..
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô tựa vào trên vai anh.
Đỏ bừng như quả táo chín.
Cô cảm thấy thẹn thùng, xấu hổ vùi đầu vào cổ anh.
Hít sâu, là mùi hương thơm mát quen thuộc trên người anh.
Giống như cô dang đắm chìm trong bãi cỏ dưới ánh mặt trời.
Dựa vào cơ thể anh, trong lòng có cảm giác ấm áp, ngọt ngào khó nói nên lời.
Dường như đang chảy xuôi theo dòng sông, bập bền.
Trong không khí vô số ái muội tụ tập vào một chỗ, độ ấm tăng cao.
Không tự giác, dùng sức một chút, trong miệng truyền đến mùi máu tươi của anh.
Cô biết mình phạm sai lầm rồi, thật có lỗi nhìn về phía Cố Cảo Đình.
Đọc tiếp tại truyenazzmoi.com nhé !
Anh một chút cũng không có ý trách tội cô, ánh mắt dịu dàng, quyến luyến trong mắt, làm cho người ta lòng dạ rối bời, trong đôi mắt đều là sự quyến rũ.
Cô như bị lúng sâu vào mê hoặc của anh, chủ động hôn môi của anh.
Môi lưỡi gắn bó với nhau, yêu thương triền miên, như một người không bị ai quấy rầy rong chơi ở biển sâu.
Thế giới đều yên lặng, chỉ còn lại hai người bọn họ.
Anh đặt cô nằm xuống. kéo chân để lên ngực cô.
Từ lúc bắt đầu, cô đã định là người phụ nữ của anh.
Hoắc Vi Vũ cắn môi, giống như muốn cái gì, lại không biết muốn cái gì, trong lòng ngứa, thật khó chịu, cũng không phải khó chịu.
Cô chỉ có thể nhìn anh, chân mày nhíu lại, hô hấp cũng dồn dập hơn nhiều.
Cố Cảo Đình biết cô sắp tới, hôn lên môi của cô, đè nặng lên người cô.
Trong lúc cô đang tiếp nhận đợt sóng này qua đợt sóng khác, anh...
Hoắc Vi Vũ không còn chút sức lực.
Được rồi, rõ ràng cô không có nhiều vận động, có điều nhìn tâm tình Cố Cảo Đình tốt như vậy, khóe miệng cũng giương lên, thì cô mệt mỏi chút cũng đáng lắm.
"Sau này chúng ta sẽ luôn như vậy, mặc kệ xảy ra chuyện gì, biết không?" Cố Cảo Đình bá đạo nói.
Hoắc Vi Vũ mím môi mỏng, không nói gì.
Vừa nghĩ tới cô đã thành vợ người khác còn cùng với anh làm như vậy, thì cô có cảm giác tội lỗi.
Mặc dù, cô và Duật Nghị chỉ là kết hôn giả.
Cố Cảo Đình nhéo nhẹ lên mũi cô, "Đừng cho anh biết em có suy nghĩ ngốc nghếch gì đó."
Hoắc Vi Vũ không thở được, nhớ tới miệng còn có thể hô hấp, cô hé miệng, hơi thở đều phả vào trên cổ tay của anh.
Cố Cảo Đình cảm thấy dáng vẻ này của cô thật đáng yêu, cúi đầu, lần nữa hôn lên cô.
Chuông điện thoại vang lên.
Trong mắt Cố Cảo Đình hiện lên ánh sáng khác thường, "Có người ở bên ngoài phòng chúng ta, bây giờ anh phải đi."
"A."
Cô nhìn anh lưu loát mặc quần áo, nhỏ giọng hỏi: "Giường của em có cần giặt lại trước hay không, Duật Cẩn rất khôn khéo, nếu ông ta muốn đi kiểm tra DNA, chúng ta..."
Hoắc Vi Vũ khó có thể mở miệng.
"Không cần, sẽ có người tới trải ra giường mới, một lát em tắm rửa, Duật Nghị mơ mơ màng màng, cậu ta đã uống thuốc gây ảo giác xxoo, đừng quá tin tưởng Duật Nghị, cậu ta không đơn giản như trong suy nghỉ của em, thành thật với kẻ thù, sớm muộn gì cũng sẽ bị ăn xương cốt đều không còn, biết không?" Trong khi Cố Cảo Đình nói chuyện, anh đã mặc quần áo xong rồi.
Hoắc Vi Vũ cúi đầu xuống.
Cô khinh thường nói dối, nhưng bây giờ lại thành người nói dối, loại cảm giác này thật sự không thoải mái.
Cố Cảo Đình cầm quần áo đưa cho cô, ánh mắt nhìn cô càng thâm sâu hơn một chút, hiện lên một tia lo lắng.
Hoắc Vi Vũ lấy quần áo, không có nói, đi vào phòng tắm.
Dòng nước ấm áp, từ trên người chảy xuống, rửa sạch tất cả mọi thứ.
Cô nghe bên ngoài có tiếng động khác thường, vụng trộm mở ra một cái khe cửa...
<!--Nhóm dịch: Mèo Xinh-->