Tổng thống cũng bị Cố Cảo Đình làm sợ ngây người.
ông không nghĩ tới Cố Cảo Đình sẽ khiến cho Hoắc Vi Vũ lúng túng trước mặt mọi người.
Cái này, ở ngoài dự liệu của ông.
Chẳng lẽ là, bởi vì Hoắc Vi Vũ ngủ cùng Nghị nhi, trong lòng Cố Cảo Đình khó chịu phát tiết.
Nghĩ đến đây, tổng thống hơi hơi giơ lên khóe miệng.
một nước cờ này, hạ đúng rồi, cũng không uổng phí ông tổn thất hai trăm triệu.
Nghĩ đến hai trăm triệu kia, tổng thống lại đau đầu, nhìn lướt qua đám người, không có nhìn Duật Nghị, đối với Tắng quản gia phân phó: “Đem nó kêu xuống, luôn ở thời điểm mấu chốt rớt khỏi mắc xích.”
Tắng quản gia biết tổng thống nói là Duật Nghị điện hạ, gật đầu, “vâng, bây giờ tôi đi liền.”
*
“Phạt chép một trăm tờ tuyên ngôn, ngày mai giao cho tôi.” Cố Cảo Đình nói.
mặt Hoắc Vi Vũ đỏ lên.
Cô không phải học sinh tiểu học, còn muốn phạt sao?
Lại cứ, cô không phản bác một câu, ủy khuất nhìn Cố Cảo Đình.
Anh lạnh mặt, xoay người, đi nhanh tới thang máy, thực mau, biến mất ở trong tầm mắt công chúng.
“Tôi xem có người, thật là xứng đáng, còn tưởng rằng làm thái tử phi có gì đặc biệt hơn người, thật mất mặt.” Hoắc Thuần âm dương quái khí nói với Tần Diệu Ni, kỳ thật chính là nói cho Hoắc Vi Vũ nghe.
mắt Hoắc Vi Vũ lạnh lùng quét về phía Hoắc Thuần, “Mất mặt cô sao? Quản cô chuyện gì?”
“sao không mất mặt tôi, cô không phải người Hoắc gia sao? Chúng tôi chính là người nhà mẹ đẻ của cô, nhân phẩm cô kém như vậy, nơi nơi chọc phiền toái, người khác còn cho rằng nhà mẹ đẻ của cô không có dạy dỗ tốt.” Hoắc Thuần cả giận nói, cố ý nói cho Hoắc Cương Liệt nghe.
Đọc tiếp tại truyenazzmoi.com nhé !
sắc mặt Hoắc Cương Liệt rất kém, nói với Hoắc Thuần: “con bớt tranh cãi. Có người em nói chị mình như vậy sao?”
“ông nội, lời thật thì khó nghe, không phải con lo lắng về sau chị gây hoạ hại chúng ta sao? Vừa rồi tư lệnh cố ý nhằm vào chị, khẳng định là bởi vì chị cậy thế ngang ngược kiêu ngạo, đánh em gái của tư lệnh, người làm anh sẽ không bỏ qua cho chị, chị có thể làm thái tử phi bao lâu, đều làm người lo lắng.” Hoắc Thuần lo lắng nói.
sắc mặt Hoắc lão gia càng kém, nhìn về phía Hoắc Vi Vũ, kiêng kị thân phận bây giờ của cô, ngữ khí vẫn tốt, dùng tư thái trưởng bối nói: “Tiểu Vũ, bây giờ con đã là thái tử phi, lời nói cử chỉ phải cao quý ưu nhã, không thể như trước kia điêu ngoa tùy hứng như vậy, biết không?”
Hoắc Vi Vũ lạnh nhạt nhìn người Hoắc gia.
Mẹ cô rời đi, nhẫn tâm không quay trở lại, cũng là vì bọn họ sao?
mẹ cô, trong ấn tượng của cô là chân chính ưu nhã, cao quý, người từ ái, cho dù bị khi dễ, cũng chỉ nhoẻn miệng cười.
Cô từng hỏi qua mẹ, ông nội bọn họ đều khi dễ bà, vì cái gì không phản kích.
Mẹ nói, không cần so đo, không cần bởi vì người ta nói một ít râu ria mà sinh khí, người thành công chân chính, ở chỗ khống chế tính tình chính mình, không tức giận, mới chứng minh không có thương tổn đến con, con sinh khí, con liền thua, chúng ta muốn thắng thật đẹp.
Cuối cùng, cô cũng không có học được mẹ tính nhẫn nại cùng rộng rãi.
Cô chỉ biết dùng càng sắc bén đâm đi, mặc dù lưỡng bại câu thương, mặc dù, bị thương trước hết chính là mình.
Hoắc Vi Vũ gợi lên khóe môi, châm chọc nói: “làm trưởng bối tốt trước hết nên xử sự công bằng, ít nhất rõ ràng trước sau trải qua, rồi đến giáo huấn tôi có làm đúng hay không.”
“ông nội xem, chị đây là thái độ gì, làm thái tử phi ghê gớm như vậy sao?” Hoắc Thuần lập tức châm ngòi.
“cô cảm thấy làm thái tử phi đã không dậy nổi, trăm phương nghìn kế câu dẫn tôi làm gì? Bây giờ là không ăn được nho thì nói nho còn xanh, vẫn là vỗ vào mặt đi?” Duật Nghị đi tới, tay đặt ở trên vai Hoắc Vi Vũ.
Chương 560:cô lãnh tình, bạc tình cũng là tính tình
sắc mặt Hoắc Thuần tái nhợt, nhẹ giọng nói: “Tôi nào có câu dẫn điện hạ, điện hạ cũng quá kiêu căng đi?”
Duật Nghị cười, “Không câu dẫn là đúng, nhìn cô mặt giả dối khiến cho người bỏ ăn uống, trang điểm rồi còn xấu như vậy, không như trước khi trang điểm là kinh thiên địa quỷ thần khiếp, tôi phải phát cái Weibo một vòng, bằng không anh em bị cô lừa, về sau ngạnh không đứng dậy thì làm sao bây giờ?”
Hoắc Thuần: “……”
Duật Nghị cầm lấy di động nhắm ngay Hoắc Thuần.
Hoắc Thuần cầu cứu nhìn về phía Tần Diệu Ni, nếu Duật Nghị phát ảnh chụp cô đi một vòng, về sau cô không cần nghĩ ở trong giới quý tộc lăn lộn.
Tần Diệu Ni lập tức đem Hoắc Thuần kéo đến phía sau, khuôn mặt tươi cười nói đạo lý: “mong điện hạ giơ cao đánh khẽ, tiểu Thuần không hiểu chuyện, với chị nó có thói quen ầm ĩ.”
“thói quen loại này từ hôm nay bắt đầu bỏ.” Duật Nghị mặt trầm xuống, nghiêm túc nói.
“vâng, vâng, tiểu Thuần, mau xin lỗi chị đi.” Tần Diệu Ni nóivới Hoắc Thuần.
trên mặt Hoắc Thuần không vui, “Thực xin lỗi.”
trong mắt Hoắc Vi Vũ có chút ẩm ướt mờ mịt.
Cô không nghĩ, là Cố Cảo Đình cho Hoắc Thuần lý do công kích, cũng không nghĩ tới, là Duật Nghị giúp cô ra mặt.
Thật là yêu nhau thì dễ, ở chung khó sao?
Cho nên rất nhiều tình lữ yêu nhau, sau khi ở chung nhiều năm, còn đường ai nấy đi.
Vẫn là, tới nói Cố Cảo Đình, thân tình, tình yêu, thân tình xếp hạng thứ nhất.
Cô không suy nghĩ, không nghĩ miệt mài theo đuổi, sợ chính mình sẽ thương tâm.
Yêu nhau, cô nên trả giá trăm phần trăm tín nhiệm, không đố kị, không giận chó đánh mèo, không khiến anh khó xử, mặc dù cảm tình đi tới cuối, cũng không cần có lỗi với mình.
Cô đối với Ngụy Ngạn Khang chính là như thế, đối với Cố Cảo Đình cũng thế, cho nên, mặc dù đi đến cuối, cô không thẹn với lòng, buông tay cũng tiêu sái tự nhiên.
Chính là, chung quy vẫn là thương tâm.
Tâm, cũng không phải lý trí có thể khống chế.
“Tôi đi toilet.” Hoắc Vi Vũ đối với Duật Nghị gật đầu, xoay người đi đến buồng vệ sinh, nhìn đôi mắt hồng hồng của mình trong gương, rửa mặt, điều chỉnh tốt cảm xúc, từ trong phòng vệ sinh đi ra.
Duật Nghị đứng ở cửa, lo lắng liếc xéo hướng cô, “cô không sao chứ?”
Hoắc Vi Vũ cười quyến rũ, tươi đẹp nói: “Tôi có thể có chuyện gì?”
“Những lời nói heo chó đó cô không cần để ở trong lòng, bọn họ quả thực không phải người, không xứng làm người nhà của cô, dù không có bọn họ, còn có tôi, tôi khẳng định là hậu thuẫn kiên cường nhất của cô, thứ cô theo đuổi cô muốn, tôi vì cô hộ tống.” Duật Nghị cười nói.
Hoắc Vi Vũ thu hồi gương mặt giả tươi cười.
Cô có chút khó hiểu.
“anh vì sao đối tốt với tôi như vậy, tôi và anh, kỳ thật cũng không phải quá thân. Tôi cũng không cảm thấy, sẽ có tình cảm bao sâu.” Hoắc Vi Vũ nói trắng ra.
trong mắt Duật Nghị hiện lên vết thương, “lời này của cô nghe thật làm cho người không thoải mái.”
“Thực xin lỗi, tôi chỉ là không muốn anh trả giá quá nhiều, cầu không được, sẽ càng thêm khổ sở, điểm đến phải dừng, quân tử chi giao nhạt như nước, kia mới là vĩnh hằng.” Hoắc Vi Vũ lãnh tình, bạc tình, cũng tính tình.
Duật Nghị không sao cả nhún vai, “khả năng đời trước tôi là một vị tướng quân kiêu dũng thiện chiến, chức trách chính là hộ tống công chúa đi hòa thân, vì cô bán mạng, lại mặc định không phải người đàn ông có thể cùng cô ở bên nhau.”
Anh nói lời thương cảm này, làm trong lòng Hoắc Vi Vũ cũng không thoải mái.
“Duật Nghị, tôi thực cảm ơn anh trợ giúp, bao dung, cùng thành toàn, nhưng mà, lòng tôi đã có một người đàn ông, nhìn không tới người khác, tôi không hy vọng, tôi chấp nhất sẽ trở thành thương thế hại anh, đừng thích tôi, càng đừng yêu tôi, ân huệ của anh, về sau khẳng định tôi sẽ báo đáp, nhưng mà, không phải là cảm tình, tôi có chút việc riêng muốn đi xử lí, không tiễn.” Hoắc Vi Vũ xa cách gật đầu, đi đến cửa sau.
Duật Nghị nhìn cô ngạo nghễ độc lập lại lộ vẻ bóng dáng tiêu điều.
Làm sao bây giờ?
Anh đã yêu cô.