Thượng trung tá kính cẩn từng li từng tí nhìn lén Hoắc Vi Vũ ở phía sau.
Cô tựa mặt vào ghế, ngắm ngoài cửa, ánh mắt lưu chuyển.
Yên tĩnh như vậy.
Kỳ thật, Cố Cảo Đình cũng không có sai.
Trong lòng mỗi người đều có một người quan trọng.
Vì người này, coi nhẹ hết tình cảm của người khác, không quan tâm làm tổn thương người khác.
Ngài rất quan tâm người kia.
Với ngài mà nói, có cô là đã đầy đủ rồi.
Mà cô, sai là không nhận rõ tình hình.
Một bầu nhiệt huyết, trút xuống nhiều nhiệt tình, đáp lại là băng lãnh.
Hi vọng, thất vọng, tuyệt vọng.
Làm cho tình cảm này hóa thành kiếm đâm vào chính mình.
Đọc tiếp tại truyenazzmoi.com nhé !
Đây chính là yêu quá hóa hận sao?
Cô ta không phải dạng người này.
Cho dù, là một người khác, cô cũng thẳng thắn như vậy.
"Thượng trung tá, có thuốc lá không?" Hoắc Vi Vũ lạnh lùng hỏi.
"À, có." Thượng trung tá mở ngăn đựng đồ ra, lấy thuốc lá và bật lửa cho cô.
Hoắc Vi Vũ nhóm lửa, hút vào, phun ra khói thuốc dày đặc.
Khói thuốc, lượn lờ quanh mắt của cô.
Điếu thuốc lúc sáng lúc tối khiến cô thêm yêu dã cùng xinh đẹp.
Tuy cay nghiệt vô tình, lại khiến anh có chút cảm giác chua xót.
Anh phát hiện, người phụ nữ Tư lệnh yêu thích này, ngay cả động tác hút thuốc cũng xinh đẹp như vậy.
"Cái kia, trước cô gọi cho tôi, là gọi nhầm phải không?" Thượng trung tá dò hỏi.
Hoắc Vi Vũ nhếch miệng, phung ra khói đặc, cười yêu mị xinh đẹp:
"Tối nay, tôi gửi hai tấm vé xem nhạc tới cho anh, nhờ anh đưa hộ cho Cố Cảo Đình."
"Nếu như cô không đi, Tư lệnh cũng sẽ không đi."
Hoắc Vi Vũ mở cửa sổ ra, gió đêm thổi vào, làm tóc có chút loạn.
Cô gõ gõ tàn thuốc, thanh lãnh nhìn phía trước:
"Giống như Cố Cảo Đình đưa điện thoại cho tôi, tôi nhận, nhưng mà, anh ta cũng không quản được tôi xử lý điện thoại thế nào. Tôi đưa vé cho anh ta, tôi cho, không quan tâm anh ta sẽ xử lý vé ra sao."
"Đừng tuyệt tình như vậy chứ, kỳ thật, người Tư lệnh yêu thích là cô." Thượng trung tá vì Cố Cảo Đình nói chuyện.
Hoắc Vi Vũ liếc xéo Thượng trung tá:
"Đa tình tự cổ không dư hận, thử hận miên miên vô tuyệt kỳ."
Mắt Thượng trung tá giật giật, không hiểu ý của cô:
"Tôi ít đọc sách, cô có thể nói rõ ra không?"
"A." Hoắc Vi Vũ cười một tiếng, vứt đầu thuốc lá, đóng cửa sổ lại.
Cô nghĩ thông suốt.
Có một số người, phải quên.
Trong mắt mình là yêu thích, trong mắy của anh ta là phiền, trong mắt người khác là đê tiện.
"Lo lái xe, đầu tôi hơi đau, ngủ một lát, đến thì gọi tôi." Hoắc Vi Vũ nói, nhắm mắt dưỡng thần.
Thượng trung tá càng nghĩ càng thấy không đúng.
"Cô có hiểu lầm Tư lệnh gì không đó? Lúc cô gọi điện thoại đến, xác thực là Tư lệnh đang ở cùng phụ nữ khác. Người kia biết tin tức, liền muốn sống muốn chết. Đầu tiên là khóc rống lên, Tư lệnh không quan tâm, cô ta liền nhảy sông, Tư lệnh cũng hết cách, vớt cô ta lên. Kết quả cô ta lại muốn ồn ào tự sát, Tư lệnh bị làm phiền đến cơm tối cũng chưa ăn, biết cô đã đến, liền lập tức chạy về." Thượng trung tá giải thích nói.
Anh thấy Hoắc Vi Vũ không phản ứng, liền quay đầu nhìn cô một chút.
Cô im lặng nhắm mắt.
Là ngủ, hay là chưa ngủ nhỉ?
Thượng trung tá tiếp tục lảm nhảm nói:
"Dù sao, cô cũng đừng hiểu lầm Tư lệnh, Tư lệnh quan tâm cô ta như vậy, là vì có lần ba của cô ta và Tư lệnh xâm nhập vào quân địch, ông ta hy sinh thân mình để yểm trợ cho Tư lệnh, Tư lệnh cam kết, sẽ chiếu cố cô ta."
Hoắc Vi Vũ mở mắt, trong mắt lóng lánh ánh sáng khác thường, hỏi:
"Là tin tức đặc biệt gì?"