--------------------------------------------------
Hứa Thừa Yến suy nghĩ một chút, mới đáp: "Để tôi suy nghĩ lại đã."
Cậu và Hạ Dương đều đã hơn nửa năm không liên lạc rồi, kỳ thật vẫn là hơi xa lạ. Có một số việc, tốt hơn hết là cứ thuận theo tự nhiên đi.
Tô Đường hỏi: "Vậy cậu có muốn cùng anh ta ra ngoài ăn cơm không?"
"Xem tình huống đi." Hứa Thừa Yến đặt điện thoại sang một bên, không trả lời tin nhắn kia: "Gần đây rất bận nên cũng không chắc là có thời gian."
Tô Đường gật đầu, đổi đề tài khác tiếp tục tán gẫu. Không lâu sau, Lâm Trì Tiêu cũng đã gọi món xong rồi quay lại bàn, nhân viên phục vụ cũng nhanh chóng mang xiên nướng đến.
Hứa Thừa Yến cầm vài xiên lên yên lặng ăn. Lâm Trì Tiêu cùng Tô Đường thì ngồi ở đối diện, thỉnh thoảng lại có tiếng nói chuyện truyền đến...
"Của em đều bị cháy hết rồi..." Tô Đường nhíu mày, nhìn chằm chằm vào khoai tây chiên trong bát của mình.
"Vậy em ăn cái này đi." Lâm Trì Tiêu đưa một phần khoai tây chiên khác qua cho cô.
Tô Đường cắn một miếng, lập tức than thở: "Hơi cay a."
"Có đồ uống đây."
Tương tác giữa hai người đối diện vô cùng tự nhiên, Hứa Thừa Yến nghe cuộc đối thoại trước mặt thì trong lòng cũng đoán được phần nào.
Sau khi ăn khuya xong đã hơn 10 giờ tối. Tô Đường ôm ly đồ uống trong tay chậm rãi uống cạn, sau đó khẽ nhìn sang Lâm Trì Tiêu bên cạnh, hai người cứ đưa mắt với nhau. Ngay sau đó, Tô Đường lại nhìn Hứa Thừa Yến phía đối diện rồi đột nhiên lên tiếng: "Chu Chu, nói cho cậu biết một chuyện."
Hứa Thừa Yến ngẩng đầu lên: "Gì thế ạ?"
Tô Đường: "Chị và Trì Tiêu ở bên nhau rồi."
Hứa Thừa Yến nghe vậy liền mỉm cười chúc phúc: "Chúc mừng hai người nha."
Hứa Thừa Yến không chút ngạc nhiên nào đối với kết quả này, chỉ là có chút tò mò hỏi bọn họ: "Hai người ở bên nhau từ khi nào thế?"
"Mới tháng này thôi."
"Tháng này?" Hứa Thừa Yến nghe được đáp án này thì có phần hơi ngạc nhiên: "Tôi đã sớm nhìn ra hai người có gì đó không bình thường rồi, còn tưởng là đã sớm ở bên nhau rồi chứ."
"Có sao?" Tô Đường mở to mắt.
"Có a." Hứa Thừa Yến cười: "Chị không biết thôi chứ anh Lâm Trì Tiêu lần nào cũng nhìn trộm chị đó."
Mỗi khi Tô Đường và Lâm Trì Tiêu ở cùng với nhau thì bầu không khí giữa cả hai đều rất đặc biệt. Khi thích một ai đó thì tình cảm trong ánh mắt không thể nào giấu được.
"Anh còn lén nhìn em? Khi nào thế?" Tô Đường hứng thú lay lay cánh tay Lâm Trì Tiêu.
"Không có..." Lâm Trì Tiêu có chút ngượng ngùng, vò vò tóc.
"Vậy thì bây giờ anh có thể quang minh chính đại nhìn rồi." Tô Đường mỉm cười tiến gần đến trước mặt Lâm Trì Tiêu.
Hứa Thừa Yến nhìn cặp đôi đối diện không ngừng tú ân ái thì nhịn không được nữa bèn nói: "Tôi có phải nên chuẩn bị tiền mừng rồi không a?"
"Có thể chuẩn bị trước rồi đấy." Tô Đường vẫy vẫy tay: "Sang năm chờ tin tốt của chị đây, nhớ phải đưa hồng bao thật lớn đó nha."
"Chắc chắn rồi."
Ba người tán gẫu thêm một lúc rồi chuẩn bị trở về.
Hứa Thừa Yến trở lại chung cư, đi rửa mặt trước. Sau khi tắm rửa xong, Hứa Thừa Yến nằm trên giường nhưng còn chưa buồn ngủ. Nằm trên giường hơn một giờ nhưng vẫn chưa thể chợp mắt nổi, cậu thở dài một tiếng đành mở mắt ra rồi bò dậy lấy lọ thuốc ngủ để trên tủ đầu giường.
Sáng hôm sau, Hứa Thừa Yến mơ màng tỉnh lại. Tác dụng phụ của thuốc ngủ lần này có chút nghiêm trọng, Hứa Thừa Yến vừa bước chân xuống giường liền cảm thấy thân thể mềm nhũn, sức lực cũng hoàn toàn không nhấc lên nổi.
Phải mất một lúc lâu sau, cậu đi thay quần áo rồi xuống dưới chung cư ngồi vào xe bảo mẫu. Trợ lý ở bên cạnh đưa bữa sáng qua.
Hứa Thừa Yến cầm lấy bữa sáng, thuận tiện hỏi: "Lịch trình hai tuần tới của anh cậu có giữ đó không?"
"Có đấy ạ." Trợ lý gật đầu, lục tìm trong túi rồi lấy bảng lịch trình ra.
Hứa Thừa Yến nhìn bảng lịch trình, cẩn thận nghiên cứu kỹ lưỡng. Có thể là do cậu mới nhận được cúp ảnh đế nên nhiệt độ gần đây tương đối cao, lịch trình tháng này cũng nhiều hơn trước. Hơn nữa cậu vừa nhận một bộ phim mới, mấy ngày nay cũng sắp phải vào đoàn nên càng không có thời gian rảnh.
Hứa Thừa Yến tựa lưng vào ghế ngồi, lại lấy điện thoại ra bấm vào giao diện khung chat với Hạ Dương. Trên màn hình dừng lại tại tin nhắn Hạ Dương gửi tới ngày hôm qua, cậu vẫn chưa trả lời hắn.
Hứa Thừa Yến nhìn chằm chằm nhật ký trò chuyện trong chốc lát, vừa định trả lời tin nhắn thì chợt thấy xe đã dừng lại, đã đến công ty rồi. Hứa Thừa Yến bèn cất điện thoại đi, xuống xe đi làm việc trước.
Mãi đến giữa trưa, Hứa Thừa Yến mới gọi lại cho Hạ Dương. Cuộc gọi vừa được kết nối, Hứa Thừa Yến đã lên tiếng trước: "Tin nhắn anh gửi tới ngày hôm qua tôi đã thấy rồi."
Hứa Thừa Yến khẽ nhíu mày: "Nhưng sắp tới tôi phải vào đoàn để quay phim, đến khi quay xong mới có thời gian rảnh."
Đầu dây bên kia điện thoại im bặt. Qua vài giây sau, một giọng nam khàn khàn trầm thấp mới phát ra.
"Lần trước em đã đáp ứng là năm tiếng, vẫn còn thiếu hai tiếng nữa."
Hứa Thừa Yến cũng nhớ tới thứ bảy tuần trước, ngày đó bọn họ chỉ ở với nhau có ba tiếng.
Hứa Thừa Yến suy nghĩ một chút rồi nói: "Vậy thì tối nay được không?"
"Có điều hôm nay 7 giờ tôi mới kết thúc công việc, nếu anh không tiện thì..."
"Hôm nay có thể." Hạ Dương lập tức đồng ý: "7 giờ anh tới đón em nhé?"
"Được."
Sau khi cúp điện thoại. Hứa Thừa Yến cũng quay lại phòng nghỉ, thuận tiện nói với trợ lý: "Tối nay anh đi ra ngoài một chuyến, không cần phải gọi cơm hộp cho anh."
Trợ lý nghe vậy thì hơi ngạc nhiên, thuận miệng hỏi: "Anh Chu muốn ra ngoài sao? Với ai vậy ạ?"
"Cùng một người bạn ăn bữa cơm thôi."
"À." Trợ lý gật gật đầu, cũng không để ý gì nhiều.
Công việc buổi chiều vẫn phải tiếp tục. Hứa Thừa Yến đi quay video tuyên truyền, trợ lý thì ngồi ở bên ngoài phim trường chờ cậu. Trong ngực trợ lý ôm áo khoác, trong tay thì cầm một bình giữ ấm, cảm thấy chờ đợi có hơi nhàm chán.
Không lâu sau, trợ lý đột nhiên chú ý tới ngoài cửa có người đi vào... Người đại diện mang theo một nam nhân xa lạ vào trong phim trường, thái độ còn thập phần cung kính. Mà nam nhân xa lạ kia thì mặc áo khoác dài màu đen, vẻ mặt vô cùng lạnh lùng, thoạt nhìn không dễ tiếp cận.
Trợ lý cũng chỉ nghĩ rằng nam nhân xa lạ này là nghệ sĩ mới do người đại diện đưa tới nên cũng không để ý thêm nữa mà thu hồi tầm mắt, tiếp tục nhìn về phía phim trường.
Giữa phim trường, Hứa Thừa Yến đứng trước ống kính vẫn còn đang chăm chú làm việc, không có để ý đến chuyện khác. Lúc quay xong video tuyên truyền thì trời cũng đã sập tối.
Hứa Thừa Yến có chút mệt mỏi đi về phía trợ lý. Trợ lý cũng nhanh chóng đưa áo khoác cùng bình giữ ấm qua cho cậu, thuận miệng nói: "Anh Chu, em nhìn thấy Phàm ca tới đây đấy."
"Phàm ca tới đây?" Hứa Thừa Yến nghe vậy thì thuận thế nhìn sang bên cạnh liền thấy được người đại diện, cũng thấy được nam nhân đứng cạnh đó.
Hứa Thừa Yến hơi bất ngờ, lại lấy điện thoại từ tay trợ lý xem thử thời gian thì thấy bây giờ mới chỉ hơn 6 giờ một chút, còn chưa tới 7 giờ nữa.
Hứa Thừa Yến không nhịn được đi tới chỗ Hạ Dương, đứng trước mặt hắn hỏi: "Đang chờ tôi à?"
"Ừm." Hạ Dương thừa nhận: "Anh đến đón em."
"Chờ lâu chưa?"
Hạ Dương chỉ trả lời: "Vừa mới tới thôi."
"Chờ tôi đi thay quần áo đã." Hứa Thừa Yến cười cười, vào phòng thay quần áo trước.
Thay đồ xong xuôi, Hứa Thừa Yến đưa ba lô cho trợ lý rồi bảo: "Anh ra ngoài ăn cơm trước, cậu giúp anh mang đồ về nhé."
Trợ lý gật đầu, lại nghĩ đến nam nhân kia liền tò mò hỏi: "Anh Chu, người kia là bạn của anh sao?"
"Ừm." Hứa Thừa Yến gật đầu.
"Em thấy anh ấy ba giờ đã đến rồi đấy." Trợ lý thuận miệng nói.
Hứa Thừa Yến nghe vậy liền thoáng dừng bước, hỏi lại: "Ba giờ anh ấy đã tới rồi à?"
"Đúng vậy." Trợ lý gật đầu: "Anh ấy đến cùng với Phàm ca đấy ạ."
Hứa Thừa Yến trầm mặc xuống. Cậu còn tưởng Hạ Dương mới vừa tới không bao lâu, không nghĩ tới là hắn đã đợi hơn ba giờ rồi.
"Anh Chu, buổi tối ở bên ngoài anh nhớ phải chú ý một chút đấy, đừng để bị chụp ảnh." Trợ lý dặn dò: "Hiện tại chỉ cần hai người đàn ông đi với nhau thôi cũng rất dễ truyền tai tiếng đấy anh."
"Ừm, anh biết rồi." Hứa Thừa Yến gật đầu, mang mũ cùng khẩu trang lên rồi đi ra bên ngoài.
Hạ Dương còn đang chờ, nhìn thấy cậu bước ra liền dẫn người rời đi. Tài xế đã đợi sẵn ở bên ngoài, Hứa Thừa Yến ngồi vào xe, lúc này mới hỏi: "Tối nay đi đâu đây?"
Hạ Dương nói một địa điểm.
Hứa Thừa Yến gật đầu, lại hỏi: "Ăn hết hai tiếng luôn à?"
"Ừm." Hạ Dương đáp.
Chẳng mấy chốc, hai người đã đến nhà hàng. Hạ Dương đã đặt trước một phòng riêng, lúc hai người đến thì tôm hùm đất đều đã được chuẩn bị sẵn sàng.
Hạ Dương chọn món tôm hùm đất xào cay là chiêu bài của nhà hàng này, Hứa Thừa Yến ngồi ở đối diện vừa lột vỏ vừa nói: "Hóa ra anh cũng ăn tôm hùm đất..."
"Hửm?"
"Chỉ là có hơi ngạc nhiên thôi." Hứa Thừa Yến cười cười.
Dù sao thì bóc vỏ tôm rất phiền phức, tay dính đầy dầu mỡ, cậu cũng không thể tưởng tượng nổi hình ảnh một đại thiếu gia như Hạ Dương tự mình lột vỏ. Nghĩ đến đây, Hứa Thừa Yến lại nhịn không được nhìn về phía nam nhân đối diện.
Lúc này, áo khoác Hạ Dương trên người đã cởi ra, nút tay áo sơ mi trắng cũng được xắn lên, trong tay còn cầm một con tôm hùm đất. Nhưng cho dù có là lột vỏ đi chăng nữa thì động tác của Hạ Dương cũng rất thong thả ung dung, đúng với câu cảnh đẹp ý vui vậy.
Hạ Dương lại nói: "Ngày hôm qua lúc phát sóng trực tiếp không phải em nói muốn ăn tôm hùm đất sao?"
Hứa Thừa Yến lúc này mới nhớ tới tối hôm qua lúc phát sóng trực tiếp cậu có đề cập đến việc muốn ăn tôm hùm đất, bèn giải thích: "Chỉ là thuận miệng nói thôi, phát sóng trực tiếp đều là có kịch bản hết mà."
Hứa Thừa Yến cúi đầu tiếp tục bóc vỏ tôm, lột xong một con liền ăn một con. Mà Hạ Dương ngồi đối diện cũng đang lột vỏ, nhưng lại không ăn mà để riêng thịt tôm vào trong bát.
Hứa Thừa Yến có chút tò mò nhìn về phía đối diện, thấy tôm trong bát của Hạ Dương đã sắp chất đầy rồi, nhìn rất ngon. Chẳng mấy chốc, bát thịt tôm của Hạ Dương đã đầy ụ. Kế tiếp, hắn liền đem cái bát để tới trước mặt Hứa Thừa Yến.
Hứa Thừa Yến nhìn bát tôm hùm đất đầy tràn trước mặt thì thoáng sửng sốt một chút, sau khi phản ứng lại liền cười nói với nam nhân: "Cảm ơn."
Sau khi giải quyết xong tôm hùm đất, Hứa Thừa Yến xoa xoa tay rồi nhìn thoáng qua thời gian: "Vẫn còn một tiếng nữa."
Hạ Dương: "Ra ngoài đi dạo một chút nhé?"
Hứa Thừa Yến gật đầu đồng ý, cùng Hạ Dương rời đi. Tình cờ gần đó có một con phố thương mại, Hứa Thừa Yến an tĩnh đi trên đường, đã thật lâu rồi cậu không ra ngoài đi dạo và ngắm nhìn cảnh sắc xung quanh như vậy.
Giữa phố thương mại có một đài phun nước theo giờ, không ít trẻ em đang đùa giỡn nghịch nước ở bên kia. Hứa Thừa Yến nhìn đài phun nước, vừa vặn nhìn thấy cách đó không xa có một cậu bé đang chơi bóng cao su.
Cậu nhóc vỗ vỗ bóng cao su, nhưng không cẩn thận cầm chắc nên quả bóng lăn sang một bên. Dần dần, quả bóng lăn đến dưới chân Hứa Thừa Yến. Cậu liền cúi người xuống nhặt quả bóng cao su kia lên rồi đi về phía đài phun nước, trả quả bóng lại cho cậu nhóc.
Mà ngay khi Hứa Thừa Yến đến đài phun nước thì công tắc tự động hẹn giờ của đài phun nước được kích hoạt, cột nước liền lập tức phun ra. Cậu nhất thời mất cảnh giác, còn chưa kịp chuẩn bị gì cả liền bị phun nước lên cả người, cậu vội vàng lui về phía sau vài bước để tránh nhưng vẫn là hơi muộn, quần áo trên người đã bị làm ướt rồi.
Hứa Thừa Yến cũng không để ý lắm, nhìn đài phun nước trước mặt hơi tò mò duỗi tay ra chạm chạm cột nước. Hạ Dương đứng gần đó thấy vậy thì khẽ nhíu mày, đi lên trước.
"Sao lại giống như trẻ con thế này." Hạ Dương cởϊ áσ khoác ra rồi khoác lên trên người cho cậu.
Hứa Thừa Yến còn đang xem đài phun nước, cười nói: "Có sao?"
Hạ Dương nhìn người thiếu niên bên cạnh, lại chú ý tới trên mặt cậu còn vương vài giọt nước. Hạ Dương duỗi tay ra nhẹ nhàng chạm vào mặt cậu lau đi những giọt nước ấy.
Xung quanh tràn ngập ồn ào, đâu đâu cũng có tiếng cười đùa của lũ trẻ.
Hạ Dương hơi cúi người, thấp giọng nói: "Chỉ có trẻ con mới thích nghịch nước, còn không thích uống thuốc nữa."
Hứa Thừa Yến nghe vậy liền theo bản năng quay đầu lại muốn phản bác. Nhưng do tư thế Hạ Dương cúi người tới gần nên khi Hứa Thừa Yến vừa nghiêng đầu qua thì đôi môi đã vô tình chạm vào nhau.
---------------------------------------------------
Yến Yến là em bé ba tuổi nghịch nước thôi nha😁