Hoắc Vi Vũ cười lạnh một tiếng, ánh mắt càng thêm lương bạc, “Xấu hổ, tôi cũng không thích hầu hạ người khác.”
Giang Hạo Trần cười.
Anh cười thế này, làm cho Hoắc Vi Vũ cảm thấy, giống như mọi việc đều ở trong lòng bàn tay anh, ý vị thâm trường.
Cô lo âu, đưa tay kéo mặt nạ anh ra.
Cô muốn nhìn bộ mặt thật của Giang Hạo Trần.
Tay còn chưa có đụng tới mặt nạ của anh, đã bị anh cầm tay lại.
Anh rất có kỹ xảo lôi kéo.
Hoắc Vi Vũ bị bắt ngồi trên người anh.
Cô giãy giụa.
Nhưng cánh tay anh tựa như gọng kìm sắt …… Không gì phá nổi.
Giang Hạo Trần cởi bỏ cà vạt của mình.
Hoắc Vi Vũ cảm thấy nguy hiểm thăng cấp.
Nhưng bên ngoài không có một chút động tĩnh.
Đọc tiếp tại truyenazzmoi.com nhé !
người của Cố Cảo Đình còn chưa tới.
Anh dùng cà vạt bịt kín đôi mắt cô.
“anh muốn làm gì.” Hoắc Vi Vũ khẩn trương hỏi.
“Thông khí, mang mặt nạ thực khó chịu.” Giang Hạo Trần cười khẽ.
Hoắc Vi Vũ: “……”
Cô không dám lên tiếng, nghe được tiếng mặt nạ đặt ở trên bàn, nhưng mà, anh không có buông tay cô ra.
Môi đụng phải khuôn mặt cô.
toàn thân cô ngẩn ra, thối lui về sau. “anh đừng chạm vào tôi, Cố Cảo Đình sẽ không bỏ qua cho anh.”
“A, anh ta có bản lĩnh như vậy sao?” Giang Hạo Trần cuồng ngạo nói.
“Tôi tin tưởng chắc chắn.” Hoắc Vi Vũ xác định nói.
“Có muốn biết ân oán của Cố Cảo Đình và Giang Khả hay không?” Giang Hạo Trần rất nhẫn nại hỏi.
“Không muốn.” Hoắc Vi Vũ trực tiếp cự tuyệt.
Anh nắm cằm cô, làm cô đối diện với anh.
Cô có thể cảm giác được bờ môi của anh cách cô một cm, nhăn mày.
“Hoặc là nghe, hoặc là làm, chọn một cái.” Giang Hạo Trần cố chấp nói.
Hoắc Vi Vũ nắm chặt nắm tay, ý thức được anh không nói chơi.
người như bọn họ không chuyện ác nào không làm, việc gì làm không được.
“Nghe.” Hoắc Vi Vũ đơn giản một chữ.
“thức thời là trang tuấn kiệt, Hoắc Vi Vũ, cô cũng sẽ kinh hoảng thất thố sao?” Giang Hạo Trần tươi cười.
Hoắc Vi Vũ có cảm giác anh đã biết cô rất lâu, “anh rốt cuộc là ai?”
“Giang…… Hạo…… Trần, a.” Anh buông tay Hoắc Vi Vũ ra.
Hoắc Vi Vũ nhanh đứng lên, kéo cà vạt xuống, nhìn thấy anh đã mang lên mặt nạ hồ ly.
Anh chậm rãi rót trà, thảnh thơi nói: “Nước M là một quốc gia trung lập, lại có vũ khí đứng đầu toàn thế giới, và tổ chức lợi hại nhất.”
Hoắc Vi Vũ coi như anh kể chuyện xưa, thoạt nhìn, an toàn nhiều.
Cô ngồi xuống ở vị trí cách xa anh một chút.
Anh nâng chung trà lên, uống một ngụm, nhìn về phía Hoắc Vi Vũ, tiếp tục nói: “mẹ Phùng Tri Dao và cha Giang Khả là sư huynh muội, từ nhỏ cùng nhau lớn lên, cảm tình rất sâu đậm, sinh ra Giang Khả, nhưng mà lúc cô đi làm nhiệm vụ, thực cẩu huyết bị thương mất trí nhớ, được cha của Phùng Tri Dao cứu, sinh ra Phùng Tri Dao.”
“anh và Giang Khả là quan hệ gì?” Hoắc Vi Vũ khó hiểu hỏi.
“cha anh…… Lãnh đạo.” Giang Hạo Trần tươi cười nhẹ nhàng nói.
Hoắc Vi Vũ nhíu mày.
Cô vẫn luôn cho rằng Giang Hạo Trần là anh của Giang Khả.
hóa ra là quan hệ cấp trên và cấp dưới.
“Mười năm trước, mẹ Phùng Tri Dao bị cha Giang Khả tìm được, bắt cóc trở về, sinh hạ Minh Nặc.”
“anh làm sao biết được tỉ mỉ như vậy?” Hoắc Vi Vũ hồ nghi.
Giang Hạo Trần buông cái chén, “Tôi vẫn luôn mở một con mắt nhắm một con mắt.”
“cấp bậc của anh rất lớn?” Hoắc Vi Vũ suy đoán, tầm mắt phóng tới tay anh trắng nõn.
“Tôi so với cô lớn hơn không được bao nhiêu, thiếu niên đắc chí. Rất sớm liền làm lãnh đạo mà thôi.” Giang Hạo Trần thực kiêu ngạo nói.
“Ha hả,” Hoắc Vi Vũ cười khinh thường, “Tiểu nhân đắc chí, là cái dạng này.”
Giang Hạo Trần: “……”
Anh bình tĩnh nhìn cô, trầm tĩnh giống như là hơi thở thần chết đang tới gần.