Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Quân Hôn Chớp Nhoáng - tác giả Ngư Ca


May mà phòng không quá sáng, nếu không gương mặt cứng đờ của Nguyễn Tấn sẽ bị lộ ngay lập tức. Trước giờ anh chưa từng thấy cái tính cẩn thận của mình có lỗi gì, nhưng bây giờ, anh chỉ muốn tát mình hai cái thật mạnh cho bõ.

Anh nhìn Giang Hạo, nụ cười nhàn nhạt xuất hiện trên gương mặt lạnh lùng, lại nhìn sang Kiều Tâm Duy vừa thở phào sau căng thẳng, sao hôn nhân của hai người lại chớp nhoáng được như vậy chứ??? Họ có đủ thời gian để tìm hiểu nhau à? Ha ha, hôn nhân không phải công việc, chẳng cần phải chuẩn bị gì cả, chỉ cần một người cần cưới và một người cần gả là thành chuyện.

Tiếc là khi anh hiểu rõ điều này thì đã quá muộn rồi.

Giang Hạo tùy ý ôm vai Kiều Tâm Duy nói: “Vân Thanh, Nguyễn Tấn, sau này nhờ hai người chăm sóc cho Tâm Duy lúc ở công ty nhé”

Vân Thanh gật đầu cười, nhưng Nguyễn Tấn thì lại ngẩn ra trên sofa.

“Nguyễn Tấn, Nguyễn Tấn, Tổng Giám đốc Nguyễn?”

Nguyễn Tấn lấy lại tinh thần: “À, không vấn đề gì, đó là chuyện hiển nhiên rồi, Kiều Tâm Duy là nhân viên được bồi dưỡng quan trọng của công ty mà” Nói rồi, anh ngửa đầu uống cạn ly nước của mình để che giấu sự lúng túng.

Giang Hạo vuốt ve gò má của Kiều Tâm Duy, động tác mang theo chút mờ ám: “Cũng khá đấy, người hồ đồ như em mà lại trở thành nhân viên được bồi dưỡng quan trọng, tôi còn tưởng em sắp bị đuổi việc rồi đấy.”

Kiều Tâm Duy lườm anh một cái: “Tôi làm việc rất chăm chỉ, không hổ đồ chút nào hết nhé!”


Giang Hạo cười nhéo mặt cô, cô cố gắng né tay anh, cái kiểu đưa đẩy đầy mờ ám này làm người ta có cảm giác như đây là chuyện tình thú đặc biệt của hai người.

Nguyễn Tấn ngồi không yên, anh đứng dậy: “A Hạo, hiếm khi cậu rảnh, nếu đã kết hôn thì ở với vợ nhiều một chút, chúng ta còn nhiều cơ hội chơi bời với nhau. Trần Kinh Nghiệp, đi, sang phòng bên uống rượu, cậu phải báo thù giúp tôi”

Vân Thanh không nhịn được nói: “A, Nguyễn Tấn, sao anh lại bắt chồng tôi chịu tội thay vậy hả? Anh uống đi chứ, Trần Kinh Nghiệp, không được đi, Trần Kinh Nghiệp..” Vân Thanh vừa gọi vừa đuổi theo.

Cửa phòng bị đóng lại, không khí yên tĩnh khiến Kiểu Tâm Duy cảm thấy khó chịu. Giang Hạo kề sát, bờ vai cô dán vào lồng ngực anh, cô có thể cảm nhận được nhịp tim mạnh mẽ của người kế bên.

Cô vừa quay đầu thì thấy đôi mắt sâu thẳm của Giang Hạo đang nhìn mình chằm chằm, giống như sói đang đói nhìn miếng thịt tươi vậy. Tim cô hẫng đi, vội tránh né: “Anh nhìn tôi vậy làm gì?” Má, tối với anh không quen thân tới vậy đâu!!!

“Lúc nãy... Em ở đây với Nguyễn Tấn bao lâu? Đã nói những gì?” Giọng Giang Hạo vừa trầm vừa rất mê hoặc, anh nhìn cô với ánh mắt bình tĩnh như đang xem tin tức thời sự vậy. Nhưng đã hỏi vấn đề này thì có nghĩa lòng anh không bình tĩnh được như ánh mắt.

“Chúng tôi vừa vào thôi, nói chút công việc, Tổng Giám đốc Nguyễn còn khen tôi nữa. Đúng rồi, anh nhắc tới chuyện Mỹ Liên, anh cũng biết việc đó cơ à?”

“Chuyện đó lớn như vậy, ai cũng biết mà”

Kiều Tâm Duy cảm thấy anh đang né tránh một vài chuyện quan trọng, các nhân viên cấp cao của Tập đoàn Mỹ Liên bị bắt rất nhiều, chuyện này liên quan gì mà làm anh phải biến mất ba ngày chứ?

“Giang Hạo, anh rốt cuộc là... Thủ trưởng ở đâu vậy? Cục Công an à? Hay là... Trưởng ngục?”

Giang Hạo bật cười, trong vài lần ở chung ngắn ngủi này, anh luôn bị lời nói ngây ngô của cô chọc cười. Xem ra anh không tìm nhầm người rồi, có đúng là người phụ nữ thú vị, lại còn rất ngốc nữa chứ.

“Không phải, nhưng tôi đã từng đánh ngã Cục Trưởng Cục công an và Trưởng ngục” Nhìn vẻ tò mò của cô, Giang Hạo không nói nữa: “Đi thôi, dẫn em đi chỗ khác.”

“Ơ! Đi đâu?”

“Đi rồi khắc biết.”

***


Giang Hạo biết anh không phải là người có máu lãng mạn, cầu hôn hay bất ngờ gì gì đấy là thứ anh không làm được. Nhưng nếu họ đã trở thành vợ chồng hợp pháp thì phải ra dáng một chút, nhẫn kết hôn là thứ không thể thiếu được.

Anh vẫn còn có chút trách nhiệm của đàn ông đó.

Trung tâm thương mại lớn dường như luôn không có buổi đêm, ánh đèn vẫn sáng rực, tiếng người ồn ã.

Giang Hạo kéo Kiều Tâm Duy vào một tiệm trang sức, anh nói với nhân viên cửa hàng: “Chúng tôi mua nhẫn kết hôn, lấy cho tôi loại nhẫn bạch kim bình thường nhất, không nạm kim cương, không hoa văn, loại bình thường nhất đấy, cô ấy... Kiều Tâm Duy, em thích loại nào thì chọn một cái đi”

Một câu tùy ý lại khiến Kiều Tâm Duy bối rối vô cùng, có ai tặng nhẫn mà còn bắt người đó chọn không? Đây vốn là chuyện rất cảm động đó, sao vào miệng cái tên này lại trở thành một việc vô vị thế chứ?

Kiều Tâm Duy lúng túng vuốt tóc ra sau tai, cười với nhân viên bán hàng: “Tôi không biết chọn kiểu gì, cô có thể giới thiệu cho tôi vài mẫu không?”

Nhân viên cửa hàng mỉm cười như một đóa hoa: “Có có có, mời hai vị sang bên này.”

“À, được” Trong lúc xoay người, ánh mắt Kiều Tâm Duy đột nhiên lướt thấy hai bóng người quen thuộc trên tủ kính pha lê, cô bỗng quay đầu lại thì nhìn thấy Kỷ Tiểu Hải và Tôn Dung Tuyền đang đi ngang qua.

“Ông xã, anh đợi em một lát” Cô nghe Tôn Dung Tuyên vừa đuổi theo vừa gọi: “Ông xã à, em muốn bộ đồ này lâu rồi, mua nha, mua nha, được không?”

Lòng cổ ê ẩm, cứ tưởng vết thương này đã khép lại nhưng rồi nó vẫn còn đây, hai người này từng là người thân thiết nhất của cô, dù là giọng nói hay ngữ điệu đều như in khắc vào đầu.


Nhưng một lát sau, Kiều Tâm Duy xoay lại nhìn theo bóng hai người, cô ngạc nhiên, không phải Tôn Dung Tuyên mang thai à? Hẳn là phải được bốn, năm tháng rồi, sao bụng vẫn bình thường mà lại mang giày cao gót thế kia?

“Này, em nhìn gì thế? Tới đây chọn đi” Giang Hạo nói với giọng ra lệnh, anh ghét nhất là người làm việc ề à.

Kiều Tâm Duy lập tức thu hồi tầm mắt: “À, không có gì, đến đây.”

Cô hít sâu một hơi, tự nhắc mình phải thả lỏng, hôm nay cô đến mua nhẫn với chồng mình. Người mà cô gọi là chồng này có nhan sắc, có thân thế, dù so sánh phương diện nào cũng tốt hơn Kỷ Tiểu Hải rất nhiều.

“Em sao thế, không thích thì nói, sao sắc mặt kém vậy?”

“Không... Không có, tôi thích cái này” Cầm một chiếc nhẫn kim cương lên, tay cô hơi run rẩy, cố gượng cười hỏi: “Đẹp không?” Giang Hạo tức giận nhìn cô: “Em chắc không?”

“Chắc.”

“Vậy được” Giang Hạo mở ví tiền, lấy thẻ vàng đưa cho nhân viên: “Thẩm mỹ của em kém quá, nhưng vẫn phải cảm ơn em đã giúp tôi tiết kiệm tiền, vợ yêu à”

Kiều Tâm Duy sửng sốt nửa giây, vợ... yêu?


Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!