản em một ngàn đều không có, lần trước đi sòng bạc, còn thiếu mười vạn, chị có thể lại cho em mượn sao? em cam đoan, về sau nhất định trả lại cho chị, làm trâu làm ngựa cho chị.” Thường Yến vội vàng nói.
Hoắc Vi Vũ cười nhạo một tiếng, “Có một số người, nhận thức không bằng không quen biết, cô không quen biết tôi, ít nhất sẽ không hãm hại tôi, cũng sẽ không hao hết tâm tư muốn ở trên người tôi bắt được chỗ tốt, nguyên nhân chính là vì tôi lúc trước không có vay tiền cho cô, cô liền ghi hận tôi, tôi giúp cô, không có nghĩa vụ, cô có thể cút.”
Đọc tiếp tại truyenazzmoi.com nhé !
“Hoắc Vi Vũ, cô nhiều tiền như vậy, không nên giúp đỡ bạn một chút sao? loại người như cô, không xứng có bạn.” Thường Yến mắng rát mặt.
“Bạn của tôi sẽ không giống như quỷ hút máu, rốt cuộc ai không xứng.” Giọng Hoắc Vi Vũ lạnh lùng nói, đi qua cô ta. Ấn thang máy xuống phía dưới.
“Hoắc Vi Vũ, cô không biết xấu hổ, biết rõ tư lệnh là của Đan Địch Tư Lục Phỉ, cô còn quấn lấy anh ta, tôi thật cảm thấy thẹn cho cô, cô chính là một người phụ nữ bán thân.” Thường Yến chửi ầm lên.
Hoắc Vi Vũ nắm chặt nắm tay, mắt đẹp ảm đạm.
“cô nói ai bán thân?” Cố Cảo Đình đi tới, đôi mắt sắc nhọn, phảng phất chân đạp sông băng, cả người đều là hàn khí.
sắc mặt Thường Yến lập tức tái nhợt, nói xin lỗi: “Thực xin lỗi tư lệnh, tôi không lựa lời.”
Cố Cảo Đình đứng ở bên cạnh Hoắc Vi Vũ, hỏi Hoắc Vi Vũ: “Muốn trừng phạt cô ta như thế nào?”
Hoắc Vi Vũ đạm mạc liếc hướng Thường Yến.
“Chị Vi Vũ, em sai rồi, em sai rồi, chị buông tha cho em.” Thường Yến quỳ gối trên mặt đất.
“để cô đi ăn…… Phân.” Hoắc Vi Vũ tùy tiện nói một câu.
Đinh một tiếng, thang máy mở ra.
Cô đi vào bên trong thang máy.
Cô chỉ là tùy tiện nói, nhưng mà cô không biết, Cố Cảo Đình làm thật sự.
Anh nhìn thủ hạ liếc mắt một cái, con mắt đều không có nhìn Thường Yến, vào thang máy.
Thủ hạ của anh đem Thường Yến ném vào toilet……
Trên xe
Hoắc Vi Vũ cúi đầu, nhìn ngón tay, Cố Cảo Đình vẽ nhẫn xuống.
Cô tới bên người anh, chính là lựa chọn như vậy một điều khó có thể mở miệng.
Hẳn là thừa nhận.
Anh cầm tay cô, “người ta nói lung tung rối loạn, không cần nghe.”
Hoắc Vi Vũ bình tĩnh nhìn phía trước, “Này chỉ là bắt đầu, nếu vì loại người này khổ sở, cuộc sống về sau của tôi không cần qua.”
Cố Cảo Đình hơi ngừng lại.
Cô nói rất đúng.
Bây giờ chỉ là bắt đầu.
Tuy rằng cô đã là vợ anh, nhưng đây là bí mật không thể công khai, người khác không biết, sẽ xúc phạm tới cô.
Anh không nỡ để cô bị thương.
“Hoắc Vi Vũ, hiệp nghị chúng ta một năm sau lại công hiệu, bây giờ em không cần ủy khuất như vậy, một năm sau, anh cũng sẽ không để cho em lại ủy khuất.” Cố Cảo Đình hứa hẹn nói.