Phòng riêng, quán bar
Hạ Dương híp mắt lười biếng nửa dựa vào sô pha.
Bên cạnh một người xích lại hỏi: "Hạ Dương, anh sao vậy? Mấy ngày nay không thấy anh?"
Hạ Dương lười biếng nói: "Đi một chuyến đến Trạc An."
"Sao lại đột nhiên qua đó? Đi chơi à?"
"....." Hạ Dương tùy ý nói.
Lạc An cũng ở trong phòng liền hỏi: "Hạ thiếu ngày mai muốn đi bên chỗ tôi chơi không?"
"Biệt thự mới mua vừa được sửa sang, có thể chơi đùa, Vân Thy nói cậu ấy cũng sẽ đến. Lúc đó cũng gọi Ly Tâm đến chơi."
Một người khác cũng hùa theo nói: "Đúng rồi, Hạ thiếu kêu Ly Tâm đến đi."
"Đúng đúng đúng, đã lâu cũng chưa nhìn thấy Ly Tâm! gọi đến đi!"
Một đám người hóng chuyện, dù sao ngày mai Vân Thy cũng sẽ đi, cho nên Hạ Dương cũng phải mang Ly Tâm đến thì mới có trò hay để xem.
Rõ ràng tất cả mọi người đều biết Ly Tâm chỉ là một kẻ thế thân, nhưng họ chính là muốn nhìn xem kẻ thế thân này sẽ chật vật xấu hổ như thế nào trước mặt hàng thật.
Hạ Dương nghe xong, một lúc sau mới lên tiếng: "Em ấy không đi."
Lạc An không để bụng, tùy ý hỏi: "Ly Tâm còn cáu kỉnh sao?"
Hạ Dương: "Đã chết."
Lạc An còn tưởng rằng là hai người mâu thuẫn cãi nhau nên Hạ Dương mới nói Ly Tâm đã chết, liền hỏi: "Làm sao vậy? Cãi nhau nên chọc cậu tức giận sao?"
Hạ Dương: "Tai nạn xe cộ, đã chết."
Lạc An sửng sốt một chút, theo bản năng nói: "Chết thật à?"
Những người khác trong phòng riêng cũng ngạc nhiên một lúc rồi im lặng nhưng rồi cũng thật mau căn phòng lại khôi phục náo nhiệt.
"Cô ta chết khi nào?" Có người hỏi.
"Hôm tụ tập lần trước." Hạ Dương nhấp một ngụm rượu.
Lúc này mới có người phản ứng, lập tức nói: "Kia không phải là ngày đánh cược cuối cùng của Hạ thiếu sao? Thật kỳ lạ!"
"Ừm." Hạ Dương lên tiếng.
" Bị tai nạn giao thông chết?" Một người khác nhịn không được lắc lắc đầu, cảm thán: "Về sau lái xe phải cẩn thận mới được, không thể chết được."
Lạc An nói tiếp: "Lúc lái xe xác thật phải cẩn thận, nếu ngày nào đó đột nhiên qua đời thì cũng thật không đáng mà!"
Mấy tên thiếu gia nói chuyện phiếm, thỉnh thoảng lại cười vang lên. Hạ Dương uống rượu, đầu ngón tay vô thức gõ nhẹ lên trên tay vịn. Sự việc liên quan đến cái chết của Ly Tâm tựa hồ cũng chỉ là một việc nhỏ hắn thuận miệng nhắc tới mà thôi.
Mà những người khác thảo luận chuyện Ly Tâm tử vong xong lại nhanh chóng chuyển sang mấy đề tài khác.
Về phần Ly Tâm...
Không ai để ý, cũng không có ai quan tâm.
Tuy nhiên, khi kết thúc buổi tụ họp, một tên thiếu gia dựa vào vai Hạ Dương, không nhịn được hỏi: "Hạ thiếu, vậy chuyện đánh cược lần trước anh nói thì tính sao đây?"
Bên cạnh một người tức khắc nói: "Thôi, Ly Tâm đã chết rồi, cái trò chơi đánh cược này nên bỏ đi."
"Ừm." Đám thiếu gia kia gật gật đầu, có chút tiếc nuối nói: "Không ngờ là đã chết."
Kết thúc buổi tụ họp
Hạ Dương rời quán bar, trở lại chung cư. Chung cư như cũ một mảnh tối tăm, không còn có người thắp đèn vì hắn nữa.
Trận đánh cược này, Hạ Dương thắng.
Cô gái trong bộ dáng ôn nhu kia vĩnh viễn lưu lại ở tuổi 23.
Ngày thứ bảy sau khi Ly Tâm qua đời, Bảo Ngọc đem địa chỉ nghĩa trang gửi cho Hạ Dương.
Hạ Dương nhận được tin tức nhưng không có hồi âm, cũng không có đi tới nghĩa trang, mà là đến biệt thự của Lạc An.
Lạc An gọi một ít người mẫu lại đây, nam nữ trẻ tuổi tụ tập, náo nhiệt không ngừng. Khi Hạ Dương bước vào biệt thự liền lập tức bị một đám người vây quanh.
"Hạ thiếu rốt cuộc cũng tới!"
"Bọn tôi chờ đã lâu! Chỉ thiếu mỗi Hạ thiếu!"
Một đám người trẻ tuổi sôi nổi vây xung quanh cùng Hạ Dương bắt chuyện. Nhưng biểu tình trên mặt Hạ Dương rất lãnh đạm, đi xuyên qua đám người không thèm quan tâm đến xung quanh.
Đi lên lầu hai, Hạ Dương tay cầm ly rượu, một mình dựa vào lan can nhìn đại sảnh lầu một náo nhiệt. Có mấy người đang cười đùa từ thang lầu đi xuống, thấy Hạ Dương ở lầu hai liền đến chào hỏi: "Hạ thiếu tới rồi sao! Anh có muốn lên chơi không? Lạc An đang bày một bàn đánh bạc trên đó!"
Hạ Dương chỉ nhàn nhạt nói: "Không đi."
Mấy người khác cũng đi tới, trong đó một người tò mò nhìn khắp nơi hỏi: "Ly Tâm đâu?"
"Đúng vậy, không thấy Ly Tâm tới."
"Hạ thiếu không mang cô ấy đến sao?"
Hạ Dương cúi đầu nhìn ly rượu trong tay, trầm mặc không nói, tựa hồ không muốn mở miệng.
Vừa vặn Lạc An cũng xuống lầu, nghe được câu hỏi vừa rồi liền trả lời thay: "Ly Tâm đã chết rồi."
"Hả? Chết như thế nào?" Người nọ kinh ngạc.
"Bị tai nạn giao thông." Lạc An xua tay: "Đừng nhắc đến người chết nữa, xui xẻo."
"Được được, không nói không nói nữa." Người nọ lại nhìn phía Hạ Dương, nhịn không được hỏi: "Hạ thiếu thật sự không muốn đi lên lầu chơi sao? Vân Thy cũng đang ở trên lầu đấy."
Hạ Dương không chút để ý nhấp một ngụm rượu vang đỏ, qua một hồi lâu mới lên tiếng: "Cô ấy cũng đến?"
"Đúng vậy, Vân Thy buổi chiều đã tới rồi."
Hạ Dương lúc này mới xoay người, đi lên lầu.
Vân Thy ở trong phòng đánh bài, ngồi trên sô pha cầm ly sữa, trên người đắp một tấm thảm mỏng, ngồi yên lặng giống như một tiểu thư không quan tâm đến chuyện tạp nham ngoài kia.
Bàn đánh bài bên kia rất náo nhiệt, Hạ Dương không có ý định qua đó chơi mà đi tới sô pha ngồi xuống bên cạnh Vân Thy. Vân Thy nhìn thấy Hạ Dương tới, chậm rãi nói: "Em nghe Lạc An nói Ly Tâm xảy ra tai nạn xe cộ."
"Nén bi thương." Vân Thy vươn tay qua nhẹ nhàng áp lên mu bàn tay phải Hạ Dương: "Lúc trước dì Nguyễn... "
Không đợi Vân Thy nói xong, Hạ Dương liền lên tiếng cắt ngang: "Đừng nhắc tới nữa."
Hạ Dương đứng dậy, đặt ly rượu lên bàn rồi rút tay ra. Mà ở bàn đánh bài cách đó không xa, có người trộm chú ý tới Hạ Dương.
"Hạ thiếu không sao chứ? Ly Tâm đã chết... " Có một nam sinh hỏi.
"Này thì có gì đâu." Một người khác thản nhiên nói: "Lúc trước mẹ ngài ấy chết, Hạ thiếu đều giống như không có việc gì, hiện tại chỉ là một tiểu tình nhân đã chết thì có thể có chuyện gì xảy ra cơ chứ, haha."
"Quả thực chỉ là một tình nhân thế thân mà thôi, haha." Người nọ gật gật đầu.
Ngay cả khi người thân qua đời, Hạ thiếu cũng không quan tâm, huống chi là Ly Tâm.
Cùng lắm chỉ là một tiểu tình nhân. Chơi chơi mà thôi.