“Ngài có thể chứng minh tôi không phải gián điệp?” Hoắc Vi Vũ không cảm thấy Duật Cẩn có lòng tốt như vậy.
“Không thể, nếu cứu cô đi ra ngoài, về sau cô sẽ không còn được gặp lại ánh sáng, cũng không thể có tự do.” Duật Cẩn nghiêm túc nói.
hóa ra là bị cầm tù!
Hoắc Vi Vũ rõ ràng.
Cô tồn tại, sẽ trở thành con tin trên tay Duật Cẩn, cô không cần.
“Đa tạ, không cần, tôi ở âm tào địa phủ chờ ngài.” Hoắc Vi Vũ trực tiếp cự tuyệt.
Duật Cẩn cũng không có cưỡng cầu, từ trong phòng đi ra ngoài, khóe miệng gợi lên, trong mắt hiện lên một tia âm u.
ông gọi điện thoại đi ra ngoài, “Thực xin lỗi, Thanh Nhi, cô ta cự tuyệt ý tốt của anh, lựa chọn tử vong, anh cũng không thể ra sức.”
Thanh Nhi: “……”
*
Duật Cẩn mới vừa đi, Phùng Tri Dao đẩy cửa phòng tối ra.
Đọc tiếp tại truyenazzmoi.com nhé !
Hoắc Vi Vũ ngước lên, đôi mắt gục xuống xem cô, “cô vì khiến tôi trở thành gián điệp, thật đúng là dụng tâm lương khổ.”
“Tôi đã suy nghĩ, ngày đó Giang Khả chạy trốn, trên người không có tìm được tín vật.
sau đó anh cố ý bắt cô đi, khẳng định tín vật ở trên người cô.
Nhưng mà, trên người của cô cũng không có?
lúc tôi bị Giang Khả bắt, nếu tôi là cô, không muốn rước thêm phiền toái, khẳng định là tìm một chỗ chôn xuống.
Mà nơi này, chính là cùng ngày chúng ta xuất hiện ở cánh rừng kia, may mắn trong vòng có thành phần kim loại, tôi dùng máy dò xét tìm hơn mười ngày.
Hoàng thiên không phụ người khổ tâm, rốt cuộc bị tôi tìm được.
Nói cho cô biết, Cố Cảo Đình là bị tôi lừa đi Việt Nam, cũng là tôi phái người bắt thủ hạ của anh ta, tôi chính là nhìn xem cô có thể vì anh ta hay không, đem tín vật lấy ra tới.
Hoắc Vi Vũ, quả nhiên cô thực yêu anh ta.” Phùng Tri Dao khinh thường nói.
Cô như là người thắng cuối cùng, khoe ra mưu lược của mình.
“Nói xong, cô có thể đi rồi.” Hoắc Vi Vũ lạnh như băng hạ lệnh đuổi khách.
“Là cô, ở toà án quân sự làm tôi mất thể diện, tôi té ngã ở nơi nào, nhất định sẽ ở nơi đó bò dậy, lần này, tôi xem cô ở trên toà án quân sự làm sao bất kể thể diện, tận lực hít thở không khí đi, thực mau, sẽ hít thở không được.” Phùng Tri Dao đắc ý dào dạt nói, xoay người, từ phòng tối rời đi.
Đèn bị đóng lại.
thế giới của cô một mảnh đen tối.
Hoắc Vi Vũ ảo não.
Cô nên sớm một chút đem tín vật dời đi, như vậy cũng sẽ không cho Phùng Tri Dao có cơ hội thừa nước đục thả câu.
Bây giờ Duật Cẩn bắt được tín vật, người thứ nhất sẽ không bỏ qua chính là Cố Cảo Đình.
Bây giờ Cố Cảo Đình còn có sự tình nước B đeo ở trên người, Duật Cẩn có lý do đem anh đưa lên toà án quân sự.
Nếu cô đem tất cả chuyện tình nắm lấy xuống?
Dù sao phiếu công trái là từ trên danh nghĩa của cô chuyển đi ra ngoài.
Cô chỉ cần nói, đều là cô sai khiến, mục đích là vì nghĩ cách cứu viện Cố Cảo Đình bị nhốt ở nước B, anh hẳn là có thể an toàn đi.
Dù sao như vậy, nhiều thêm tội danh, thiếu một tội danh, không sao cả.
Cô có thể danh lưu thiên cổ, không làm người tốt, thì làm một người xấu vậy.
*
Cố Cảo Đình mới từ Việt Nam trở về, mới xuống phi cơ, từ chung quanh lao tới mấy trăm binh lính của Duật Cẩn, đem anh bao vây.
Tắng quản gia đi tới trước Cố Cảo Đình, “Ngượng ngùng, tư lệnh, tổng thống mời ngài đi một chút.”
“các người mời người như vậy sao?” Vương Đông kích động nói.
“Chúng tôi cũng chỉ là phụng mệnh, buổi tối hôm nay toà án quân sự mở phiên toà, tư lệnh vô cùng muốn tham gia.” Tắng quản gia bất động thanh sắc nói.
“buổi sáng hôm nay các người mới vừa bắt người, buổi tối liền an bài mở phiên toà, có thể quá nóng nảy hay không, sẽ không sợ người trong thiên hạ lên án sao?” Vương Đông hồng vành mắt nói.
“Làm việc chính trực, ngay thẳng, cũng sẽ không sợ bị lên án. Đi thôi, tư lệnh.” Tắng quản gia mỉm cười nói, trên mặt thắng lợi tươi cười.
<!--Nhóm dịch: Mèo Xinh-->