---------------------------------------------------
Tần Chu nghe vậy thì có chút kinh ngạc, lập tức hỏi lại: "Xác định thư mời là gửi cho em sao? Không gửi nhầm người chứ?"
"Không nhầm đâu, là đích thân Viên tổng đưa cho tôi." Người đại diện nói: "Ngày mai tôi đem thư mời tới cho cậu, nếu cậu đi thì nói cho tôi biết một tiếng."
"Để em suy nghĩ trước đã."
Tần Chu cúp điện thoại, tiếp tục sắp xếp đồ tết. Không lâu sau, Tần Chu lại nhận được điện thoại của Giang Lâm.
Giang Lâm hỏi: "Anh Chu, anh nhận được thư mời của dạ tiệc Hắc Kim chưa?"
"Hả?"
"Em nhờ Viên Liệt giúp em lấy một tấm thư mời, anh ấy nói đã đưa cho người đại diện của anh rồi!" Giang Lâm có chút hưng phấn.
"Khó trách a." Tần Chu khẽ cười một tiếng.
Giang Lâm: "Cùng nhau đến đó chơi nha anh!"
"Được rồi." Tần Chu đáp lại: "Vậy để anh nói lại với Phàm ca chuẩn bị lễ phục."
Giang Lâm vội vàng nói: "Không cần không cần đâu, em đã chuẩn bị rồi! Chỉ cần anh gửi số đo sang cho em là được."
"Ok." Tần Chu đáp ứng.
Đêm giao thừa, Tô Đường và Lâm Trì Tiêu cùng nhau đến căn hộ của Tần Chu. Vừa vào cửa, Tô Đường liền vội vàng than thở: "Bên ngoài lạnh quá!"
Lâm Trì Tiêu ở bên cạnh nghe vậy liền bảo: "Đã nói em phải mặc thêm nhiều quần áo mà."
"Em tưởng là không lạnh, ai mà biết là gió lại lớn như vậy chứ..." Tô Đường không ngừng lẩm bẩm, lại ngửi thấy mùi thơm liền nhanh chân đi tới phòng bếp xem thử.
Tần Chu đang chuẩn bị nước lẩu, Tô Đường bên cạnh thì dạo quanh bếp một vòng, ánh mắt liền chú ý nhìn chằm chằm vào đĩa bánh quẩy nằm trên bếp kia.
Tô Đường ngo ngoe rục rịch vừa định chạm vào, lại không khỏi nhìn về phía Tần Chu: "Chu Chu, tôi có thể lấy một cái bánh quẩy không?"
Tần Chu sửng sốt, nói: "Bánh quẩy còn lạnh đó."
"Không sao, không sao hết." Tô Đường cười cười, nhanh tay cầm lấy một cái bánh quẩy rồi đi ra phòng khách.
Tần Chu chuẩn bị nước lẩu xong xuôi, sau đó sắp nguyên liệu tươi sống sẵn sàng đem ra bàn lớn. Buổi tối, cả ba cùng nhau ăn một nồi lẩu nóng hổi đầy thơm ngon, sau đó ngồi trên ghế sô pha cùng nhau xem TV.
Tần Chu dựa đầu vào gối ôm, mà bởi vì vừa mới vừa ăn no nên thoáng có chút buồn ngủ. Hơn 9 giờ, bên phía Giang Lâm gửi tới lời mời video call.
"Anh Chu! Giao thừa vui vẻ!"
Trong video, Giang Lâm mặc một bộ đồ ngủ bằng lông nhung, nghiêng người tới trước camera hỏi: "Chỉ có một mình anh thôi sao?"
Tần Chu: "Tô Đường và Lâm Trì Tiêu cũng ở đây."
Tô Đường ở bên cạnh nghe được cuộc trò chuyện liền ghé đầu vào trước camera, cười nói với Giang Lâm: "Em trai Giang Lâm, lát nữa chị đây sẽ phát lì xì cho nhóc, nhớ nhanh tay nhận đấy nhá."
Giang Lâm không cự tuyệt, ngược lại còn ồn ào nói: "Vậy chị Tô Tô nhớ gửi một bao lì xì thật lớn nha!"
"Được thôi!"
Mọi người cùng nhau trò chuyện thêm một lúc, sau đó mới kết thúc video call.
Tần Chu cảm thấy có chút khát nên đứng dậy nói: "Em đi rót ly nước."
Tần Chu cầm theo cái ly, một mình đi vào phòng bếp rót một ly nước ấm. Nhưng khi Tần Chu từ phòng bếp đi ra, theo thói quen liếc nhìn về phòng khách một cái liền thấy hai người trên sô pha đang tựa vào nhau.
Tô Đường vừa xem TV vừa nói cái gì đó với Lâm Trì Tiêu, trên mặt mang theo ý cười tựa như nhìn thấy chuyện gì đó thú vị lắm. Lâm Trì Tiêu thì ở bên cạnh an tĩnh lắng nghe, ánh mắt luôn nhìn chăm chú vào người trước mặt, biểu tình thập phần chuyên chú.
Tần Chu nhìn một màn này liền cầm cái ly lẳng lặng trở về phòng bếp, để lại không gian riêng tư cho hai người bọn họ.
Kỳ nghỉ Tết Âm Lịch qua đi, Tần Chu cũng sẵn sàng trở lại công ty làm việc. Cậu nghỉ phép hai tuần rồi, công việc đã sớm chất thành một đống.
Tần Chu cũng muốn chuẩn bị hồi công ty đi làm. Hắn nghỉ ngơi hai chu, đôi không ít công tác. Tần Chu vừa đến công ty đã bị người đại diện gọi qua.
"Thử trước đi." Người đại diện cầm một bộ lễ phục màu đen bước tới: "Là bên phía Giang gia gửi qua đây."
Tần Chu đi thay lễ phục, mặc vào thì cảm thấy rất vừa vặn.
Người đại diện ở bên cạnh giúp cậu sửa lại cổ áo một chút, nói: "Lần trước có đại ngôn nước hoa kia muốn hợp tác, lát nữa cậu đi kiểm tra hợp đồng xem, nếu không có vấn đề gì thì ký đi."
Tần Chu suy nghĩ một chút, nhớ rõ trước đó người đại diện đã đề cập qua với cậu về một nhãn hiệu nước hoa nào đó liền hỏi lại: "Có phải là bộ sưu tập trăng tròn mà lúc trước anh nói không?"
"Đúng vậy, bọn họ xác định muốn hợp tác với cậu." Người đại diện gật đầu.
"Được." Tần Chu đồng ý.
Tần Chu lại nhìn vào trong gương, chắc chắn lễ phục không có vấn đề gì liền đi thay lại quần áo của mình.
Dạ tiệc Hắc Kim diễn ra vào cuối tháng. Đến hôm đó, Giang Lâm qua đón Tần Chu cùng nhau đi tham gia. Địa điểm tổ chức yến hội là ở Nam Thành, khách mời đến tham gia rất nhiều.
Bầu không khí bên trong hội trường rất thoải mái, các vị thiên kim tiểu thư cùng mấy thiếu gia giàu có ngồi chung một bàn nói chuyện phiếm.
Trong đại sảnh yến tiệc có không ít người, nhưng Tần Chu không thấy được người quen nào cũng không dễ bắt chuyện với người xa lạ, dù sao thì thân phận của cậu và họ cũng có sự chênh lệch quá lớn.
Vì thế Tần Chu cầm một ly champagne đi tới ban công, nhìn ngắm phong cảnh bên ngoài. Giang Lâm cũng ở bên cạnh, chậm rãi uống rượu.
Tần Chu thấy vậy thì hỏi: "Em không đi tìm Viên Liệt sao?"
"Hôm nay anh ấy bận việc, còn chưa tới." Giang Lâm xua xua tay.
Tần Chu nhìn người bên cạnh, thuận miệng hỏi: "Hai người bọn em khi nào thì chuẩn bị kết hôn?"
"A?" Giang Lâm ngây ngốc.
"Khi nào kết hôn nhớ mời anh làm phù rể nha."
"Chắc chắn rồi." Giang Lâm theo bản năng gật gật đầu, chờ đến khi phản ứng lại liền vội vàng lắc đầu nói: "Không đúng không đúng, còn chưa kết hôn đâu!"
Tần Chu bật cười, lên tiếng: "Vậy chuyện này chắc cũng sắp rồi chứ?"
"Em còn chưa nghĩ tới chuyện kết hôn sớm như vậy đâu." Giang Lâm lắc đầu, còn nói thêm: "Anh Chu, anh lớn hơn em, mà anh cũng còn chưa kết hôn a."
Tần Chu cười cười, không nói gì.
"Em còn tưởng rằng anh sẽ kết hôn trước em..." Giọng Giang Lâm càng ngày càng nhẹ, nhớ lại chuyện trước kia.
Tần Chu chỉ nói: "Thuận theo tự nhiên đi."
Giang Lâm cũng trầm mặc xuống, tiếp tục uống rượu không nhắc tới chuyện kết hôn nữa.
Bên kia sảnh tiệc, nhạc nền đã được đổi thành một khúc dương cầm nhẹ nhàng, có không ít người đi vào sân nhảy khiêu vũ.
Giang Lâm thấy vậy liền nảy lên ý tưởng: "Anh Chu, chúng ta qua đó khiêu vũ đi."
"Được thôi."
Thế là hai người đi về phía sảnh tiệc. Trên sàn nhảy, phần lớn là mấy thiếu gia giàu có mời mấy vị thiên kim khiêu vũ, cũng có một bộ phận nhỏ là mời người đồng giới cùng nhau lên sân.
Tần Chu hướng Giang Lâm làm ra tư thế mời, Giang Lâm cũng thuận theo đặt tay lên. Đột nhiên, Tần Chu chú ý tới điều gì đó liền thoáng buông tay ra, nhắc nhở: "Giang Lâm, Viên tổng tới rồi."
Giang Lâm nhanh chóng nhìn về phía cách đó không xa liền thấy được Viên Liệt. Hai mắt Giang Lâm tức khắc sáng lên, muốn đi tới tìm Viên Liệt. Nhưng Giang Lâm rất nhanh liền phản ứng lại, bước chân dừng lại có chút do dự nhìn thoáng qua Tần Chu: "Anh Chu."
Tần Chu cười bảo:" Không sao đâu, anh tìm người khác nhảy cũng được. "
Giang Lâm gật gật đầu, chạy đi tìm Viên Liệt trước. Tần Chu cũng đi tới một bên mời một thanh niên lạ mặt cùng nhau khiêu vũ.
Trên sàn nhảy có thể trao đổi bạn nhảy với nhau, Tần Chu cùng những người khác thay đổi vài bạn nhảy. Nhạc trong sảnh tiệc vẫn còn đang tiếp tục, nhưng Tần Chu thấy có chút mệt mỏi nên không muốn nhảy tiếp nữa.
Mà ngay khi Tần Chu mới vừa kết thúc một điệu nhảy xong, đang định đi nghỉ ngơi trước thì bên cạnh đột nhiên có một bàn tay duỗi ra làm tư thế mời. Tần Chu cũng không ngẩng đầu xem đối phương là ai, chỉ biết là một nam khách mời, không nghĩ gì nhiều cậu liền đưa tay đặt lên chuẩn bị nhảy một điệu cuối cùng.
Nam khách mời cũng thuận thế nắm lấy tay cậu, kề sát lại gần, bàn tay còn lại ôm lấy eo Tần Chu. Ngay khi đối phương tới gần, trong nháy mắt Tần Chu ngửi được một cổ hơi thở quen thuộc, cậu hơi sửng sốt ngẩng đầu lên nhìn liền trông thấy gương mặt tràn đầy quen thuộc kia.
Tính toàn một chút thì hai người cũng đã hơn vài tháng không gặp mặt rồi. Hạ Dương vẫn như trước, vẻ mặt có chút lãnh đạm, đôi con ngươi đen nhánh cũng càng thêm đen tối không rõ, nhìn không ra chút cảm xúc gì tựa như đã buông xuống.
Tần Chu đánh giá nam nhân trước mặt, chợt cảm thấy Hạ Dương trở nên có chút xa lạ. Rõ ràng ngũ quan cùng gương mặt vẫn như trước, nhưng khí chất trên người đã hoàn toàn khác... So với trước trở nên trưởng thành hơn rất nhiều, càng ngày càng trầm ổn hơn.
Dù sao thì sau ba mươi tuổi, thời gian sẽ lắng đọng lại trên thân nam nhân. Mỗi lần gặp mặt lại trở nên thành thục hơn lần trước, cũng ngày càng có mị lực hơn.
Thời gian chính là liều thuốc giải tốt nhất.
Tần Chu nhìn vào mắt nam nhân, chào hỏi: "Đã về rồi sao?"
Tần Chu nhớ tới lúc trước có nghe Giang Lâm nhắc tới chuyện Hạ Dương mấy tháng này ra nước ngoài du lịch, cũng chưa trở về ăn tết.
"Ừm."
Khoảng cách giữa hai người rất gần, ở một góc nhỏ của sàn nhảy.
Tần Chu thuận miệng hỏi: "Vui không?"
"Khá tốt." Hạ Dương nói: "Anh đến nhà hát opera xem biểu diễn."
Hắn đã đến nhà hát opera ở Paris, xem biểu diễn một mình.
Tần Chu thuận thế hỏi: "Buổi biểu diễn thế nào?"
Hạ Dương cụp mắt xuống, nhẹ nhàng đáp: "Quên mất rồi."
Hắn không có ấn tượng gì về vở opera đó, thậm chí ngay cả tên cũng không nhớ nổi, chỉ nhớ rằng đó là một vở bi kịch tình yêu.
Hạ Dương lại nói tiếp: "Anh còn đi xem buổi hòa nhạc."
"Ừm?"
Hạ Dương không nhanh không chậm nói: "Ban nhạc mà em thường xuyên nhắc tới kia tình cờ tổ chức một buổi hòa nhạc ở Italy."
Tần Chu cũng nhớ lúc trước khi còn đi theo bên cạnh Hạ Dương, quả thật có nhắc tới một ban nhạc. Lúc đó cậu đều rất muốn đi xem buổi hòa nhạc, nhưng thời gian tổ chức của mỗi buổi lại không trùng hợp lắm, hoặc là cậu bận đi học hoặc là Hạ Dương bận đi công tác, cả hai đều không có thời gian thích hợp để đi xem.
Tần Chu hỏi: "Buổi hòa nhạc thế nào?"
Hạ Dương khẽ nhíu mày, thấp giọng nói: "Rất nhàm chán."
Tần Chu nghe vậy thì nhịn không được khẽ cười một tiếng. Đối với người ngoài nghề thì buổi hòa nhạc xác thật rất nhàm chán.
Tần Chu không khỏi nói: "Thật ra tôi cũng rất muốn đi nghe, nhưng là không có cơ hội."
"Sao vậy?" Hạ Dương nhìn sang: "Hiện tại không cần phải lên lớp, em hẳn là có thời gian chứ."
Tần Chu thở dài một tiếng: "Vẫn là không có thời gian."
Làm nghệ sĩ rất bận rộn. Cậu cũng không biết chính mình đang bận cái gì, nhưng lịch trình ngày nào cũng dày đặc. Luôn có cảm giác như không thể hoàn thành buổi chụp ảnh bìa, hoặc là diễn không xong kịch bản nào đó. Mỗi ngày đều đối diện với máy ảnh, chụp không ngừng. Nhưng thật tâm cậu không thích công việc này, cũng không muốn trở thành nghệ sĩ.
Hạ Dương lại hỏi: "Bây giờ em còn chơi đàn dương cầm không?"
Tần Chu: "Rất lâu rồi chưa chạm vào."
Cậu đã không chạm vào đàn dương cầm tầm ba hay bốn năm gì đó rồi, cảm giác cũng không còn nữa. Bốn năm, cậu đã thay đổi rất nhiều. Hạ Dương cũng thay đổi rất nhiều.
Tần Chu không nói chuyện nữa, an tĩnh khiêu vũ. Hạ Dương cũng trầm mặc xuống, không lên tiếng. Rất nhanh, hai người đã nhảy xong điệu nhảy này.
Khiêu vũ kết thúc. Mà bên mời khiêu vũ sau khi kết thúc cần phải nói lời cảm ơn đối với đối phương được mời kia.
Hạ Dương buông tay ra, lui về phía sau một bước, nhìn thiếu niên trước mặt thấp giọng nói: "Cảm ơn."
Ngữ khí Hạ Dương rất khách khí, cũng rất lịch sự. Nhưng lại rất xa cách, vẫn luôn duy trì một khoảng cách... Giống như đối đãi với một người xa lạ vậy.