Hoắc Vi Vũ nhìn Cố Cảo Đình.
Anh vững vàng bình tĩnh, nhanh nhẹn lịch sự tao nhã.
Được rồi.
phi cơ, đảo nhỏ anh đều tặng, xe trị giá hơn một ngàn vạn, căn bản là một cái số lẻ.
Nhưng cô chịu không nổi.
Lấy càng nhiều, càng không có khả năng trả lại, cô có tài đức gì, nhận không đồ của anh.
“Tự tôi đi chọn lựa.” Hoắc Vi Vũ nói, hướng đi tới bên ngoài.
Anh cầm cánh tay của cô, đem cô kéo đến bên người, tay nhẹ nhàng đặt ở trên eo của cô.
lưng cô cứng còng.
độ ấm bàn tay anh thông qua váy cô truyền đến trên da thịt cô.,
Thực nóng.
tính ra, bọn họ lần đầu tiên hẹn hò?
Hoắc Vi Vũ co quắp.
Nhưng, không có lấy tay anh ra.
Đọc tiếp tại truyenazzmoi.com nhé !
Cô cũng tham luyến phần ấm áp từ anh.
Anh che chở cho cô, đi tới cửa.
“kết quả Minh Nặc nói ra với tôi, tôi cũng muốn biết là ai đánh nó bị thương.” Hoắc Vi Vũ nhẹ giọng nói.
“uh.” Cố Cảo Đình lên tiếng, đưa cô về nhà.
Đến dưới lầu.
“anh có việc đi trước đi, một mình tôi có thể đi lên.” Hoắc Vi Vũ cởi bỏ đai an toàn.
Cố Cảo Đình cũng mở đai an toàn, “Còn không có gấp đến nổi không thể đưa cô lên lầu.”
trong lòng Hoắc Vi Vũ có chút cảm giác ngọt ngào, chậm rãi nhộn nhạo.
Bọn họ như bây giờ, giống như đang yêu.
Cô quay đầu, đi đến thang máy.
bước chân Cố Cảo Đình lớn hơn so với cô, thực mau liền đứng ở bên cạnh cô.
Anh ấn nút thang máy đi lên, liếc cô, “Trên mặt đất có tiền sao? Vẫn luôn cúi đầu, mặt tôi so ra đẹp hơn.”
“mặt đất so với anh lớn hơn. Liếc mắt một cái xem không xong.” Hoắc Vi Vũ phản bác nói.
Cố Cảo Đình cười.
Cô cũng không có ngừng lại, lộ ra tươi cười.
Chân thành, phát ra từ nội tâm, thu hồi lãnh diễm, phi thường đáng yêu.
Hoắc Vi Vũ cười rộ lên như vậy, thực đẹp, khuynh quốc khuynh thành.
Anh cưng chiều nhéo thịt trên mặt cô, “Như vậy nhìn thật tốt, đối với tôi luôn là một bộ dáng tôi thiếu cô rất nhiều tiền, tôi luôn cảm thấy như thế nào đều không đủ.”
Hoắc Vi Vũ cảm thấy ngượng ngùng, xoay mặt, tươi cười lại càng thêm xinh đẹp, nói giỡn: “Tôi đây vì kiếm thêm nhiều, hẳn là vẫn luôn xụ mặt mới đúng. “
Cố Cảo Đình kéo mặt Hoắc Vi Vũ, khiến cô đối diện với anh, “Tôi đều là của cô, còn cần thiết xụ mặt sao?”
Anh nói nghiêm trang.
Giống như câu kia, tôi đều là của cô, là trần thuật một sự kiện chân thật.
Đinh một tiếng.
Cửa thang máy mở ra, tâm tình Hoắc Vi Vũ giảm bớt hoảng loạn.
Cô trước tiến vào thang máy.
Cố Cảo Đình cũng đi vào, tay đáp ở trên eo cô.
Nhưng như vậy, một chút đều không thỏa mãn được anh nhớ cô.
Anh xoay người, xuất kỳ bất ý hôn lên môi Hoắc Vi Vũ.
Hoắc Vi Vũ hoảng sợ.
Anh tới phía trước hai bước, đem cô để ở vách tường với anh, lưỡi duỗi vào.
Cường thế, nhiệt liệt.
hô hấp của cô đã thở không được, gõ bờ vai của anh kháng nghị.
Bờ môi của anh chuyển qua môi cô mềm mại, cái cổ thơm ngọt.
Nóng thở phì phì, đều dừng ở bên tai cô.
Ướt át, lại có chút ngứa.
chân cẳng cô nhũn ra, gắt gao nắm lấy cánh tay anh, từng luồng nhiệt dũng mãnh hướng tới bụng.
Đinh một tiếng, cửa thang máy mở ra
nhóm dì đối diện đứng ở cửa.
một đôi mắt tò mò nhìn Hoắc Vi Vũ cúi đầu, lại nhìn Cố Cảo Đình đứng thẳng tắp.
“Các người thật sốt ruột, vài bước nữa không phải về đến nhà sao?” dì ái muội nói.
Hoắc Vi Vũ xấu hổ buồn bực, trừng mắt nhìn Cố Cảo Đình liếc mắt một cái.
Anh chế giễu, mặt không đổi sắc, thanh lịch tao nhã, giống như người vừa rồi làm chuyện xấu, không phải là anh.