Hoắc Vi Vũ thở dốc, trừng mắt nhìn tổng thống.
"Nếu không, chúng ta giết Cố Cảo Đình đi, gán cho anh ta tội mưu phản." Tắng quản gia khẩn cấp nói.
"Hiện tại cái này khọng giết được anh ta, chúng ta không giết được, nhưng người khác có thể." Tổng thống nói.
Tắng quản gia gọi điện thoại ra ngoài, yêu cầu trợ giúp.
Tổng thống nhíu mày, suy nghĩ.
Cố Cảo Đình đẩy cửa ra, đứng nghiêm tại cửa ra vào.
Sau lưng, Vương Đông chỉ huy binh lính đi vào, khống chế toàn bộ người của tổng thống.
"To gan, anh muốn tạo phản sao?" Tắng quản gia khẩn trương quát, mồ hôi ứa ra.
Ông vừa nói.
Trong phòng càng bí hiểm hơn.
Mỗi người đứng sau cũng bị bao phủ.
Đọc tiếp tại truyenazzmoi.com nhé !
Tất cả mọi người khẩn trương thở cũng không dám thở mạnh.
Trên trán tổng thống cũng lít nha lít nhít mồ hôi lạnh.
Ông kéo Hoắc Vi Vũ, âm tàn nhìn Cố Cảo Đình:
"Tôi chuyên cần chính sự yêu dân, không có làm bất kỳ chuyện xấu nào, nếu bây giờ anh giết tôi, quốc dân sẽ không bỏ qua cho anh. Đừng quên, nước G nhìn chằm chằm nước ta, chỉ còn thiếu lý do xâm lược. Nếu như anh giết tôi, soán vị cướp ngôi, bọn họ khẳng định sẽ xuất quân tiến đánh. Đến lúc đó chịu khổ chính là nhân dân. Anh cũng sẽ có tiếng xấu. Tôi cũng sẽ để người phụ nữ này chôn cùng."
Hoắc Vi Vũ cảm giác được sau lưng có súng, lưng cứng ngắc.
Cô không sợ chết.
Chỉ là, nếu như Duật Cẩn giết cô, Cố Cảo Đình sẽ giết Duật Cẩn, lúc đó nước G sẽ xuất binh, Mai tướng quân công kích, trên tay Cố Cảo Đình không có tín vật, anh sẽ ngăn cản không nổi.
"Tổng thống ở trong, anh không cảm thấy nên gõ cửa sao? Cố Cảo Đình, anh quá làm càn." Hoắc Vi Vũ nghiêm nghị nói.
Cố Cảo Đình nhìn Hoắc Vi Vũ, càng thêm nghiêm khắc nói:
"Tôi nói chuyện với tổng thống, tới phiên em xen vào sao?"
Hoắc Vi Vũ dừng chút, bị khí thế của anh lấn áp.
Cố Cảo Đình đi đến trước mặt Duật Cẩn, nghiêm nghị, lãnh khốc nói:
"Tôi nghe nói tín vật ở trên người tôi, chuyện này là giả, nên tới làm sáng tỏ chút."
Duật Cẩn đề phòng nhìn Cố Cảo Đình, ánh mắt anh đen láy, nhìn không ra anh suy nghĩ gì.
Nhưng mà, nhân cơ hội thối lui về sau.
"Tôi không tin mấy loạn đồn nhảm này, nếu như anh có tín vật, khẳng định sẽ nộp lên quốc gia." Tổng thống nói xong, nhìn Tắng quản gia quát:
"Vừa rồi ông nói bậy bạ gì đó, phá hoại quan hệ quân thần sao! Vả miệng một trăm cái."
"Vâng." Tắng quản gia đánh lên mặt mình.
Hoắc Vi Vũ chán ghét nhìn Tắng quản gia.
Lão già này, vừa rồi còn muốn giết Cố Cảo Đình.
"Đây là vừa đánh vừa xoa sao! Làm tổng thống đại nhân chấn kinh, hãm hại Tư lệnh bất nghĩa, xém chút vì ông mà nhân dân lầm than, dùng sức mạnh hơn nửa." Hoắc Vi Vũ cao giọng nói.
Tắng quản gia ngẩn ngơ nhìn Hoắc Vi Vũ, cúi đầu:
"Đúng đúng."
Ông đánh càng thêm mạnh.
Hoắc Vi Vũ nhìn Cố Cảo Đình, chống lại ánh mắt sâu u của anh, trong lòng hơi lộp bộp.
Cô không thể để tình huống chuyển biến xấu.
"Tư lệnh đại nhân, tôi đã là Thái tử phi, anh có thể lên mạng tìm hiểu, về sau tôi và điện hạ, còn muốn dựa vào anh bảo vệ quốc gia, mời anh trở về đi." Hoắc Vi Vũ mềm nhẹ nói.
Cố Cảo Đình không những không đi, còn hướng tới phía cô, nâng cằm cô lên.
Hoắc Vi Vũ run lên, chỗ bị nắm như có dòng điện chạy qua, đáy lòng sợ run.
Anh thế mà nâng cằm cô lên trước mặt tổng thống.
Theo bản năng, cô muốn lui lại.
Cố Cảo Đình không cho, sau khi nhìn rõ mặt của cô, thấy rõ ràng dấu tay trên mặt cô, ánh mắt kịch liệt co lại, âm thanh lạnh lùng nói:
"Ai đánh?"