Cố Cảo Đình nhanh hơn đá vào phía sau đầu gối của anh ta.
Duật Nghị nằm rạp trên mặt đất, đầu còn không có nâng lên, bị Cố Cảo Đình đè trên mặt đất.
Anh chỉ có thể nhìn đến đầu ngón chân đáng yêu của Hoắc Vi Vũ.
Hoắc Vi Vũ theo bản năng ngồi xổm xuống, che khuất cơ thể của mình.
"Cố Cảo Đình, anh buông tôi ra." Duật Nghị đập vào cánh tay rắn chắc của Cố Cảo Đình.
Vẻ mặt của Cố Cảo Đình tràn đầy vẻ lo lắng, lạnh lùng nói: "Có lẽ cậu nên may mắn là không nhìn thấy gì, nếu không tôi sẽ móc mắt của cậu ra."
"Anh buông tôi ra, tôi đảm bảo không đánh anh." Duật Nghị cố gắng liều mạng muốn xem người đó là ai.
"Cậu đánh thắng tôi sao?" Cố Cảo Đình thoải mái hỏi.
Duật Nghị bị khinh bỉ, nện đất tức giận nói: "Được lắm Cố Cảo Đình, anh thấy ba tôi không ở nhà dám khi dễ tôi, khi ba tôi trở lại, có quả ngon để cho anh ăn sau, tôi sẽ công khai gian tình của anh cho nhiều người biết."
Hoắc Vi Vũ nhíu mày, thật sự hoang tưởng tự đại.
Đọc tiếp tại truyenazzmoi.com nhé !
Cô quăng khăn mặt lên đầu anhh ta.
Trước mắt Duật Nghị một mảnh trắng xóa, cái gì cũng không nhìn thấy.
"Ai, ai dám đánh lén ông hả, có bản lĩnh để cho tôi nhìn thấy cô là ai." Duật Nghị buồn bực nói.
Hoắc Vi Vũ gõ lên gáy anhh ta một cái, "Xin lỗi, tôi không phải đánh lén cậu, mà là quanh minh chính đại, cậu không biết chị đây đang tắm hả, muồn nhìn cái gì."
"Tôi chỉ muốn nhìn mặt cô những bộ phận khác trên người cô tôi một chút cũng không có hứng thú, hãy nói tên ra." Duật Nghị la lên.
Hoắc Vi Vũ nắm chặt tay đánh lên đầu Duật Nghị, chỉ chỉ vào đầu anh ta, "Chỉ số thông minh của cậu bằng heo hả, sao tôi phải nói cho cậu biết tôi là ai!"
"A, cô dám đánh đầu của ông hả, cô nhất định phải chết." Duật Nghị gào thét.
Hoắc Vi Vũ dùng sức đánh lên đầu anh ta.
Duật Nghị không nhúc nhích.
Cố Cảo Đình bình tĩnh nhìn qua Hoắc Vi Vũ, ánh mắt đen kịt, dường như muốn nhấn chìm cô vào bên trong.
Hoắc Vi Vũ giải thích nói: "Nên đối phó với dê xồm như vậy, vừa rồi cậu ta muốn kéo rèm cửa nhìm trộm tôi."
"Ừ." Cố Cảo Đình lên tiếng, "Thằng nhóc này rất giảo hoạt, nói không chừng là giả bộ bất tỉnh, cô trước trốn ở trong chăn, tôi ném cậu ta ra ngoài."
Ngón tay của Duật Nghị giật giật.
Anh ta quả thật không thích câu nói ném ra khỏi đây, nhưng lúc này không ngất xỉu, thì không xuống đài được.
"Dưới lầu có quần áo của tôi, anh đi lấy tới đi." Hoắc Vi Vũ nói, chạy tới trên giường, trốn vào trong chăn của anh.
Trên chăn đều là hương vị của anh, rất nồng, ánh mặt trời rơi vào bên trên cỏ xanh tỏa ra mùi thơm nhàn nhạt, không khó ngửi được.
Cố Cảo Đình liếc nhìn cô, khóe miệng có chút giương lên.
Anh kéo Duật Nghị đi đến cửa, mở cửa, vẻ mặt của trung tá Thượng lộ vẻ khó khăn đứng ở bên ngoài.
Cố Cảo Đình thấy được khách không mời mà đến.
Quản gia Tằng gật đầu với Cố Cảo Đình, cung kính nói: "Tổng thống đã trở về, muốn gặp tư lệnh, mời tư lệnh đi theo tôi."
"Tổng thống đã trở về?" Cố Cảo Đình nghi hoặc, vốn là nói đi một tháng, dường như thời gian một tháng còn chưa tới.
"Có chút chuyện xảy ra rất quan trọng, cho nên sớm trở về nước, bây giờ muốn bàn bạc với tư lệnh." Vẻ mặt của quản gia Tằng ngưng trọng nói.
"Quản gia Tằng, ba tôi đã trở về hả?" Duật Nghị nhảy nhót nói.
Cố Cảo Đình liếc nhìn Duật Nghị.
Thằng nhóc này, quả nhiên là giả bộ bất tỉnh.
Anh buông tay, Duật Nghị rớt xuống.
Quản gia Tằng gật đầu nói với Duật Nghị, "Tổng thống dặn dò để cho tư lệnh dạy dỗ cậu, làm theo an bài của tư lệnh."
Duật Nghị: "..."
"Biết vậy ba tôi nên ở nước ngoài chơi đi, trở lại làm gì để cho tôi cảm giác tuyệt vọng." Duật Nghị thất lạc nói.