Phi cơ bay xa.
Hoắc Vi Vũ lùi đầu về, dựa vào trên ghế, phát ngốc một hồi, trong đầu đều là hình dáng Cố Cảo Đình anh tuấn hiên ngang.
Trong lòng có loại cảm giác quái dị tim đập nhanh hơn.
Cắt không đứt, gỡ càng rối hơn.
Cô vỗ điều khiển ghế dựa, nói với binh lính: “làm phiền đưa tôi đi bệnh viện Hoa Mỹ.”
“Tư lệnh phân phó đưa cô trở về.” Binh lính cự tuyệt nói.
“xe tôi còn để ở Hoa Mỹ. anh đưa tôi trở về, còn không phải muốn tôi đi Hoa Mỹ lấy xe sao?” Hoắc Vi Vũ nói.
Binh lính ngẫm lại cũng phải, điều chỉnh phương hướng, đi bệnh viện Hoa Mỹ.
Hoắc Vi Vũ ở trên xe chơi di động Cố Cảo Đình cho cô.
máy giới hạn sản xuất, chính là không giống nhau.
Chẳng những bảo trì luôn có kết nối internet, lướt rất nhanh, bên trong còn có mấy trò chơi rất có ý tứ.
Đọc tiếp tại truyenazzmoi.com nhé !
Hoắc Vi Vũ cầm di động chụp ảnh ở bên ngoài, thật rõ ràng, còn có thể phóng to thu nhỏ, sắc nét.
Đột nhiên, cô phát hiện tình huống không giống bình thường.
phía sau, có một chiếc xe Cayenne màu xanh ngọc.
Ngồi ở trên ghế điều khiển chính là một người phụ nữ mập mạp, tóc buột đuôi ngựa, đội mũ lưỡi trai và kính râm.
trên mặt cô trang điểm thực quỷ dị.
Nửa giờ sau, Hoắc Vi Vũ quay đầu lại.
Phát hiện người phụ nữ đi xe Cayenne còn đi theo cô.
Hoắc Vi Vũ hồ nghi, chụp một tấm ảnh.
nhìn vào hình, cô cũng không nhận ra cô ta.
Chẳng lẽ là cô suy nghĩ nhiều?
Binh lính đưa Hoắc Vi Vũ đến cửa bệnh viện Hoa Mỹ.
Hoắc Vi Vũ lấy xe mình, lái xe rời đi.
Cô phát hiện, người phụ nữ đi xe Cayenne còn đi theo cô.
Ở chỗ đèn xanh đèn đỏ, Hoắc Vi Vũ dừng xe, ngó sau kính xe liếc mắt một cái.
Cô từ xe bước xuống, trực tiếp đi đến xe Cayenne trước mặt, gõ cửa sổ.
Cửa sổ xe bị kéo xuống.
người phụ nữ kia nhìn về phía Hoắc Vi Vũ, tươi cười, “Tôi theo cô đã lâu, có thể tâm sự với tôi không?”
Hoắc Vi Vũ kinh ngạc.
Cô khẳng định, cô không quen biết người phụ nữ trước mắt này.
Cô ta mặc dù có mập, nhưng mà đường nét thật xinh đẹp, đôi mắt to tròn, mũi cao, môi mỏng như vẽ, da thịt trắng nõn hơn so với người bình thường, có lẫn vào khí chất đặc biệt.
Hoắc Vi Vũ hất cằm về phía bên cạnh, “Tôi chỉ có thời gian mười phút. sang xe bên cạnh nói đi.”
Hai người lái xe sang một bên, cô gái xuống xe, đi tới trước xe Hoắc Vi Vũ, đi thẳng vào vấn đề: “Tôi biết cô tặng Ngụy Ngạn Khang lẵng hoa, sau đó trốn vào trong phòng Phùng Tri Dao, tôi vẫn luôn ở đó.”
Hoắc Vi Vũ có chút giật mình, khó hiểu hỏi: “cô là ai?”
“Tôi là vợ Sở Thanh Vân, Y Phương Phương, tôi tưởng, Phùng Tri Dao là người phụ nữ trong lòng chồng tôi. Tôi hôm nay nằm vùng một ngày.” Y Phương Phương ngay thẳng nói.
Y Phương Phương, Hoắc Vi Vũ biết người này.
Cô cũng biết, rất mau, chồng của cô ta sẽ ly hôn cô ta, cưới Phùng Tri Dao.
Cô ta còn có một đứa con trai một tuổi.
Trách không được, có chút béo phì, sau khi sinh con xong, dáng người còn chưa thon gọn.
Nghĩ đến, cô ta có chút đáng thương.
“lòng người, đau nhất cầu không được đồ vật, cảm tình, miễn cưỡng không được, thay vì rối rắm, còn không bằng đem thời gian và tinh lực chăm sóc mình.” Hoắc Vi Vũ trấn an nói.
Y Phương Phương tươi cười, “Ai muốn cưỡng cầu tên tim heo kia, hắn yêu ai cho người đó! Tôi là muốn tìm được chứng cứ ly hôn với anh ta, hiện tại anh ta quấn lấy tôi không chịu buôn, nói cái gì hết thảy đều vì con, nếu tôi ly hôn với anh ta, sẽ không cho tôi nuôi con, tôi muốn nghe một chút, nhân phẩm Phùng Tri Dao ra sao, nếu không cẩn thận tôi kiện bị xử thua, cũng không cần quá lo lắng cho con tôi.”
Hoắc Vi Vũ: “……”