--------------------------------------------------
Một nhóm người ồn ào nhốn nháo rời khỏi hội trường, chuẩn bị đến một cửa hàng thịt nướng gần đó để ăn khuya. Bên ngoài hội trường có một khu vườn nhỏ, Hứa Thừa Yến đi ở sau cùng, lúc lơ đãng ngẩng đầu lên tùy ý nhìn thoáng qua không gian xung quanh thì chợt chú ý tới một bóng người trong vườn.
Hứa Thừa Yến hơi sửng sốt một chút, nhìn chằm chằm bóng dáng kia vài giây, sau khi phản ứng lại liền nói với Tô Đường: "Chị Tô Tô, mọi người đi trước đi, tôi có chút việc lát nữa sẽ đến sau."
"Ok." Tô Đường gật đầu, xoay người đi trước.
Còn Hứa Thừa Yến thì nhấc bước đi về phía hoa viên, cách thân ảnh kia càng ngày càng gần. Trong vườn, nam nhân một mình đứng dưới ngọn đèn đường, trên đầu ngón tay lấp lóe đốm sáng đỏ rực, không hề hay biết có người đang đến gần.
Hứa Thừa Yến nhìn bóng lưng người nọ, nhẹ giọng gọi: "Hạ Dương."
Hạ Dương nghe thấy giọng nói đó liền theo bản năng cúi đầu nhìn xuống điếu thuốc trên tay. Sau khi dập tắt tàn thuốc, Hạ Dương mới quay người lại.
Hứa Thừa Yến cũng đi tới chỗ Hạ Dương, mỉm cười: "Vừa nãy không thấy anh ở bên trong, còn tưởng là anh đã đi rồi."
"Ra ngoài hít thở không khí một chút." Ngữ khí Hạ Dương rất bình đạm, tùy ý hỏi: "Em phải về rồi sao?"
Hứa Thừa Yến đáp: "Tôi cùng mấy người bạn đi ăn khuya."
Hạ Dương gật gật đầu, cũng không nói thêm gì nữa.
Hứa Thừa Yến do dự một lúc, nhưng vẫn nói: "Sáng thứ sáu, tôi có thời gian."
"Hửm?"
"Muốn cùng nhau ăn bữa cơm không?" Hứa Thừa Yến ngẩng đầu lên, đối diện tầm mắt Hạ Dương.
Lúc này, Hạ Dương đang đưa lưng về phía đèn đường nên nửa khuôn mặt còn lại bị ẩn giấu trong bóng tối, trên mặt nhìn không ra cảm xúc gì cũng trầm mặc không nói một lời nào.
Một lúc lâu sau, Hạ Dương cuối cùng cũng có phản ứng, lên tiếng hỏi: "Vậy hẹn mấy giờ?"
"Buổi chiều tôi có việc phải đến công ty." Hứa Thừa Yến nói: "Thời gian trước đó đều được , xem anh rảnh lúc nào thì hẹn giờ đó."
Hạ Dương an tĩnh vài giây rồi nói tiếp: "Vậy 8 giờ sáng được không? Sau đó anh lại đưa em đến công ty."
Hứa Thừa Yến nghe xong lời này liền nhịn không được mà bật cười nhẹ một tiếng: "Ăn bữa cơm thôi mà cần phải tốn năm giờ luôn à?"
Hạ Dương không nói gì, đôi con ngươi đen nhánh đầy thâm thúy không rõ đang nghĩ gì mà chỉ nhìn chăm chú vào thiếu niên trước mặt.
"Vậy hẹn 8 giờ đi." Hứa Thừa Yến đồng ý: "Gặp nhau ở quán cà phê Xanh Lam nhé?"
Hạ Dương gật đầu: "Được, anh đến đón em."
"Không cần đâu." Hứa Thừa Yến cười cười: "Cũng không xa lắm, tôi trực tiếp đi bộ qua đó là được."
"Ừm."
"Vậy tôi đi ăn khuya trước đây." Hứa Thừa Yến xoay người rời đi, được vài bước lại quay đầu lại cười nói: "Thứ sáu gặp lại nhé?"
"Thứ sáu gặp lại."
Sau khi rời khỏi chỗ đó, Hứa Thừa Yến đến cửa hàng thịt nướng rồi đi vào phòng riêng. Bên trong, mọi người đều đang ồn ào nhốn nháo cùng nhau ăn khuya rồi vui vẻ chơi đến tận rạng sáng mới kết thúc.
Hứa Thừa Yến cũng uống chút rượu nên có hơi say, đầu choáng váng được trợ lý dìu lên xe. Trợ lý đưa Hứa Thừa Yến trở lại căn hộ, rót một ly nước nóng đem qua cho cậu. Hứa Thừa Yến dựa vào sô pha, uống vào chút nước ấm mới thoáng hòa hoãn lại một chút.
Trợ lý ngửi thấy mùi rượu trong không khí, không khỏi nói: "Anh Chu, sao anh lại uống nhiều thế này..."
"Uống vài ly thôi." Hứa Thừa Yến có chút lười biếng, ôm điện thoại lướt lướt weibo.
Trợ lý liền thúc giục: "Anh Chu, anh mau tắm rửa rồi đi ngủ sớm một chút đi."
"Không vội." Hứa Thừa Yến không hề buồn ngủ, ngược lại rất có tinh thần mà tiếp tục lướt weibo.
"Anh Chu, ngày mai anh phải dậy sớm đấy." Trợ lý khẽ thở dài một tiếng: "Bây giờ đã gần hai giờ rưỡi sáng rồi."
"Không sao đâu." Hứa Thừa Yến vẫn không lo lắng chút nào.
Nhưng cậu trợ lý ở bên cạnh vẫn luôn liên tục thúc giục không ngừng làm Hứa Thừa Yến không còn cách nào khác đành phải buông điện thoại xuống, đứng dậy đi vào phòng tắm tắm rửa trước. Chờ đến khi xong xuôi hết mọi việc thì đã ba giờ sáng.
Hứa Thừa Yến ngủ một giấc, 8 giờ sáng hôm sau thì bị đồng hồ báo thức vang lên làm tỉnh dậy. Tuy rằng cậu đã giành được cúp ảnh đế nhưng công việc thì vẫn phải tiếp tục.
Hứa Thừa Yến rời giường đi rửa mặt rồi đến công ty. Mọi thứ vẫn diễn ra như thường lệ, hết chụp ảnh bìa thì quay video đại ngôn, rồi lại thêm một đống cuộc phỏng vấn hẹn trước.
Người đại diện cầm bảng lịch trình mới đến cho Hứa Thừa Yến, thông báo: "Lịch trình mới của cậu có thay đổi một chút, nhận thêm vài cuộc phỏng vấn."
Hứa Thừa Yến cầm lấy lật lật xem thử, chỉ nhìn thoáng qua một cái cũng thấy lịch trình dày đặc chẳng khác nào như ma trận cả. Hứa Thừa Yến nhìn lướt qua, khi thấy lịch trình ngày thứ sáu tuần này liền nhíu mày nói: "Phàm ca, sáng thứ sáu em bận rồi, em có hẹn với một người bạn đi ra ngoài ăn cơm."
Vốn dĩ sáng thứ sáu cậu không có lịch trình gì cả, nhưng bây giờ lại nhiều thêm một cuộc phỏng vấn.
Người đại diện trả lời: "Phỏng vấn xong rồi lại đi ăn, vẫn còn thời gian mà."
Người đại diện cũng không để ý lắm, dù sao chỉ ăn một bữa cơm thôi thì mất bao nhiêu thời gian lắm chứ, phỏng vấn buổi sáng xong rồi đi cũng còn kịp.
Nhưng Hứa Thừa Yến vẫn nhíu mày, lại hỏi: "Có thể đổi sang ngày khác không anh? Thứ năm hay thứ bảy cũng được?"
"Được rồi, để tôi đi hỏi lại bên kia xem sao." Người đại diện đành đáp ứng cậu.
Hứa Thừa Yến vào trong studio chụp nội cảnh trước, người đại diện thì đợi ở bên ngoài liên hệ với phóng viên bên kia để thay đổi thời gian.
Chờ Hứa Thừa Yến chụp xong, người đại diện liền đến cho cậu đáp án: "Đã đổi sang thứ bảy cho cậu rồi đấy."
"Được, làm phiền Phàm ca rồi." Hứa Thừa Yến gật đầu.
"Chờ lát nữa tôi đưa bảng lịch trình cho cậu, về nhà nhớ xem lại một chút."
"Vâng."
Hứa Thừa Yến gật gật đầu, tiếp tục quay lại làm việc.
Rất nhanh đã đến ngày thứ năm. Lịch trình thứ năm là quay một video đại ngôn, buổi tối cũng phải quay cảnh đêm. Tuy nhiên, cảnh đêm này lại phải quay đi quay lại rất nhiều lần, đến một giờ sáng cả đoàn mới hoàn thành công việc.
Sau cả một ngày bận rộn quay phim, Hứa Thừa Yến mệt rã rời đến độ không chịu nổi, vừa trở lại xe bảo mẫu đã trực tiếp tựa lưng vào ghế ngồi ngủ thϊếp đi. Mãi cho đến khi xe dừng lại, trợ lý ngồi bên cạnh mới đánh thức cậu dậy.
Hứa Thừa Yến trở về chung cư, trợ lý cũng đi theo vào trong nói: "Anh Chu, anh mau đi nghỉ ngơi đi."
Trợ lý cảm thán: "Cũng may sáng mai không có việc gì, anh Chu có thể ngủ thoải mái một giấc rồi."
Hứa Thừa Yến mơ mơ màng màng đáp lại rồi nhanh chân trở về phòng ngủ. Cậu cố gắng chịu đựng cơn buồn ngủ đang không ngừng xâm chiếm, tẩy trang tắm rửa xong liền nằm xuống giường, mí mắt càng ngày càng nặng. Nhưng trước khi ngủ, Hứa Thừa Yến đột nhiên nhớ tới cuộc hẹn với Hạ Dương vào sáng thứ sáu, thế là cậu phải vực dậy tinh thần rồi lấy điện thoại qua cài đồng hồ báo thức, sau đó liền chìm vào giấc ngủ.
Vì thế 6 giờ rưỡi sáng hôm sau, đồng hồ báo thức đúng giờ đổ chuông. Hứa Thừa Yến vẫn còn rất buồn ngủ nhưng cũng cố bò dậy đi rửa mặt. Sau khi rửa mặt xong vẫn còn chưa tới 7 giờ, mà còn một tiếng nữa mới đến giờ hẹn.
Hứa Thừa Yến có chút nhàm chán ngồi ở trên giường, gửi tin nhắn cho Hạ Dương xác nhận lại thời gian cùng địa điểm một lần nữa. Hạ Dương cũng rất nhanh trả lời lại. Hứa Thừa Yến nhìn thời gian, vốn định đợi đến 7 giờ 30 mới đi ra ngoài, nhưng sau khi nghĩ lại thì quyết định đến đó trước.
Hứa Thừa Yến đứng dậy, đội mũ lên chuẩn bị ra cửa. Mà khi cậu đi ra khỏi phòng ngủ thì nhìn thấy trợ lý vẫn còn ở trong phòng khách. Trợ lý cả đêm cũng chưa ngủ, đang ngồi trước laptop bận chỉnh sửa ảnh cho cậu.
Khi trợ lý nhìn thấy Hứa Thừa Yến đi ra thì hơi kinh ngạc: "Anh Chu, sao anh dậy sớm vậy? Không ngủ thêm nữa sao?"
Lại nhìn thấy Hứa Thừa Yến còn đội mũ, thoạt nhìn như là muốn ra ngoài, vì thế trợ lý liền hỏi tiếp: "Anh đi ra ngoài à?"
"Ừm, anh có chút việc phải ra ngoài một chuyến." Hứa Thừa Yến gật đầu, đi về phía cửa ra vào.
"Anh Chu à, anh chỉ mới ngủ có mấy canh giờ thôi đấy." Trợ lý khẽ xoa xoa cái trán, quan tâm nói thêm: "Không nghỉ ngơi thêm một chút sao?"
"Không cần." Hứa Thừa Yến mang khẩu trang, cũng quay lại nhắc nhở trợ lý: "Cậu cũng nghỉ ngơi sớm một chút đi."
"Em sửa xong cái này sẽ đi ngủ ngay." Trợ lý ngáp một cái, sau đó tiếp tục chỉnh ảnh: "Dù sao hôm nay cũng là Tiểu Duyệt thay ca mà."
Hứa Thừa Yến ra khỏi cửa, đi tới quán cà phê đã hẹn. Cùng lúc đó, ở chung cư phía bên kia. Hạ Dương cũng đã thay quần áo xong xuôi, ngồi vào xe. Hạ Dương nhìn thoáng qua thời gian, bây giờ vẫn còn kịp đến quán cà phê trước 7 giờ rưỡi.
Hạ Dương tựa vào lưng ghế, nhắm mắt lại nghỉ ngơi. Tài xế cũng dựa theo kinh nghiệm thường ngày tránh đi vào đoạn đường dễ bị kẹt xe vào giờ cao điểm mà chọn một con đường vòng xa hơn nhưng đủ để tiết kiệm thời gian.
Thế nhưng lúc này đây, trên đường lại xảy ra một chuyện ngoài ý muốn. Lúc đầu trên đường chỉ kẹt xe một chút thôi, nhưng càng về sau tốc độ xe lại càng ngày càng chậm hơn, đội ngũ bị ùn tắc cũng càng ngày càng dài, cả đằng trước lẫn đằng sau đều không nhìn thấy điểm cuối.
Tài xế nhất thời do dự một lúc, sau vẫn đành quay đầu lại báo cáo với nam nhân ở ghế sau: "Hạ tổng, phía trước bị kẹt xe rồi."
"Kẹt xe?" Hạ Dương nghe vậy thì mở mắt ra, nhìn dòng xe bên ngoài.
Lúc này, trên đường đã chật cứng xe. Hạ Dương khẽ nhíu mày, lại xem thời gian thì thấy đã bảy giờ rưỡi.
Tài xế nói: "Phía trước hình như xảy ra một vụ tai nạn xe, bây giờ muốn đổi đường khác cũng không còn kịp nữa..."
Hạ Dương càng cau mày chặt hơn nhưng cũng không thể làm gì khác, chỉ có thể ngồi im một chỗ gọi điện thoại cho Hứa Thừa Yến.
"Yến Yến."
"Hả?"
Hạ Dương: "Anh có thể sẽ đến muộn một chút, trên đường bị kẹt xe."
Hứa Thừa Yến trả lời: "Không sao đâu, không cần vội."
Hạ Dương hỏi: "Em đến rồi à?"
"Cũng không khác lắm..." Thái độ Hứa Thừa Yến khá mơ hồ, không trả lời trực tiếp câu hỏi của hắn.
Hạ Dương cho rằng đối phương vẫn còn chưa ra ngoài, nên nói: "Em đợi thêm một lúc nữa rồi hẵng ra ngoài cũng được."
"Ok."
Lúc này đây, Hứa Thừa Yến đã ngồi trong quán cà phê rồi. Bây giờ vẫn còn rất sớm, mới 7 giờ rưỡi, quán cà phê cũng không có nhiều khách lắm làm cho không gian thoáng có chút quạnh quẽ. Hứa Thừa Yến cầm cốc cà phê lên chậm rãi uống.
Mãi đến mười phút sau, Hứa Thừa Yến nhận được tin nhắn của Hạ Dương gửi tới, là một cái định vị. Lại qua mười phút sau, tin nhắn định vị của Hạ Dương lại gửi tới lần nữa. Mà cái định vị này vẫn giữ nguyên vị trí cũ, không di chuyển thêm được bao nhiêu.
Hứa Thừa Yến uống cà phê, tiếp tục nhàm chán chờ đợi. Cách giờ hẹn 8 giờ còn năm phút cuối cùng, Hạ Dương gọi điện thoại tới.
"Anh vẫn còn đang trên đường." Hạ Dương xoa xoa chân mày: "Không chắc khi nào có thể tới nữa."
Hứa Thừa Yến: "Không cần vội đâu."
"Xin lỗi."
"Không sao." Hứa Thừa Yến cười: "Sáng hôm nay tôi có nhiều thời gian rảnh mà."
Hạ Dương hỏi: "Em tới đó rồi phải không?"
Hứa Thừa Yến nhìn bảng số trên bàn, trả lời: "Vừa mới đến không bao lâu, tôi ngồi ở bàn số 9."
"Ừm, bên chỗ anh chắc cũng nhanh thôi."
Sau khi cúp điện thoại, Hứa Thừa Yến tiếp tục ngồi im tại chỗ vừa uống cà phê chờ người kia vừa nghịch điện thoại. Thế nhưng mãi cho đến 8 giờ rưỡi, Hạ Dương vẫn chưa tới, vẫn còn bị kẹt trên đường.
Đúng lúc này, người đại diện gọi điện qua cho cậu. Người đại diện nói: "Ngay bây giờ cậu đến công ty chụp một bộ ảnh bìa mới đi, hôm nay phải nộp lên trên rồi."
Hứa Thừa Yến hỏi: "Sao vậy ạ?"
"Bộ ảnh lần trước xảy ra chút vấn đề..." Người đại diện nhất thời cũng không thể giải thích rõ ràng mọi chuyện cho cậu hiểu được, bèn vội vàng nói: "Cậu cứ tới công ty trước đi, càng nhanh càng tốt."
Người đại diện nhanh chóng tóm gọn giải thích vài câu qua điện thoại rồi thúc giục Hứa Thừa Yến tới công ty tăng ca. Hứa Thừa Yến cũng chỉ đành phải đứng dậy, chuẩn bị đến công ty chụp ảnh bìa trước.
Hứa Thừa Yến đứng dậy, gọi diện thoại cho Hạ Dương thông báo một tiếng: "Hạ Dương, anh vẫn còn đang trên đường đến sao?"
Hạ Dương: "Sắp đến rồi."
Hứa Thừa Yến nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn đến dòng người đang qua lại bên ngoài, chậm rãi nói với Hạ Dương: "Hay là buổi hẹn hôm nay hủy đi nhé, tôi tạm thời có chút việc phải đi rồi."
Trong điện thoại đột nhiên im bặt, Hạ Dương không nói lời nào.
Hứa Thừa Yến giải thích: "Là chuyện công việc, bây giờ tôi phải đến studio, sáng nay không còn thời gian rảnh nữa."
Hạ Dương vẫn không nói gì. Thật lâu sau, Hạ Dương mới đáp: "Được."
Hứa Thừa Yến cúp điện thoại, rời khỏi quán cà phê đi về phía công ty.
Trong quán cà phê vẫn vắng vẻ cô quạnh. Tuy nhiên vài phút sau, cửa lớn quán cà phê bị mở ra, lại có một vị khách mới bước vào. Một người đàn ông mặc áo khoác gió màu đen đứng ở cửa, biểu tình trên mặt vô cùng lãnh đạm.
Mà cách đó không xa, có hai nhân viên tạp vụ đang nhỏ giọng nói chuyện.
"Thu dọn bàn số 9 đi."
"Bàn số 9 đi rồi? Không phải còn đang đợi người sao?"
"Đi rồi." Người nọ thở dài một tiếng: "Đã chờ hơn một giờ rồi mà người kia còn chưa tới, chắc là không đợi nữa..."
Rời khỏi quán cà phê, Hạ Dương trực tiếp đi tìm Viên Liệt hỏi lịch trình của Hứa Thừa Yến. Lúc Hạ Dương đi vào studio, Hứa Thừa Yến còn đang ngồi trên sô pha, bên cạnh là một chuyên viên trang điểm đang trang điểm cho cậu.
Hứa Thừa Yến nhắm mắt lại, chờ trang điểm xong mới mở mắt ra nhìn quanh một vòng thì chợt chú ý tới Hạ Dương ngoài cửa.
Hạ Dương đi tới, thấp giọng nói: "Xin lỗi, trên đường bị kẹt xe."
Hứa Thừa Yến còn có chút kinh ngạc với sự có mặt của hắn, trả lời: "Không sao."
Hạ Dương hỏi: "Em đợi lâu lắm sao?"
Hứa Thừa Yến cười cười, chỉ nói: "Không lâu."
"Xin lỗi." Hạ Dương rũ mắt xuống, lại hỏi thêm: "Hôm nay còn có thời gian ăn bữa cơm nữa không?"
"Hôm nay chắc là không có thời gian nữa rồi." Hứa Thừa Yến lắc đầu: "Phải chụp rất lâu."
Cậu cũng là bất ngờ nhận được thông báo từ người đại diện đến công ty chụp bổ sung ảnh bìa, không biết sẽ mất bao lâu mới chụp xong. Chỉ có thể nói hôm nay hai người bọn họ không may mắn lắm... Một người thì kẹt xe giữa đường, một người lại tăng ca đột xuất.
Hạ Dương: "Ngày mai có thời gian không?"
"Cũng không có."
"Ngày mốt?"
Hứa Thừa Yến chỉ cười cười, không trả lời.
Hạ Dương bèn hỏi: "Vậy khi nào thì em có thời gian rảnh?"
"Không chắc nữa." Hứa Thừa Yến lấy một đôi găng tay từ nhân viên công tác mang vào.
"Năm giờ, em đã hứa rồi."
Hứa Thừa Yến sửa sang lại găng tay, không nhanh không chậm nói: "Nhưng hôm nay là do anh đến muộn mà."
Hạ Dương đến muộn. Đã hẹn thời gian là 8 giờ, nhưng cậu chờ đến 8 giờ rưỡi Hạ Dương vẫn còn chưa tới. Mặc kệ lý do là gì, đến trễ chính là đến trễ.
Hạ Dương: "Lần sau anh sẽ không đến trễ nữa."
"Lần sau rồi nói sau." Hứa Thừa Yến lịch sự cười cười, sửa sang lại găng tay rồi chuẩn bị đi chụp nội cảnh.
Nhưng đi được nửa đường, Hứa Thừa Yến lại đột nhiên nhận thấy lời vừa nãy của mình có chút có lệ, vì thế quay đầu nhìn lại. Hạ Dương vẫn còn đứng ngây tại chỗ cũ, không rời đi.
Hứa Thừa Yến lấy điện thoại ra xem lại lịch trình, sau đó đi tới trước mặt Hạ Dương: "Thứ bảy tuần sau."
"Tối thứ bảy tuần sau, tôi có thời gian."
------------------------------------------------------
Lúc này vẫn còn chưa đổi xưng hô đâu nhé, đợi thêm vài chương nữa kia😊
Bắt đầu công cuộc truy thê nào😆