Lúc này, chân chính cảm nhận cô mới có thể xóa bỏ hoảng sợ trong lòng anh.
Nụ hôn của anh càng ngày càng nóng liệt, lưỡi đỏ tiến vào trong miệng của cô.
Hơi thở nóng bỏng phả vào mặt cô.
Hoắc Vi Vũ đẩy anh không ra, chỉ có thể bị ép thừa nhận, hơi thở cũng không thuận, đánh lên bờ vai của anh.
Cố Cảo Đình buông cô ra, trong mắt không có mất đi tình dục, sáng rực nhìn cô, nắm chặt cằm của cô, ngón tay quyến luyến ma sát trên bờ môi hồng nhuận căng mọng của cô, giọng nói ra lệnh: "Hoắc Vi Vũ, cô nằm mơ đi."
Hoắc Vi Vũ hất tay của anh ra.
Đi hoặc không đi, chân ở trên người cô.
Chẳng qua bây giờ cô không có sức cãi nhau với anh, nằm xuống giường nghỉ ngơi.
Tiếng đập cửa vang lên.
Cố Cảo Đình nhìn về phía cửa ra vào, đi qua, mở ra.
Sắc mặt của trung tá Thượng rất kém thấp giọng báo cáo: "Vừa rồi viện trưởng tới đây nói, phu nhân không phải bị tai nạn giao thông, mà bị người ta đánh, trên đầu một gậy, trên lưng một gậy, phía sau đầu gối một gậy."
Đọc tiếp tại truyenazzmoi.com nhé !
Trong mắt Cố Cảo Đình xẹt qua ánh sáng, sắc mặt âm trầm, giống như trước khi bão tố kéo đến.
Anh đóng cửa lại, xoay người, không nói lời gì nâng Hoắc Vi Vũ lên.
"Anh làm gì vậy." Hoắc Vi Vũ bị anh làm cho hoảng sợ.
Anh dùng lực kéo cổ áo của cô xuống.
Cô thấy được trên lưng có một vết thương đỏ bừng, đôi mắt cô rụt lại, nghiêm túc hỏi: "Ai đánh."
Trong lòng Hoắc Vi Vũ lộp bộp một chút, trong đầu hiện lên tâm tư phức tạp, ánh mắt trở nên kiên định, "Chuyện của tôi, tôi có thể giải quyết."
"Cô đã bị đánh tới vậy, còn muốn tự giải quyết gì hả!" Cố Cảo Đình rất tức giận.
Anh xoay người cô lại, làm cho cô đối diện với anh.
Hoắc Vi Vũ không kịp mặc quần áo.
Tầm mắt của anh rơi vào trên nữa phần lộ trước ngực cô, ánh mắt hoảng hốt một chút.
Hoắc Vi Vũ lập tức kéo áo lên, tay bưng kín cổ áo.
Cô đề phòng nhìn ánh mắt nóng rực của anh.
Cô là phụ nữ của anh, trên người cô còn cái gì mà anh chưa nhìn thấy, cần phải đề phòng anh như vậy sao.
Cố Cảo Đình cầm cổ tay của cô, kéo để ở trên đỉnh đầu, từ trên cao nhìn xuống, "Hoắc Vi Vũ, rốt cuộc cô là người phụ nữ của ai, cứ đề phòng tôi như phòng sói vậy hả, còn với Lâm Thừa Ân thì không e dè ngủ ở chung một phòng."
Cô lười giải thích với anh, anh có tin cô và Lâm Thừa Ân có trong sạch hay không, cô cũng không quan tâm.
"Rất rõ ràng không phải là của anh." Hoắc Vi Vũ lạnh lùng nói.
Cố Cảo Đình cúi người, trừng phạt cắn bờ vai của cô.
Hoắc Vi Vũ cảm thấy đau, "A" một tiếng.
Cố Cảo Đình dừng một chút, nhíu mày, nhìn về phía bên mặt tái nhợt của cô, nhớ tới rất nhiều vết thương trên người cô, anh lại mềm lòng.
Anh không dùng lực, buông hàm răng ra.
Hoắc Vi Vũ có chút lúng túng, liếc nhìn về phía anh.
Bốn mắt nhìn nhau.
Anh thấy được hình ảnh phản chiếu của mình trong mắt cô.
Chỉ cần trong mắt của cô có anh thì tốt rồi.
"Hoắc Vi Vũ, có lẽ chúng ta sẽ lãnh giấy kết hôn rồi mở tiệc, tôi muốn thế giới này biết rõ, cô gả cho tôi, là người phụ nữ của tôi, xem ai còn có ý xấu xa muốn cướp đoạt cô." Cố Cảo Đình tuyên bố.
"Cố Cảo Đình, tôi biết rõ bây giờ anh rất tức giận, anh cảm thấy không thể chinh phục được tôi, nhưng không phải về hôn nhân, anh không cần chặn hạnh phúc cả đời của anh." Hoắc Vi Vũ tức giận nói, giãy giụa.
Tay bị anh nắm trong tay, cô không thể tránh thoát được.
"Tôi lấy hạnh phúc cả đời của tôi, đánh cược cô!" Cố Cảo Đình hung ác nói.
Hoặc là, không có cô, cả đời này anh sẽ không có hạnh phúc.
Cố Cảo Đình buông tay cô ra, đứng thẳng tắp, từ trên cao nhìn xuống cô, trầm giọng nói: "Trước khi vết thương khỏe hẳn cô không được ra khỏi phòng này, sau khi vết thương tốt hơn thì kết hôn."
Anh không phải xin ý kiến, mà là thông báo, không có đường thương lượng