Vào mùa xuân ngay sau đấy, cánh truyền thông lại bị oanh tạc rồi lại đua nhau đổ xô về một hòn đảo tư nhân nằm ở bờ Tây châu Au.
Dạo này truyền thông có dịp đăng bài về Trình Dục Uy hơi nhiều rồi, từ cái lần hắn cảnh cáo chuyện đăng bài nhảm đến cái lần trả lời phỏng vấn về mối quan hệ với Tiết Thụy Du thì lần này Trình Dục Uy lại có vẻ dễ dãi hơn với giới truyền thông khi tiết lộ rằng hắn và Tiết Thụy Du sẽ chính thức về chung một nhà vào một ngày mùa xuân.
Lần này tất nhiên lại lần nữa chiếm hết mấy vị trí trang đầu báo, nhưng thực sự thì Trình Dục Uy cũng chẳng thấy phiền, hắn muốn cho cả thế giới này biết rằng Tiết Thụy Du là của hắn, mấy sự việc như thế này thì có là gì đâu chứ, cứ muốn viết như thế nào thì viết nhưng tốt nhất vẫn là đừng nên chạm đến những thứ tối kị của hắn là được rồi.
Đảo tư nhân được uỷ quyền cho Trình Dục Uy từ bốn năm về trước.
Nơi này lúc trước hắn cũng ít khi lui tới nhưng biệt thự trên đảo vẫn được quét dọn sạch sẽ hàng tháng và cũng chẳng có dự định gì để phát triển du lịch ở đây.
Ban đầu, Trình Dục Uy vốn là định tổ chức hôn lễ ở Ireland nhưng Tiết Thụy Du nói rằng cô thích hôn lễ ở biển nên hắn mới đem sang đây coi như là tận dụng đến một chút tài sản sẵn có của mình.
Ngẫm lại thì ở đây cũng tốt, có thể ngắm được bình minh lẫn hoàng hôn, sẵn tiện coi như là cho Tiết Thụy Du đi nghỉ mát.
Hôn lễ ở đây được tổ chức theo kiểu mở mang hơi hướng châu u.
Trình Dục Uy chỉ giới hạn một trăm khách mời đặc biệt, và tất nhiên là chi phí di chuyển lẫn ăn ở đều là do hắn chuẩn bị.
Hắn còn dụng tâm hơn khi mời các đầu bếp hàng đầu về đây để phục vụ thức ăn.
Truyền thông lại có dịp viết báo cho cả mấy tuần, tính nhẩm vài chi phí mà Tống Tư Thần bỏ ra cho lễ cưới này thôi cũng đã đau thận rồi.
Như vậy càng làm cho dư luận thập phần tin tưởng rằng Trình Dục Uy thực sự đã ngừng muốn chơi bời rồi và đối với cô vợ này là yêu thương cưng chiều lên đến tận trời.
Trong phòng thay đồ, Tần Nhã Lam lại một phen loay hoay khi xoay như chong chóng để chuẩn bị cho Tiết Thụy Du một cách thật hoàn hảo nhất.
“Thụy Du… cậu mau thẳng người lên, tôi phải chỉnh lại chút phần nơ thắt eo này.”
“Nhã Lam à, cậu khoan từ từ nào, trông cậu còn rối rắm gấp gáp hơn tôi nữa đó.”
“Khoan khoan, khăn voan cũng chưa đều lắm… đây… xong rồi…”
Dưới sự loay hoay hết nửa ngày trời, cuối cùng thì cô dâu Tiết Thụy Du cũng đã được xuất hiện, cô diện một thân váy cưới trắng muốt, khuôn mặt trang điểm tinh xảo, khăn voan trải dài xuống đất càng khiến cô thập phần diễm lệ.
Ngày thường Tiết Thụy Du vốn là theo phong cách hơi trưởng thành quyến rũ của một nữ cường nhân thành công thế nên tạo hình trong lễ cưới lần này khiến cho cô trở về đúng với số tuổi nguyên trạng của mình, một cô gái tuổi hai mươi lăm có chút ngây thơ non nớt nhưng cũng không kém phần tuyệt sắc.
Phải nói rằng Tiết Thụy Du hợp với tất cả những phong cách thế cho nên hôm nay trông cô khác với mọi ngày nhưng cũng không thể nào phủ nhận được rằng nét đẹp trời sinh này vẫn không thể nào bị lu mờ đi được.
Hôm nay Tiết Thụy Du cô chính thức trở thành vợ của Trình Dục Uy rồi, ngẫm lại cũng thấy trong lòng chuyển biến rõ rệt hơn.
Người đàn ông cô từng ghét cay ghét đắng, từng khinh miệt hắn là một đấng anh tài nhưng lại thích chen chân vào hôn nhân của người khác, từng nhìn hắn với ánh mắt ngập tràn thù hận giờ đây lại sắp sửa trở thành chồng của cô, lại cùng nhau chung sống đến trọn đời.
Tiết Thụy Du nhớ lại hôm đầu tiên cô gặp Trình Dục Uy, tình cảnh oan gia ngõ hẹp thực sự đẩy cô và hắn vào thế bí nhưng dần dà về sau tất cả những sự chuyển biến trong tâm trạng cô đều khiến cho cô khi nghĩ lại cũng cảm thấy thực sự khó tin.
Trình Dục Uy cứ vậy mà bước vào cuộc đời cô rồi sắm một vai quan trọng.
Tiết lão gia trước giờ cử hành hôn lễ cũng tranh thủ ghé vào một lát, ông ngắm nhìn con gái mà cả đời này mình tự hào sau biết bao nhiêu thăng trầm thì hôm nay đã trở thành một cô dâu xinh đẹp, đã làm vợ người ta.
Hai lần hôn ước, ông cảm thấy thương cô con gái này của mình vô hạn nhưng thật may rằng hôm nay cô đã có thể chính thức bước vào lễ đường với người đàn ông mà cô yêu, người đàn ông mà ông tin tưởng giao trọng trách lớn lao này để gánh vác suốt quãng đời còn lại.
Bố, hôm nay trông con có xinh đẹp hay không?”
Tiết Thụy Du nâng tà váy cưới mỉm cười diễm lệ nhìn bố mình mà Tiết Đổng cũng nhìn cô đến ngây người.
Nụ cười này thực sự chính là bản sao của Lý Duệ Hàm – vợ của ông khiến cho Tiết Đổng cũng phải giật mình.
Có thể nói rằng Tiết Thụy Du chính là kho báu quý giá nhất mà vợ ông trước khi qua đời đã phân phó lại cho ông và Tiết Đổng sẽ không bao giờ để cho ai có thể làm hại đến cô con gái này của mình.
“Tiểu Du… hôm nay con đẹp lắm… thực sự rất giống với mẹ con ngày đó.”
“Con thì làm sao có thể bì được mẹ được, mẹ thực sự là một đóa hoa hồng rực rỡ đó.”
“Bố không có nói điêu đâu, thật sự giống mẹ con đấy.
Nhưng bố cũng thật vui, thật tự hào, mẹ con nếu biết được ngày hôm nay con cuối cùng cũng được hạnh phúc thì chắc chắn rất vui đó.”
“Con cũng thực sự nghĩ như thế.”
Dẫu cho mẹ không được tham dự được lễ cưới của cô nhưng Tiết Thụy Du thực sự nghĩ rằng ở đâu đó trên cao, mẹ cô cũng đang nhìn xuống dưới để chứng kiến giây phút con gái của bà trưởng thành rồi.
Trên lễ đường hướng ra biển lớn, Tiết Thụy Du khoác tay Tiết Đổng, lại nhìn con đường trắng phía trước kia, Trình Dục Uy trong bộ vest có chút uy nghiêm đang đứng đó nhìn cô.
Trong giây phút đó không hiểu sao Tiết Thụy Du bỗng thấy hồi hộp nghẹn ngào.
Người đàn ông đó luôn làm tất cả vì cô, người đàn ông luôn cố gắng hết sức để cho cô cảm thấy thoải mái, người đàn ông không ngại thể hiện tình cảm với cô, người đàn ông cao ngạo lạnh lùng sẵn sàng vì cô mà vứt bỏ tất cả…
Tiết Thụy Du đi thật chậm, con đường rải đầy hoa hồng, chầm chậm suy nghĩ về lần đầu gặp hắn, những cuộc nảy lửa mỗi lần bị hắn bắt ép, những lần bị hắn làm cho bất ngờ, những lần ngượng ngùng vì sự quan tâm của hắn để rồi một ngày đẹp trời, Tiết Thụy Du thực sự thừa nhận rằng bản thân mình từ lúc nào đã rung động với người đàn ông này rồi.
Tuy không phải là lần đầu rung động nhưng ngay ở thời điểm đấy, Tiết Thụy Du thực sự nghĩ rằng người đàn ông này sẽ rất quan trọng trong cuộc đời cô.
Tất thảy những thứ hồi tưởng như một thước phim tự chạy trong đầu cô cho đến khi Tiết Đổng đặt tay cô vào bàn tay hắn, chầm chậm cảm nhận hơi ấm bàn tay hắn.
“Bây giờ thì đã chính thức bàn giao rồi đấy nhé, nửa đời còn lại của con gái bố giao lại cho con.
Có thể con không tin nhưng ông già này đủ sức chiến với con nếu như con dám ức hiếp con gái của bố đấy.”
“Bố yên tâm đi, sau này bố là để phụng dưỡng chứ không phải để quan tâm mấy chuyện nhỏ nhặt như thế này đâu.
Cuộc đời này của con thực sự chỉ có mỗi Thụy Du là lẽ sống mà thôi.”
Trình Dục Uy nhìn Tiết Thụy Du mỉm cười, lại khẽ siết bàn tay cô lại.
Hôm nay cô chính thức trở thành cô dâu của hắn, là cô dâu xinh đẹp lộng lẫy nhất.
Hắn nhìn cô, cách một lớp khăn voan trông cô càng thêm diễm lệ, đôi mắt to tròn của cô nhìn hắn, trong đôi mắt đó hắn thấy hắn, chỉ một mình hắn.
Cha xứ nhìn hai người họ rồi chậm rãi đọc lời tuyên thệ.
“Ngài Trình Dục Uy, ngài có muốn lấy cô Tiết Thụy Du làm vợ, cả đời che chở bảo vệ cho cô ấy, cả hai đồng lòng cùng tiến cùng lùi hay không?”
“Tôi đồng ý.”
“Cô Tiết Thụy Du, cô có muốn lấy ngài Trình Dục Uy làm chồng, cả đời bên cạnh yêu thương ngài ấy, cả hai đồng lòng cùng tiến cùng lùi hay không?”
“Tôi đồng ý.”
“Trước mặt Chúa Trời và Đức Mẹ ta xin tuyên bố cả hai con là vợ chồng.
Mời hai con trao nhẫn.”
Khi hai chiếc nhẫn được đeo lên ngón áp út của hai bàn tay, xúc cảm truyền đến bỗng dưng thật kì lạ.
Hắn nắm lấy tay cô rồi giây sau lại bá đạo vén khăn voan lên mà hôn cô say đắm.
Người con gái này hắn đã phải dùng hết tâm sức mới có thể có được, Trình Dục Uy cũng tự hứa với lòng mình rằng sẽ không bao giờ được phụ lòng cô gái này dù chỉ là một cử chỉ nhỏ nhất.
Một đàn bồ câu trắng được thả lên trời xanh, ca khúc Amazing Grace cũng được bật lên càng làm cho không khí buổi hôn lễ càng thêm phần lãng mạn, trang trọng.
Cuối cùng, sau khi trải qua biết bao nhiêu thăng trầm, họ đã trở thành vợ chồng, đôi vợ chồng đẹp nhất từ trước cho đến nay.
Tới tiết mục ném hoa cưới, Tiết Thụy Du thực ra cũng đã thông đồng với Trình Dục Uy từ trước rồi.
Chả là cái anh chàng Cố Vấn Hàn kia cũng đã có đôi lần ngỏ ý muốn Tiết Thụy Du giúp đỡ tác hợp anh với Tần Nhã Lam nhưng Tiết Thụy Du thực sự chẳng biết tác hợp từ đâu mới vừa nữa.
Tần Nhã Lam từ xưa đến nay chuyện tình cảm vốn kín như bưng, không một ai có thể tác động được, với cả Tiết Thụy Du còn không thể nào đoán được rằng Tần Nhã Lam có thực sự thích đàn ông hay không nữa là.
Nhưng thôi thì nể tình Cố Vấn Hàn đã vì cuộc hôn nhân của cô với Trình Dục Uy mà bỏ ra không ít tâm sức thế nên Tiết Thụy Du cũng cố gắng chiếu cố cho một lần.
Thực sự thì tính toán lắm nên ở tiết mục ném hoa cưới, Tiết Thụy Du đã thực sự nhắm đến Tần Nhã Lam mà ném.
Kết quả là hoa cưới không những rơi vào tay Tần Nhã Lam mà còn hơn cả thế.
Tần Nhã Lam dang tay bắt hoa cưới không cẩn thận lại bị ngã mà không biết có phải trùng hợp hay không thì cô lại được Cố Vấn Hàn đỡ lấy.
Tiết Thụy Du nhìn kết quả thành công mĩ mãn ngoài mong đợi của mình thì không khỏi cảm thán, lén đập tay với Trình Dục Uy.
Mà Tần Nhã Lam cầm trên tay hoa cưới của Tiết Thụy Du nhưng vô tư nằm trong lòng Cố Vấn Hàn cũng thực sự khiến cho trái tim của bản thân đập loạn.
Cô cố giằng ra khỏi vòng tay của Cố Vấn Hàn nhưng không hiểu sao anh càng giữ chặt lấy hơn khiến cho Tần Nhã Lam càng thêm phần bối rối.
“Em bắt được hoa cưới, anh bắt được em, như thế này chính là định mệnh rồi còn gì?”
“Anh bị làm sao vậy Cố Vấn Hàn?”
“Làm sao là làm sao? Anh đang tỏ tình đấy, em không thấy hai người trên sân khấu kia phát cơm chó quá là chướng mắt à? Anh cũng muốn như thế, em là đối tác thích hợp nhất của anh rồi còn gì.”
“Ơ…”
“Anh bắt được em rồi nên em không có được từ chối đâu đó.”
“Có ai tỏ tình như anh không đồ ngốc? Đầu óc anh bỏ vào công việc rồi nên EQ thấp đẹt như thế này á?”
“Chứ em muốn như thế nào?”
“Ít nhất cũng không thể sơ sài như thế này…”
“Vậy thì long trọng nhé… Trình Dục Uy, cho tôi mượn ít spotlight hôm nay nhé.”
Nói xong rồi Cố Vấn Hàn chẳng ngần ngại gì cúi người xuống ôm hôn Tần Nhã Lam say đắm khiến cho tất cả mọi người được một phen chấn kinh.
Tiết Thụy Du lắc đầu nhìn Trình Dục Uy, hóa ra cái tên Cố Vấn Hàn này thực sự không phải kẻ hiền lành gì cho cam, cũng là một chín một mười so với cái tên Trình Dục Uy nhà cô.
Nhưng xem ra thì cô bạn thân của cô cũng đã rung động rồi thì phải, nhìn cái biểu cảm có chút hơi miễn cưỡng nhưng không chối từ người ta kia xem, Tiết Thụy Du dám cá là như thế rồi.
Một cái kết viên mãn tràn đầy cho tất cả mọi người mà hầu như ai cũng đều muốn như thế, trên lễ đường, Tiết Thụy Du với Trình Dục Uy vẫn chưa từng tách rời lấy nhau, đôi bàn tay vẫn đan vào nhau như sự nối chặt một tình yêu đầy mãnh liệt.
Ở bên dưới, Tần Nhã Lam ngượng ngùng đứng cạnh Cố Vấn Hàn, cố chùi đi vết son môi bị lem ở khóe miệng mình.
Tiếng sóng vỗ rì rào, tiếng nhạc du dương, bầu trời cao và xanh, tất thảy chứng kiến một cái kết tràn đầy viên mãn.
- CHÍNH HOÀN VĂN -.