"Cô cũng ăn nhiều một chút, lúc ôm em chỉ có xương bọc da." Cố Cảo Đình thương tiếc nói.
"Buông tay, vậy anh đừng ôm tôi." Hoắc Vi Vũ xoay người, đi ra ngoài.
Cố Cảo Đình ôm lấy eo của cô kéo vào ngực của mình, nhìn vào ánh mắt quật cường của cô, "Anh không phải chê em gầy, chỉ là hi vọng em có thể khỏe mạnh hơn một chút, mẹ của con anh có cơ thể ốm yếu nhiều bệnh, sao có thể chăm sóc con của anh."
Tim của Hoắc Vi Vũ đập nhanh hơn.
Cô và anh còn chưa đi tới bước cuối cùng thì làm gì có đứa nhỏ.
Cô kéo tay của anh, đi ra ngoài
Cố Cảo Đình bưng mì đi ra, ngồi ở phía đối diện cô.
Tiếng đập cửa vang lên.
Cố Cảo Đình nhìn về phía cửa, trầm giọng nói: "Vào đi."
Trung tá Thượng lấy chìa khóa mở cửa.
Binh sĩ phía sau anh đang kiềm chế ba người.
Đọc tiếp tại truyenazzmoi.com nhé !
Hoắc Vi Vũ nhìn bọn họ rất quen mặt.
Không phải là ba nữ sinh kiếm chuyện với cô ngày hôm qua sao?
Cô nhớ rõ một người trong đó tên là Quán Quán.
"Là đám người này hãm hại tôi sao?" Hoắc Vi Vũ hỏi.
Ba nữ sinh đó trong lòng rất hận Hoắc Vi Vũ.
Bởi vì Hoắc Vi Vũ, hôm nay bọn họ cũng không có cơ hội tham gia hôn lễ.
Cho nên, cố ý trở lại dọa cô.
Bọn họ không nghĩ tới Cố Cảo Đình lại ở chỗ này.
Bị dọa quỳ ở trên mặt đất, cúi đầu, không dám nói lời nào.
"Tư lệnh, một người trong ba người họ đi tắt nguồn điện, hai người ở trên lầu đối diện, đây là dụng cụ gây án của bọn họ." Trung tá Thượng đưa một cái đèn pin như đèn pha cho Cố Cảo Đình.
Cố Cảo Đình cầm lấy, mở ra.
Bức tường phía trước hiện ra một cái đầu người.
Anh tắt đèn pin để nó lên trên bàn, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía ba nữ sinh đang quỳ trên mặt đất, hỏi Hoắc Vi Vũ: "Cô hy vọng tôi làm như thế nào?"
Hoắc Vi Vũ quả thật không thể hiểu nổi mấy người này, rõ ràng cô chỉ muốn yên tĩnh, không có đi trêu chọc ai.
Là bọn họ bỏ thuốc cho cô trước, quỷ kế bị bắt thì lại hận cô.
Bọn họ có lý do chính đáng để hận sao?
Ánh mắt của Hoắc Vi Vũ cũng không nhìn bọn họ, ăn mì của mình, thản nhiên nói: "Tôi không muốn gặp lại bọn họ."
Vẻ mặt của ba người bọn họ bị dọa tái nhợt.
Ý là muốn bọn họ biến mất trên đời này.
"Hoắc tiểu thư yên tâm, tôi nhất định sẽ tránh cô thật xa, sẽ không xuất hiện trước mặt cô, tôi không biết cô là phụ nữ của tư lệnh, nếu như biết rõ, cho tôi một trăm cái mạng tôi cũng không dám đụng tới cô." Quán Quán cầu xin tha thứ nói.
Hoắc Vi Vũ ăn mì, giống như không có nghe được lời của cô.
Người con gái bên cạnh Quán Quán nhìn tình thế như vậy, lập tức nói: "Đều là chủ ý của Quán Quán, tôi và tiểu Đề không muốn, là cô ta buộc chúng ta làm như vậy, Hoắc tiểu thư xin cô tin tưởng chúng tôi, sau này chúng tôi sẽ không xuất hiện trước mặt cô, lần này xin cô hãy tha cho chúng tôi."
"Đúng vậy, đều là chủ ý của Quán Quán, xin Hoắc tiểu thư tha mạng." Tiểu Đề cũng nói.
Hoắc Vi Vũ nghe của bọn họ khóc sướt mướt rất khó chịu, nhìn về phía Cố Cảo Đình, "Thả bọn họ đi."
"Ừm." Cố Cảo Đình lên tiếng.
Hoắc Vi Vũ nhìn về phía ba người con gái quỳ trên mặt đất, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng: "Hi vọng mấy người đảm bảo như vậy, không cần xuất hiện ở trước mặt của tôi."
"Nhất định, nhất định, nhất định." Ba người họ đứng lên, chật vật chạy trốn.
Cố Cảo Đình liếc Hoắc Vi Vũ.
Cô giống như dự đoán của anh vậy, không có dứt khoát lạnh lùng như vẻ ngoài.
Hoắc Vi Vũ có trái tim mềm mại.
"Trừng phạt nho nhỏ để cảnh cáo, cứ để cho chạy như vậy, bọn hắn sẽ không cảm ơn cô đâu." Cố Cảo Đình nhắc nhở.
"Tôi không cần bọn họ cảm ơn, chẳng qua cơ thể da thịt là cha mẹ cho, nếu bọn họ gặp chuyện không may, đau khổ chỉ là cha mẹ họ, làm chuyện gì cũng không quá ba lần, lần sau tôi sẽ không tha cho bọn họ." Hoắc Vi Vũ xác định nói, cúi đầu ăn mì.
Cố Cảo Đình cười nhạo một tiếng, ý vị thâm trường nói: "Lần sau, mỗi lần cô chỉ nói lần sau, chỉ sợ, một ngày nào đó, cô không có cơ hội đợi lần sau."