Từ đó, Ân Thiệu Hành thỉnh thoảng sẽ đến phòng làm việc của Quan Hi cùng cậu quấn lấy nhau, theo cách nói hoa mỹ là đang giúp cậu có thể lĩnh hội được cảm giác ngoại tình một cách tốt nhất.
(Nguyên văn là 美其名曰mỹ kỳ danh viết:: xuất xứ từ tác phẩm “Đằng Dã tiên sinh” của Lỗ Tấn, đại ý khi một người đặt tên cho một vật, một việc nào đó một cái tên hay, thì người ta sẽ dùng câu này để chỉ về cái việc đặt tên đó. Tùy tình huống mà nó sẽ có nghĩa tốt hay xấu.)
Hôm nay, hai người đang làm ổ trên giường trong phòng làm việc, Quan Hi nằm trên người Ân Thiệu Hành, đặt cuốn sổ da dày cộm trước ngực bắt đầu ghi ghi chép chép, mà Ân Thiệu Hành vẫn còn trong cơ thể Quan Hi chưa lui ra ngoài.
“Làm nhiều lần như vậy, cảm giác đại khái em đều hiểu rồi, nhưng vẫn cảm thấy còn thiếu chút gì đó…” Quan Hi để bút xuống, nhìn chữ viết lộn xộn trên cuốn sổ mà suy tư.
“Có muốn giúp nữa không?” Với tư cách là một ‘hướng dẫn ngoại tình có thâm niên’, Ân Thiệu Hành thật sự chu đáo, hắn đã vì Quan Hi mà cung cấp không ít ‘trợ giúp’, nhưng hắn chưa từng chủ động đòi hỏi cái gì, bởi vì trong quá trình ‘trợ giúp’, hắn đã đạt được điều mình muốn rồi.
“Để em nghĩ một chút.” Quan Hi lật ra sổ tay lại lần nữa tìm kiếm vấn đề, “Anh nói…. cứ liên tục ngoại tình một thời gian dài, lâu dần liền có loại tâm lý không để ý bạn đời của mình có thể phát hiện ra hay không, có phải điều đó có nghĩa là đã không còn thương anh ấy nữa hay không?”
“Em để ý vị trong nhà kia biết rõ chuyện của chúng ta sao?” Ân Thiệu Hành hỏi cậu.
Quan Hi không chút do dự gật đầu: “Em để ý, bởi vì em thương anh ấy, cho nên em không hiểu được vấn đề này.” Tiếp theo cậu lại hỏi, “Còn anh, anh để ý không?”
“Anh không quá để ý, nhưng chuyện này cũng không hề đại biểu cho việc anh không thương em ấy, bởi vì dù em ấy đã biết được rồi, anh cũng sẽ không để em ấy đi.” Ân Thiệu Hành cười kiêu ngạo.
“Nhưng người ấy sẽ đau lòng, sẽ khổ sở, như vậy anh cũng muốn không từ thủ đoạn mà giữ người ấy lại sao?”
“Thời gian sẽ hòa tan hết thảy, đến lúc đó anh sẽ mỗi ngày ở nhà làm em ấy, làm em ấy không xuống giường được, không có tinh lực suy nghĩ đến chuyện khác, lại khiến cho trong bụng, trong mắt, trong miệng em ấy, đều là anh.”
“Trong miệng… không được, tính cách của anh cùng nhân vật chính của em khác quá xa!” Quan Hi nôn nóng vò tóc, “Vấn đề khác, nếu người ấy nói chỉ cần anh và hồ ly tinh kia đoạn tuyệt không qua lại nữa liền có thể tha thứ cho anh, xem như cái gì cũng không xảy ra, anh sẽ nghe theo sao?”
“Sẽ.” Ân Thiệu Hành dứt khoát gật đầu, “Nhưng thời gian dần trôi, sau khi trở về cuộc sống bình bình đạm đạm trước kia, có lẽ sẽ tiếp tục ra ngoài tìm người.”
Quan Hi mở to hai mắt: “Vì cái gì?”
Ân Thiệu Hành cong môi, tiếp theo để cuốn sổ qua một bên, xoay người đè cậu xuống dưới, cắn lỗ tai cậu nói: “Nói cho em biết điểm quan trọng nhất…” Ân Thiệu Hành nương theo dịch thể trơn ướt mới vừa rồi bắn vào trong cơ thể Quan Hi mà dùng sức đâm vào trong, “Loại cảm giác này chỉ cần hưởng thụ qua một lần, sẽ nhớ mãi không quên.”
“A ư….” Quan Hi khó nhịn mà ngửa cổ lên.
Ân Thiệu Hành gặm cắn cổ cậu: “Là nghiện a.”
Nghiện?! Quan Hi dường như đã nắm bắt được điểm quan trọng nhất.
“Nhưng mà… ưm, nhưng em không có…. không có.” Quan Hi bị Ân Thiệu Hành đưa đẩy khiến cho cơ thể không ngừng run rẩy nhưng vẫn duy trì sự tỉnh táo mỏng manh.
Ân Thiệu Hành cười cậu: “Chắc do anh làm không tốt, hay là vào em chưa đủ sâu sao bảo bối.” Một câu không đầu không đuôi, Quan Hi rồi lại giống như đã nghe hiểu.
Cậu nhắm mắt lại lấy ra một cái bcs dưới gối đầu đưa cho Ân Thiệu Hành: “Dùng, dùng cái này.”
Ân Thiệu Hành cầm lấy, phát hiện là thiết kế có hạt, vì vậy hắn khẽ cười một tiếng: “Chuẩn bị còn rất đầy đủ.” Lại dùng sức đâm vào mấy cái mới cam lòng lui ra ngoài, xé mở bao bì đeo vào.
Hạ thấp giọng nói với Quan Hi vẫn đang nhắm mắt: “Ô, đây là tiểu lẳng lơ từ đâu đến, bị người làm đến một nửa liền ném ở chỗ này, chính là tiện nghi cho anh rồi.” Nhìn thấy Quan Hi bởi vì lời hắn nói mà muốn đưa tay tự an ủi mình, Ân Thiệu Hành nắm hai tay cậu ép lên đỉnh đầu, đỡ thân thể cậu chậm rãi đâm vào, “Thật chặc, tiểu gia đây còn chưa từng đâm qua huyệt nào chặc như vậy.”
Quan Hi cho tới lúc này chưa từng nghe qua hắn nói những lời như vậy, hơn nữa cảm nhận được hình thù xa lạ trong cơ thể không khỏi bắt đầu giãy giụa: “Thả em ra.”
“Thả em? tiểu lẳng lơ không phải rất thích sao? Một bên giãy giụa một bên thít chặt anh…” Ân Thiệu Hành cố ý tránh khỏi điểm này của Quan Hi, chậm rãi đâm rút, thời gian dần qua trong lòng Quan Hi vọt lên một nỗi sợ hãi, từ trước đến nay Ân Thiệu Hành đều là kiểu gió táp mưa rào, hiện tại đột nhiên thay đổi phương thức tình ái lại khiến cho cậu cảm thấy vô cùng lạ lẫm: “Nhanh, nhanh một chút.” Cậu muốn tìm về cảm giác quen thuộc.
“Thì ra em thích nhanh sao? Nhưng anh không phải chồng em, không có thói quen nhanh như vậy.” Ân Thiệu Hành nhẹ nhàng ma sát tại lối vào, chờ đến khi Quan Hi muốn ngừng thở mới nặng nề đâm vào, như vậy tới tới lui lui mấy chục lần, Quan Hi đã nhanh bị hắn giày vỏ đến thống khổ không chịu nổi.
“Em không muốn anh, em muốn Thiệu Hành…” Quan Hi bất lực giãy giụa thân thể, muốn thoát khỏi chống chế của hắn. Nhưng Ân Thiệu Hành rồi lại không chút nào thương tiếc, giam cầm cậu gắt gao, dùng thứ cực nóng của mình xoay vài vòng trong cơ thể cậu, dùng sức nghiền nát một vài nơi của Quan Hi, đến khi cậu nhịn không được co người lại muốn bắn ra cũng không dừng lại.
“A a a a a a!” Quan Hi kêu lên sợ hãi, khóe mắt tràn ra nước mắt sinh lý, dưới thân càng thêm cắn chặt.
Ân Thiệu Hành theo thít chặc của cậu mà dùng sức đâm vào chỗ sâu nhất mấy chục cái, sau khi đến đỉnh điểm lại nhanh chóng rút ra, gỡ bỏ bcs, mở miệng Quan Hi ra bắn vào một cỗ lại một cỗ dịch thể.
“Khụ, khụ khụ…” Quan Hi bị sặc, một ít chất lỏng trắng đục không kịp nuốt xuống theo khóe miệng tràn ra ngoài, phần lớn đều bị cậu nuốt vào.
“Ăn ngon không, chồng em không đối đãi với em như vậy đi?” Ân Thiệu Hành chưa từng để người ta nếm qua dịch thể của hắn, nhưng hắn chính là không bỏ được Ân Mật Nhiên, tuy rằng Lewis thường xuyên dùng miệng hầu hạ hắn nhưng cuối cùng cũng sẽ dựa vào yêu cầu của mình mà nhổ ra. Nhìn bộ dạng khó chịu của Quan Hi, Ân Thiệu Hành cố gắng dằn xuống lo lắng trong lòng, vẫn hạ thấp giọng hỏi.
Mà bạn đời của Quan Hi quả thật cũng chưa từng đối đãi với cậu như vậy, sau khi nuốt xuống dịch thể đậm mùi *** mỹ, cậu đột nhiên cảm thấy trong cơ thể của mình tuôn ra một loại tình triều xa lạ, còn muốn thêm nữa. Cậu duỗi ngón tay đem toàn bộ dịch thể vừa rồi không cẩn thận tràn ra ngoài cho vào miệng, cậu lập tức đã thông suốt cái gì là cảm giác đê mê.
“Ăn ngon… còn muốn.” Quan Hi mở ra hai mắt mông lung, nhìn thẳng vào Ân Thiệu Hành.
Ân Thiệu Hành biết rõ cậu đã hiểu loại cảm giác này: “Đây là thứ mà bạn đời của em không cho được, cảm giác mới lạ, kích thích, trái đạo đức… còn có khoái cảm bí mật. Quan trọng nhất là, em sẽ nghiện những thứ này, sau đó… không ngừng ra ngoài tìm kiếm, khao khát, đòi hỏi, cuối cùng đắm chìm trong mối quan hệ bí ẩn này mà không thể tự kìm chế.”
Ân Thiệu Hành nói rất nhiều, Quan Hi lại nghĩ đến tất cả mọi thứ cùng hắn cho đến nay, lập tức đã có linh cảm.
“Em hiểu rồi, anh mau đi đi.” Cậu thật sự muốn ghi chép lại tất cả cảm xúc này, chuyên tâm vùi đầu vào kịch bản đang sáng tác, vì vậy bắt đầu phất phất tay đuổi người.
Ân Thiệu Hành cũng không tức giận, chậm rãi mặc quần áo vào tử tế, để lại một câu ‘nhớ ăn cơm’ rồi rời đi.
Ân Thiệu Hành trở lại Ân trạch bắt đầu giai đoạn tu thân dưỡng tính, Ân Mật Nhiên không có nhà, hắn cũng không đến chỗ Lewis, mỗi ngày đi làm như thường lệ, sau khi tan tầm thì lại ở nhà tưới nước, tỉa lá cho hoa khổng tước.
Một tháng sau Quan Hi gọi điện tới nói cho hắn kịch bản đã viết xong muốn cho hắn xem.
“Tự em quyết định đi, anh ở đây nhìn thành quả là được rồi.” Ân Thiệu Hành uyển chuyển từ chối.
“Nhưng mà em vẫn chưa chắc chắn…” Quan Hi nhưng có chút không tự tin.
“Anh tin em, cho dù không đạt tới độ cao lý tưởng cũng không quan trọng, cho dù như thế nào, còn có anh.” Ân Thiệu Hành an ủi.
“Được rồi, để em tìm người nhìn thử xem.”
“Cố gắng lên.” Ân Thiệu Hành nở nụ cười.
Sau khi cúp điện thoại hắn gọi thư ký vào: “Xem thử gần đây có đạo diễn nào rãnh rổi, để bọn họ giúp Quan Hi đọc kịch bản.”
…
Thời gian theo sinh hoạt hai điểm một đường thẳng của Ân Thiệu Hành mà nhanh chóng trôi qua, toàn bộ áp phích tuyên truyền của công ty đã dần thay bằng việc tuyên truyền tác phẩm mới của Quan Hi sau một thời gian ở ẩn ba năm – 《 Quan hệ bí ẩn 》, mỗi ngày đi qua Ân Thiệu Hành đều dừng lại ngắm nhìn, cuối cùng đã đến thời gian một ngày trước công chiếu.
(Nguyên văn 两点一线 ví von thường xuyên chạy đôn chạy đáo giữa các nơi.)
Buổi tối, Ân Thiệu Hành trước khi ngủ nhận được được thoại đã lâu không có của Lewis: “Ân Thiệu Hành… ngày mai, theo em đến rạp chiếu phim được không?” giọng nói của cậu mang theo một chút xoắn xuýt.
“Được.” Ân Thiệu Hành cũng không hỏi là phim gì, hào phóng mà đồng ý với cậu.
“Vậy ngày mai gặp!” Lewis thoáng chốc thoải mái hơn.
“Ngày mai gặp.”
Sau khi cùng chúc nhau ngủ ngon, Ân Thiệu Hành rồi lại thật lâu ngủ không được, hắn vẫn đang suy tư về một ít chuyện, cuối cùng nhịn không được tự nói với mình: Thuận theo tự nhiên đi.
Mới rốt cuộc cam lòng ngủ thật say.
Đã đến buổi công chiếu đầu tiên của《 Quan hệ bí ẩn 》, Ân Thiệu Hành cùng Lewis đều không hẹn cùng mặc âu phục thẳng thớm.
“Thiệu Hành!” Lewis đi ra từ lối đi đặc biệt, dẫn Ân Thiệu Hành đến ghế lô VIP.
Ân Thiệu Hành cẩn thận quan sát Lewis, phát hiện cậu có chút khẩn trương.
Lewis ngồi bên cạnh hắn nhẹ nhàng nắm chặt tay hắn, Ân Thiệu Hành không từ chối, cầm ngược lại tay cậu hỏi: “Khẩn trương cái gì?”
“Em cảm thấy có chút bất an.” Quan sát rạp chiếu dưới đài, sắc mặt Lewis có chút thất thố.
Ân Thiệu Hành hôn lên trán cậu một cái: “Có anh ở đây.”
Lewis hít sâu mấy cái sau đó mới chậm rãi an định lại, hai người nói với nhau mấy lời, bộ phim đã bắt đầu.
Phúc Sinh cùng Anh Tử là một đôi vợ chồng điển hình ở nông thôn. Thuở nhỏ hai người là thanh mai trúc mã, đã đến lúc nên lập gia đình, liền tự nhiên mà xây dựng nên một gia đình, hết thảy đều hạnh phúc như vậy, mỹ mãn như vậy.
Thời gian dần trôi, bọn họ cùng sinh hoạt trong mười lăm năm, đã có một đứa con gái. Trong lúc đó dĩ nhiên bọn họ cũng có những lần cãi nhau, rồi cũng chỉ là tiểu đả tiểu nháo, rất nhanh sẽ làm hòa, chia cách ngắn ngủi cũng không mang đến quá nhiều ảnh hưởng đến tình cảm của bọn họ, bọn họ vẫn như trước mỗi ngày trải qua vô cùng ấm áp.
Thẳng đến khi Phúc Sinh làm quen với nữ nhiếp ảnh gia đến thôn lấy cảm hứng, tất cả mới có biến hóa long trời lở đất.
Người trong thôn lập gia đình tương đối sớm, mặc dù còn chưa tới tuổi pháp luật cho phép kết hôn bọn họ vẫn rượu trước chứng sau (tổ chức trước chứng nhận sau), bởi vậy năm nay Phúc Sinh chỉ mới ba mốt tuổi, đúng thời kỳ trẻ trung khỏe mạnh. Mà điệu bộ dáng dấp của hắn cũng coi như thành thục cường tráng, bởi vậy thời điểm làm người dẫn đường cho nữ nhiếp ảnh gia nhiệt tình tài trí, hai người thường xuyên qua lại liền dễ dàng củi khô bốc lửa, tình cảm cấm kỵ đã xảy ra không thể ngăn cản. Trong một lần sưu tầm nghệ thuật hai người rốt cuộc nhịn không được lăn lộn vào một bãi ngô.
Lúc này người xem trong phòng đã là một mảnh xôn xao.
Lewis nhìn chằm chằm khung cảnh xinh đẹp cùng diễn viên trên màn ảnh, mở miệng hỏi nhỏ: “Anh cảm thấy như thế nào?”
Ân Thiệu Hành quay qua nhìn cậu một cái: “Rất tốt.”
Rồi lại không nói thêm gì nữa.
Bọn họ nhìn cảnh tượng như vậy vốn nên bị kích thích mà bộc phát ra đoạn tình cảm bí mật ẩn sâu tận đáy lòng không thể nói, nhưng bọn họ ngoại trừ đối với bước ngoặc của nội dung cốt truyện chỉ cảm thấy tiếc hận cũng không còn suy nghĩ nào khác.
Nữ nhiếp ảnh gia ở lại thôn một đợt chính là một năm. Phúc Sinh sau lần đầu tiên lạc lối cũng từng phỉ nhổ chính mình, hắn không dám về nhà đối mặt với vợ hắn, con gái hắn. Thế nhưng sau một đoạn thời gian cùng Anh Tử đồng sàng dị mộng hắn dần dần nhớ tới nữ nhiếp ảnh gia thành phố phóng khoáng, hoang dã, vì vậy hắn lén có lần thứ hai, lần thứ ba… Nửa năm sau, hắn đối với đoạn quan hệ bí ẩn này tập mãi thành quen, bởi vậy hắn ngày càng thêm táo tợn mà thừa dịp người nhà ra ngoài lén dẫn người về nhà, không chút kiêng kỵ trầm luân vào đấy.
Anh Tử dĩ nhiên cảm nhận được chồng mình có chỗ khác thường, nhưng phụ nữ nông thôn thật thà, an phận lại không nghĩ quá nhiều, chỉ cho là chồng mình làm việc mệt mỏi, mỗi ngày bên ngoài dãi nắm dầm mưa, ngay cả sinh hoạt vợ chồng cũng rất lâu không có rồi, mỗi lần nằm trên giường gạch hắn cũng không có quá nhiều hào hứng. Anh Tử đối với việc này ngược lại tận tâm gấp bội mà hầu hạ hắn, chăm sóc hắn.
Phúc Sinh yêu nữ nhiếp ảnh gia, nhưng cùng lúc đó hắn lại không bỏ được người vợ đã có nhiều năm tình cảm, vì vậy hắn bắt đầu giãy giụa, lưỡng lự giữa hai người phụ nữ. Về sau, quan hệ giữa hắn và nữ nhiếp ảnh gia vẫn bị vợ phát hiện.
“Anh nói, hắn sẽ chọn ai?” Lewis hỏi.
“Khó mà nói.” Ân Thiệu Hành rất hiểu năng lực biên kịch của Quan Hi, hắn tin tưởng kết cục nhất định sẽ không đơn giản để cho hắn có thể đoán được như vậy.
“Nếu như anh là Phúc Sinh, anh chọn ai?” Lewis lại hỏi.
Ân Thiệu Hành bật cười: “Cũng không chọn, anh lại không thích phụ nữ.”
Lewis cũng không nhịn được cười.
Anh Tử đã có tất cả những phản ứng mà một người phụ nữ nên có khi biết được chồng mình ngoại tình, những thứ này không có quan hệ với kiến thức, bằng cấp của cô, bởi vì trong cuộc sống hôn nhân, vị trí của cô cũng giống như những người phụ nữ khác, là một người vợ, hơn nữa còn là một người vợ đủ tư cách. Nhưng mỗi người khi phải đối mặt với vấn đề như vậy, câu trả lời đưa ra đều khác biệt, mà Anh Tử cuối cùng vẫn lựa chọn tha thứ cho chồng mình, chỉ cần Phúc Sinh chấm dứt đoạn quan hệ bí ẩn này trở về với gia đình, như vậy cô sẽ coi như không có gì xảy ra, vẫn tận tâm tận lực lo cho cái nhà này giống như trước đây.
Lúc này bộ phim cũng dần dần đi đến phân cảnh cuối cùng, khán giả bắt đầu chờ mong sự lựa chọn của Phúc Sinh. Có lẽ chỉ có người cũng hãm sâu vào trong đoạn quan hệ cấm kỵ, giãy giụa không ngừng, thay hắn đưa ra lựa chọn có lẽ có người chỉ là đơn thuần cảm thấy hiếu kỳ với kết cục càng thấp thỏm không yên vẫn là đám người phóng viên, bọn họ vội vàng muốn biết bộ phim này sẽ đạt tới tầm cao nào, khiến cho mọi người cảm thấy như thế nào, cuối cùng tạo thành ảnh hưởng gì….
Nhưng Lewis cảm thấy rằng mình mới phải là người bận tâm nhất.
Đoạn kết của 《 Quan hệ bí ẩn 》chính là cảnh Phúc Sinh ngồi một mình trong phòng ngủ trầm tư hồi lâu, ngay tại thời điểm trái tim khán giả đều bị treo cao, Phúc Sinh đứng lên, nói ra một lời thoại cuối cùng: “Mình đã đưa ra được lựa chọn, lập tức đi nói rõ ràng cho cô ấy.” Tiếp theo là một loạt tiếng mở cửa đóng cửa, màn hình chuyển thành màu đen.
Khán giả trầm mặc vài giây, không biết là ai mở đầu nói ra chữ “Được!”, lập tức tiếng vỗ tay dần vang lên, ‘rào rào’ giống như hạt châu rơi xuống mâm lớn, thanh thúy êm tai.
Lewis trong tiếng vỗ tay kéo dài không ngừng hỏi thăm lần nữa: “Còn anh, sự lựa chọn của anh… là gì?”
Ân Thiệu Hành nhìn cậu thật sâu: “Về nhà… đương nhiên là về nhà.”
Trong bóng tối, hốc mắt Lewis hồng hồng, lặng lẽ hít mũi một cái: “Được.”
Chợt cậu đứng lên, bưng mặt Ân Thiệu Hành hạ xuống một nụ hôn thâm tình, sau đó không hề nhìn hắn một cái, đẩy cửa đi ra.
Sau khi đóng cửa lại, Lewis lấy ra kính mắt đeo lên.
Tiếng vỗ tay kéo dài mãi cho đến khi tất cả diễn viên đi ra gửi lời cảm ơn vẫn chưa dừng lại, cuối cùng vẫn là đạo diễn ra mặt khống chế tình hình mọi người mới bắt đầu yên tĩnh.
Có phóng viên không thể chờ được muốn xông lên phỏng vấn, đạo diễn sau khi đơn giản trả lời mấy vấn đề xong liền đưa mic cho Quan Hi, ý bảo mọi người có câu hỏi nào liên quan đến nội dung cốt truyện thì cũng có thể hỏi cậu.
“Quan tiên sinh, đây là bộ phim thứ hai của ngài, không biết tại sao lại viết ra một câu chuyện như vậy?”
“Bắt nguồn từ việc thấu hiểu cuộc sống hôn nhân đi, tôi và bạn đời của mình cùng một chỗ rất nhiều năm rồi, có đôi khi nhịn không được sẽ có chút lo lắng, lo sợ cuộc hôn nhân của chúng tôi sớm hay muộn cũng có một ngày biến chất. Về sau tôi phát hiện có rất nhiều người cùng một nỗi lo với mình, liền bắt đầu bắt tay vào nghiên cứu đề tài này.”
“Sau khi xem xong toàn bộ phim, chúng tôi phát hiện kết cấu câu chuyện tuy rằng đơn giản, nhưng các diễn viên đối với tâm lý nhân vật nắm vô cùng chắc, không biết tất cả mọi người là như thế nào lý giải nhân vật của riêng mình?” Phóng viên chuyển câu hỏi về phía diễn viên.
Lúc này nhân vật nam chính diễn Phúc Sinh nhận lấy mic: “Cái này vẫn là phải cảm ơn biên kịch, cậu ấy đã viết cho mỗi người chúng tôi một bản phân tích tâm lý nhân vật rất tường tận, nếu như chúng tôi có chỗ chưa hiểu cậu ấy còn có thể tiến hành giảng giải, chính vì vậy chúng tôi mới có thể càng thêm lĩnh hội sâu sắc về nội tâm nhân vật, khiến cho hiệu quả đạt được càng thêm gấp bội, nhưng mà tôi cảm thấy tôi còn rất nhiều chỗ chưa đủ, vẫn mong mọi người bỏ qua cho.” Nhân vật nam chính trắng trợn tán dương Quan Hi một phen, bản thân ngược lại rất khiêm tốn.
Vì vậy phóng viên lại hỏi Quan Hi: “Không biết Quan tiên sinh tại sao có thể phỏng đoán tâm lý nhân vật chuẩn xác được như vậy, có phải bởi vì đã có kinh nghiệm từng trải hay không?” Câu hỏi vô cùng sắc bén.
Quan Hi vẫn là biểu tình bình tĩnh tự nhiên như cũ: “Quả thật là như thế.” Phía dưới lập tức một mảnh xôn xao, nhưng không chờ bọn họ tra hỏi chi tiết Quan Hi đã nói tiếp: “Vì đề ra nữ nhiếp ảnh gia mà tôi đặc biệt làm người mẫu một đoạn thời gian, chính là muốn biết khi bọn họ đứng trước ống kính sẽ lộ ra bộ dạng gì, có hành động gì, lúc chụp ảnh tốt sẽ có phản ứng gì, chụp không tốt sẽ đền bù như thế nào còn vấn đề ngoại tình….”
Quan Hi nói đến chỗ hấp dẫn sau đó mới nở nụ cười nói tiếp: “Tôi cùng bạn đời của tôi rất yêu nhau, về thể nghiệm ngoại tình chúng tôi có chơi một vài trò chơi tình thú, bởi vậy không tiện tiết lộ quá nhiều, vô cùng có lỗi.” Nói xong cậu nhìn mọi người nháy mắt, làm ra vẻ ái muội, “Anh ấy rất ủng hộ tôi, nhưng mà tôi giày vò anh ấy hơn hai năm, thật cảm thấy có lỗi với anh ấy.”
Đám người đang ngồi xem lập tức cảm thấy hai mắt đau đớn, chuyện bát quái ngoại tình của biên kịch vàng không đào được coi như xong đi, đằng này còn bất ngờ không kịp đề phòng mà bị quăng cho chút thức ăn cho chó.
…
Công chiếu《 Quan hệ bí ẩn 》ngày đầu tiên đã kết thúc một cách tốt đẹp, Quan Hi trở lại hậu trường chuẩn bị rời đi.
Ân Thiệu Hành đang ở nơi đó chờ cậu: “Bảo bối.”
Quan Hi nhìn xung quanh, phát hiện đang cách nơi mọi người đứng một khoảng xa, lúc này mới yên tâm đi tới: “Ở bên ngoài không nên gọi em như vậy!”
Ân Thiệu Hành trực tiếp bế người lên: “Bảo bối.”
Quan Hi vỗ hắn một cái: “Thả em xuống!”
Ân Thiệu Hành ôm đủ rồi mới buông cậu xuống, Quan Hi thấy hắn dường như vẫn muốn ở chỗ này hôn mình liền vội vàng kéo hắn đi: “Về nhà nói sau.”
Hai người về đến Ân trạch, vừa vào cửa Quan Hi liền tháo kính xuống đặt lên bàn ăn, lại chạy đến sân thượng nhìn vườn hoa khổng tước, hưng phấn hô to: “Về nhà a! Hoa của ta! Cỏ của ta! của ta….” Sau khi kêu toáng lên bốn phía cậu mới lạch bạch chạy đến trước mặt Ân Thiệu Hành, nhìn thoáng qua hắn liền nhảy cả người lên trên người hắn, “Chồng của em!”
Ân Thiệu Hành dở khóc dỡ cười đỡ mông cậu: “Lâu ngày không gọi, Mật Nhiên của anh.”
Quan Hi không đúng, Ân Mật Nhiên vòng tay qua cổ hắn, hai người tựa trán vào nhau, nhịn không được cọ qua cọ lại.
Qua thật lâu Ân Mật Nhiên mới kẹp hông Ân Thiệu Hành, nói: “Đi tắm thôi.”
Vì vậy Ân Thiệu Hành trực tiếp ôm người lên lầu.
Tiếng nước ‘rào rào’ vang lên, hai người mặt đối mặt ngồi ngâm trong bồn tắm, Ân Thiệu Hành lộ vẻ bất đắc dĩ nhìn cậu… chơi bong bóng.
Ân Mật Nhiên nâng bọt biển thả lên hai bên vai Ân Thiệu Hành, sau đó cười đến không thể dừng. Một lúc sau, cậu dường như nhớ ra cái gì, cầm bông tắm đưa cho Ân Thiệu Hành, xoay người đưa lưng về phía hắn nói: “Giúp em chà đi.”
Ân Thiệu Hành nhìn cậu quay ra sau lộ ra đóa hoa kia, ánh mắt không khỏi trầm xuống: “Nhìn thấy nó anh cũng nhịn không được phản xạ có điều kiện rồi.”
Ân Mật Nhiên quay đầu nhìn hắn, cười trêu nói: “Phản xạ có điều kiện, là phản ứng có điều kiện chứ? A không đúng, cũng bắn nữa.” Nói xong lại cười đến híp mắt.
Ân Thiệu Hành hít sâu một hơi, cắn lên vai cậu một cái: “Đã đủ rồi a, vẫn còn cười được?”
“Nhanh chà nhanh chà, không chà em liền biến thân.” Ân Mật Nhiên nhún vai một cái, thúc giục.
Ân Thiệu Hành một bên nhẹ nhàng lau cho cậu một bên nói: “Em ngược lại đã thay đổi nha.”
Ân Mật Nhiên chớp chớp cặp mắt đào hoa quay lại cắn cằm hắn: “Ân tổng… còn muốn làm em sao?”
Ân Thiệu Hành ngồi trong lòng mà vẫn không loạn đẩy cậu ra: “Không muốn, vợ của anh hơn em.”
(Nguyên văn 坐怀不乱: Nguyên là Tọa hoài bất loạn (坐怀不乱): Thời Xuân Thu, Liễu Hạ Huệ của nước Lỗ vào đêm ở cửa thành gặp một nữ tử không nhà, sợ nàng chịu lạnh, mới dùng y phục bao lấy nàng ôm vào trong ngực suốt một đêm, không hề phát sinh hành vi bất chính. Hình dung nam tử ở phương diện quan hệ giữa hai phái có tác phong đứng đắn.)
Ân Mật Nhiên không lộn xộn, sau khi hôn hắn lại an phận ngồi xuống: “Thật sự không muốn?”
Ân Thiệu Hành lắc đầu, nhìn chỗ da xăm hình đóa hoa khổng tước bị mình chà xát nên có chút đỏ, cảm thấy đau lòng hôn một cái.
Hai người ngâm mình trong chốc lát thì đứng lên, nằm trên giường tay nắm tay, nhẫn cưới giống nhau như đúc ánh lên giữa mười ngón xen kẽ. Bọn họ im lặng cảm nhận sự tồn tại của nhau, cái gì cũng không làm nhưng đều cảm thấy vô cùng thư thái.
“Thiệu Hành.”
“Hả?”
“Anh nói, chúng ta trả giá có đáng không? Kỳ thật em càng nghĩ càng cảm thấy sáng tác quá bình thường, căn bản là không cần phải hao phí nhiều tâm tư thời gian như vậy….”
“Mật Nhiên,” Ân Thiệu Hành nắm tay cậu thật chặt, “Em phải có lòng tin với chính mình, anh cảm thấy cố sự này vẫn là khiến cho người ta phải suy ngẫm, tuy rằng đơn giản nhưng lại gần gũi, phần lớn mọi người sẽ trải qua cuộc sống sinh hoạt bình thường, cũng không gặp nhiều sóng to gió lớn như vậy. Hơn nữa em bây giờ còn trẻ, kinh nghiệm có hạn, chờ đến khi trải qua nhiều một chút lại viết ra tác phẩm khẳng định sẽ đạt đến cấp độ càng thêm cao, cho nên không cần để ý nhiều như vậy, viết ra những thứ em muốn viết là được rồi, dù cho thế nào đi nữa, có anh ở đây, em cũng không lo bị lỗ.”
Ân Mật Nhiên vốn đang nghe đến cảm động, chờ đến câu cuối nhịn không được nghiêng người sang nâng một chân gác lên lưng hắn: “Ai lo lỗ chứ?! Em, em nhưng chính là tiểu thái tử Ân thị nha, rất giàu!”
Ân Thiệu Hành cười cậu: “Tiểu thái tử? Tiểu thái tử cũng bị anh nắm quyền, chỗ nào làm ra tiền chứ?”
Ân Mật Nhiên thế mới biết thì ra hắn đã sớm rõ ràng đám người cấp cao của tập đoàn ở sau lưng nói cái gì về hắn, vì vậy lập tức lộ ra vẻ rầu rĩ không vui: “Đừng để ý bọn họ, bọn họ cái gì cũng không biết.”
“Ừ, lần sau mở đại hội cổ đông anh liền nói cho bọn họ, tất cả tiền của anh đều nộp hết cho vợ rồi, để bọn họ đừng nên lúc nào cũng quản những việc không nên quản.”
“Chúng ra đã rất lâu không trò chuyện như bây giờ rồi.” Cả người Ân Mật Nhiên nằm đè lên người Ân Thiệu Hành cảm thán nói.
“Đúng vậy a, rốt cuộc đã có thể thở phào rồi.” Ân Thiệu Hành nắn bóp mặt cậu.
“Anh sao lại khó lấy lòng như vậy a, mỗi ngày đều cho anh làm anh vẫn còn chưa vừa ý.” Ân Mật Nhiên chọt chọt ngực hắn.
“Anh sắp thành nhân cách phân liệt luôn rồi.” Nhớ tới lúc trước Ân Thiệu Hành cảm thấy đau đầu.
“Nhưng mà rõ ràng đều là em a.”
“Tên gọi không thuận miệng.”
“Sao lại như vậy? Thời điểm chúng ta du học nước ngoài thế nhưng anh mỗi ngày đều gọi em là Lewis nha, còn có Quan Hi cũng vậy nữa.”
Năm đó khi Ân Mật Nhiên ở nước ngoài không muốn đồng học người Hoa hỏi cậu tại sao lại cùng họ với Ân Thiệu Hành, bởi vậy dứt khoát dùng bút danh của mình giới thiệu cho người ngoài. Hơn nữa trong tiềm thức cậu cũng không coi Ân Thiệu Hành như anh trai của mình, từ khi hiểu chuyện đến nay cậu đã biết cậu và Ân Thiệu Hành không có quan hệ máu mủ, sau thời kỳ trưởng thành nảy mầm chút tâm tư mơ hồ thì càng thêm kháng cự tầng quan hệ này rồi. Thật vất vả học đại học bên ngoài, thoát khỏi vòng quan hệ trước kia, cậu dĩ nhiên muốn dùng một thân phận mới đường đường chính chính cùng một chỗ với Ân Thiệu Hành.
“Nhưng mà bình thường không gọi như vậy a, hơn nữa… hơn nữa em còn câu dẫn anh như vậy.” Nói đến đây Ân Thiệu Hành rõ ràng có chút ngượng ngùng.
“Không vui hả?” Ân Mật Nhiên ý cười tràn đầy mà nhẹ nhàng vuốt ve hắn.
“Bộ dạng kia của em anh không khống chế nổi, mỗi lần sau đó em sẽ bị đau.” Ân Thiệu Hành nhíu mày.
Ân Mật Nhiên tiến tới ôm cổ hắn, nhẹ nhàng ghé gần tai hắn thổi khí: “Nhưng mà anh gọi em là tiểu lẳng lơ, còn nói em lãng.”
Ân Thiệu Hành rốt cuộc chịu không nổi, hung hăng hôn cậu. Ân Mật Nhiên cười hé miệng lại để cho hắn tiến vào, hai người không còn nghĩ đến phải sắm vai nhân vật ngoại tình, nghiêm túc tiếp nhận nụ hôn.
“Kỳ thật có đôi khi em còn thật thích anh như vậy.” Ân Mật Nhiên lộ ra vẻ mặt vẫn chưa thoát khỏi dư vị.
“Loại nào? Gọi em là gì?” Ân Thiệu Hành bình thường rất ngay thẳng, đối với một vài từ quá trắng trợn căn bản là không hề đề cập tới, bởi vậy tại mỗi lần sắm vai nhân vật mới có thể khiến cho Ân Mật Nhiên đặc biệt có cảm giác.
“Sẽ thô bạo một chút, sau đó bắn trong miệng em, chụp cho em những tấm ảnh thật xấu hổ nha, lại gọi em là gì gì đó, thật nhiều thật nhiều, đều thích.” Đều là lão phu lão phu, Ân Mật Nhiên một chút cũng không xấu hổ, ngược lại còn quang minh chính đại, rành mạch rõ ràng biểu đạt ra toàn bộ suy nghĩ của mình.
(Tương tự như Lão phu lão thê, nghĩa là vợ chồng lấy nhau đã lâu, vợ chồng lâu năm)
Ân Thiệu Hành dùng vẻ mặt ôn hòa nhìn cậu: “Em thích lời nào, chúng ta có thể thử một lần, nhưng vẫn phải chậm một chút, được không nào?”
Ân Mật Nhiên cảm thấy cả người đột nhiên mềm nhũn hơn nửa, vùi đầu vào hõm cổ Ân Thiệu Hành, phát ra tiếng lầu bầu trong vô thức: “Hừm… tiểu tổng tài của em thật tốt.”
Ân Thiệu Hành nhéo mông cậu một cái: “Cái gì mà tiểu tổng tài, chớ nói lung tung.”
“Ài, anh nói cố sự kế tiếp em viết về 《 Tổng giám đốc bá đạo cùng tiểu kiều thê ngọt ngào của hắn 》 thì như thế nào?! Đến lúc đó có thể làm nhân thể thịnh yến gì gì đó nha,” Ân Mật Nhiên ngẩng đầu, hai mắt phát sáng, thít họng lại gọi: “Chồng ơi đến ăn em đi ”
(Bày đồ ăn trên cơ thể trần truồng, bên nhật hay có kiểu bày sushi lên người mỹ nữ ak.)
Ân Thiệu Hành đen mặt đánh ‘bốp bốp’ mấy cái lên mông cậu: “Anh cảm thấy em ngược lại có thể viết 《 Dạy bạn như thế nào dọa chạy Tổng tài 》.”
“Rõ ràng sẽ không tức giận.” Ân Mật Nhiên cười hắn.
Ân Thiệu Hành đè cậu xuống dưới xoa nắn một trận. Ân Mật Nhiên thở phì phò nhấc chân vòng qua eo hắn: “Làm không?”
Ân Thiệu Hành nhìn cậu một lúc, đột nhiên chán nản ôm lấy cậu: “Xong rồi, thật sự là có chút không quen.”
“Không phải chứ, thật sự ngoại tình thành nghiện?” Ân Mật Nhiên có chút lo lắng, vậy mà còn có di chứng?
“Nói mò, cũng không phải sự thật, đâu ra mà nghiện được.” Ân Thiệu Hành lại vỗ cậu một cái, “Là đột nhiên không biết bình thường phải làm sao a.” Hiện tại trong đầu Ân Thiệu Hành toàn là các loại ý tưởng bắn trong miệng cậu, rồi lại để cậu tự an ủi cho mình nhìn.
“Nói thật, anh thích như vậy không?” Ân Mật Nhiên nghiêm túc hỏi hắn.
Ân Thiệu Hành cẩn thận suy nghĩ một chút nói: “Anh cảm thấy, chỉ cần là em, như thế nào cũng được. Lúc trước cũng thế, mặc dù là diễn, nhưng đối tượng chính là em anh mới có thể cứng được, nhưng mà có lẽ làm nhiều quá rồi, trong khoảng thời gian ngắn anh vẫn chưa trở lại được.”
Ân Mật Nhiên gặt hái được niềm vui ngoài ý muốn: “Cùng người khác cũng không được sao?!”
Ân Thiệu Hành có đôi khi thật sự không làm gì được cậu, Ân Mật Nhiên thường xuyên sẽ cảm thấy không có cảm giác an toàn. Hẳn là do trước kia bản thân kiêng kỵ quá nhiều, rõ ràng thích cậu nhưng không dám cùng một chỗ với cậu, cho dù sau đó bản thân đối với cậu có tốt đến mấy cũng nhịn không được lo lắng, thậm chí cảm thấy không nỡ.
“Anh chưa từng nghĩ tới cùng một chỗ với người khác sẽ là cái dạng gì, từ khi có được ký ức, người chiếm phần lớn trong sinh mạng của anh chính là em, cha mẹ dẫn anh trở về đoán chừng là muốn tìm cho em một đồng dưỡng phu a,” Ân Thiệu Hành nở nụ cười, “Đi cùng em anh cảm thấy rất tự nhiên, căn bản không cần phải học cái gì, anh cũng chưa từng nghĩ qua chúng ta nhất định phải cùng một chỗ cả đời, bởi vì cái này là một chuyện không thể nghi ngờ. Trước kia là anh vẫn không có đủ tự tin có thể cho em mỗi ngày đều trôi qua sung sướng, cho nên anh vẫn không dám mở miệng. Lá gan của em lớn hơn anh, cái gì cũng phải thể hiện ra ngoài, nhưng em cho rằng anh khi đó thật sự uống rượu say sao?”
(Đồng dưỡng phu: phu quân nuôi từ bé.)
Ân Thiệu Hành cười nói tiếp: “Kỳ thật anh chỉ là nhờ vào đó cho mình một cơ hội, em có thể vì hạnh phúc của chúng ta mà cố gắng, anh vì cái gì không thể? Là em cho anh dũng khí, Mật Nhiên. Cho nên em có thể cũng có chút lòng tin đối với mình được không?” Ân Thiệu Hành không trách cậu không tín nhiệm mình, bởi vì cái này là do mình làm chưa đủ tốt, cho nên hiện tại những lời hắn nói với cậu đều là những lời từ tận đáy lòng, nếu như về sau Ân Mật Nhiên lại lo được lo mất, hắn liền…
Hắn hay dùng hành động để cho cậu cảm nhận sâu sắc.
Ân Mật Nhiên đã sớm nghe đỏ hai mắt, nghẹn ngào nói: “Anh tại sao lại đột nhiên như vậy a, em còn chưa kịp quay lại.”
“Không cần quay lại, về sau muốn nghe cái gì anh đều nói cho em nghe.” Ân Thiệu Hành xoa xoa đầu cậu.
“Muốn hôn anh.” Ân Mật Nhiên ngẩng đầu nhìn hắn.
“Muốn hôn ở đâu?” Ân Thiệu Hành biết rõ cậu đã nghĩ thông suốt, vì vậy cảm thấy hết sức vui mừng, lập tức hào hứng.
Ân Mật Nhiên vốn nghĩ chỉ nhận một nụ hôn, nhưng hình như bây giờ cậu có thể yêu cầu thêm cái khác nữa?
Vì vậy cậu lại để cho Ân Thiệu Hành nằm xuống, nghiêng người sang hôn xuống miệng hắn trước tiên, sau đó bàn tay lặng lẽ cởi bỏ quần áo của hắn.
Chờ đến khi Ân Thiệu Hành nhắm hai mắt đắm chìm vào bên trong lại chuyển xuống phía dưới, dùng sức hút ra mấy dấu hôn trên cổ hắn, thỏa mãn nhìn kiệt tác của mình: “Thiệu Hành, anh thật gợi cảm nha.” Không đợi hắn trả lời, lại mút vài cái trên ngực, tạo thành một bức hàn mai đồ trên ngực hắn.
(Bức tranh hoa mai 寒梅图)
Nhưng Ân Mật Nhiên rất nhanh liền không nhịn được nhăn mày, “Tại sao em đây tốn công, mút ra đều là màu xanh nhạt như vậy.” Mỗi lần Ân Thiệu Hành đụng nhẹ một cái lên người cậu thì hầu như đều sẽ xuất hiện dấu đỏ, cậu cực yêu thích những dấu vết hắn mang tới cho mình, bởi vậy cũng muốn cho hắn được thể nghiệm một chút.
“Thể chất có vấn đề, hơn nữa em tương đối trắng, nhìn được rõ.”
Ân Mật Nhiên nhưng không hề xoắn xuýt vấn đề này, cúi đầu gặm cắn phần bụng hắn, cơ bụng Ân Thiệu Hành rất rắn chắc, mùi vị thật không tốt. Vì vậy cậu lại từ từ xuống phía dưới, nhẹ nhàng kéo quần Ân Thiệu Hành xuống, dường như đã ngửi thấy mùi vị nào đó lại khiến cho cậu mặt đỏ tim đập. Bởi vì vừa tắm xong, chỗ đó sạch sẽ, thậm chí còn mang theo mùi sữa tắm trong veo.
Ân Thiệu Hành hiếm khi không ngăn cản cậu, nếu như cậu thích, vậy cứ để cậu tới thôi, mình chỉ cần dùng hết khả năng để thỏa mãn cậu là tốt rồi. Ân Mật Nhiên chui vào giữa háng người yêu, cầm lấy liếm láp phát ra từng tiếng ‘chụt chụt’, tất cả mọi thứ của Ân Thiệu Hành đều khiến cho cậu trầm mê, giờ phút này cậu thậm chí cảm giác được mình đang sa vào sùng bái sinh thực một cách mãnh liệt.
(生殖崇拜 sự sùng bái hoạt động *** nam nữ.)
“Bắn cho em.” Ân Mật Nhiên ngậm đến mỏi miệng, hắn còn chưa có dấu hiệu muốn bắn, không khỏi khẩn cầu.
“Sắp rồi.” Ân Thiệu Hành đưa tay luồn vào mái tóc mềm mại của cậu, nhẹ nhàng nhấn cậu trở lại.
Ân Mật Nhiên vê nắn phần đáy chậu của hắn, sau khi để cho nó thâm nhập càng sâu vào cổ họng lại nặng nề hút vài cái, chỉ thấy người phía dưới khẽ nhếch eo: “Đến rồi, ư…”
(会阴 hội âm: vùng nằm giữa hậu môn và phần ngoài bộ phận sinh dục.)
Ân Mật Nhiên một bên thay hắn xoa nắn một bên mở miệng tiếp nhận, cuối cùng gần như một giọt cũng không để lọt mà ngậm vào trong miệng, đầu lưỡi lại liếm vài cái mới cam lòng nuốt xuống, ngay sau đó lại cúi đầu liếm sạch sẽ vài giọt bắn tới trên bụng.
Làm xong những thứ này cả người Ân Mật Nhiên nóng lên, nằm trên người Ân Thiệu Hành lẩm bẩm: “Sau này ngày nào cũng bắn cho em có được không?”
Ân Thiệu Hành đắm chìm vào dư vị tình triều trong chốc lát sau đó mới kéo cậu lên, hôn lên trán cậu một cái nói: “Sớm muộn cũng sẽ bị em ép khô.”
Ân Mật Nhiên cách hắn xa một chút mới nói: “Anh còn dám hôn em sao?”
Câu trả lời của Ân Thiệu Hành là trực tiếp cúi đầu hôn lên môi cậu, đưa đầu lưỡi vào cảm nhận một chút mùi vị của mình.
Hôn xong, Ân Thiệu Hành nói: “Em đã không chê, anh như thế nào sẽ để ý.”
Ân Mật Nhiên dán qua, cùng hắn tóc mai chạm tóc mai.
Đêm nay bọn họ không làm đến bước cuối cùng, yêu quá tha thiết, chỉ cần hai người ở bên cạnh nhau, cho dù là hình thức biểu đạt thế nào cũng có thể làm cho đối phương cảm thấy khoan khoái cùng thỏa mãn.
Cuối cùng, Ân Mật Nhiên dốc hết tâm can viết nên tác phẩm 《 Quan hệ bí ẩn 》 đưa tới tiếng vang to lớn, rất nhiều người chưa xem qua tác phẩm sau khi đọc xong nội dung chính của cố sự thì tỏ vẻ biên kịch vàng cũng chỉ có thế mà thôi, Quan Hi còn quá trẻ, tác phẩm bình thường như vậy. Song khi bọn họ đi ra khỏi rạp chiếu phim rồi lại trầm mặc, nhao nhao về nhà phát biểu cảm nhận đã giác ngộ được sau khi xem.
Ân Mật Nhiên nhìn đánh giá của người trên mạng cùng truyền thông thì không khỏi chột dạ một hồi, dựa vào người Ân Thiệu Hành cảm thán: “Tại sao em lại cảm thấy đánh giá của mọi người so với kịch bản của em còn muốn tốt hơn.”
“Thời điểm mỗi người đang xem một tác phẩm nào đó, thường sẽ trực tiếp chắt lọc phần mà bọn họ muốn, chỗ tốt của tác phẩm nằm ở phạm vi rộng rãi của nó trong công chúng, có tính phổ biến mạnh mẽ, số người cảm động cũng nhiều hơn.”
“Anh giống như là hiểu lắm nha.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!