Ba người đang tán gẫu thì trợ lý của Lý Trác thì thầm vào tai điều gì đó mà khuôn mặt của ông trở nên căng thẳng. Cô nhìn thôi cũng đã thấy sởn da gà. Lý Trác gật đầu, đứng dậy, cười nói:
- Có chuyện gấp phải giải quyết, lần sau tôi với ông lại hẹn gặp uống rượu.
Nói rồi ông quay sang cô, cười đưa tay:
- Tôi có thể hẹn tiểu thư đây một buổi nào đó được không??
Cô tròn mắt trước lời đề nghị của Lý Trác. Bất đắc dĩ cười gật đầu:
- Hân hạnh.
Lý Trác cúi đầu, cùng người trợ lý ra khỏi cửa.
Cô khom người định dọn tách trà trên bàn thì ông hỏi:
- Con không tò mò tại sao Lý Trác lại quan tâm con??
Cô khẽ cười, tùy tiện giải bày tâm tư:
- Chắc là con quen với con ông ấy thôi.
Vũ Băng Lãnh đưa cho cô một khung hình. Cô bỏ khay trà nhận lấy. Lần này cô ngạc nhiên đến độ phải che miệng. Đây là bức hình chụp của ba người. Khoan đã, người phụ nữ đứng giữa chẳng phải là mẹ cô sao??? Còn hai người đàn ông bên cạnh là Lý Trác và Vũ Băng Lãnh sao?? Cô đưa ánh mắt ngạc nhiên nhìn Vũ Băng Lãnh. Vũ Băng Lãnh dường như cũng biết được điều đó, thư thả ngồi xuống bàn kể:
- Ta, Lý Trác và mẹ con chính là thanh mai trúc mã với nhau. Nhưng chuyện đáng nói ở đây rằng ta và Lý Trác lại đối với mẹ con không đơn giản ở tình bạn nữa. Ta và Lý Trác đem lòng yêu mẹ con. Lúc đó, mẹ con dường như không biết, vẫn hồn nhiên, thuần khiết. Ta yêu chính là sự ngây thơ không tỳ vết của mẹ con.
Nói đến đây, đột nhiên ông nhìn cô. Nắm lấy bàn tay lạnh tanh của cô mà vỗ về:
- Con rất giống mẹ con. Cứ mỗi lần nhìn con ta đều nhớ đến người phụ nữ tên Khiết Trang. Sai lầm lớn nhất của ta chính là vụt mất mẹ con. Mẹ con đem lòng yêu Trần Thiên, chính là ba con. Trần Thiên của lúc đó là một người tài giỏi, nhưng lại là một kẻ không có tiền. Khoảng 2 năm sau, ta nhận được tin mẹ con kết hôn. Ta của lúc trước chỉ có thể cười khổ nhìn mẹ con bước trên lễ đường.
Cô như chết lặng. Cô nhìn Vũ Băng Lãnh, cười tươi hỏi:
- Vậy nếu có một cơ hội, ông có muốn yêu mẹ con lần nữa không??
Lý Trác khi nghe tin Lý Nhất đến giờ vẫn không chịu ra khỏi phòng. Ông liền chạy về thẳng nhà. Ông gõ cửa nhỏ nhẹ nói:
- Lý Nhất, con giận dỗi đủ chưa?? Mau ra ngoài.
Câu trả lời chỉ là một mảng im lặng. Lý Trác thở dài, bỗng nhiên ông lại nhớ đến Khiết Băng. Đành dùng thử vậy. Ông ho khan nói:
- Ta vừa gặp Khiết Băng về.
Ngay sau đó, là tiếng mở cửa. Lý Nhất bơ phờ mở cửa, gương mặt tối sầm. Lý Trác nhìn Lý Nhất mà đau lòng. Ông đi thẳng vào phòng, Lý Nhất nhìn cũng không nói gì. Lý Trác nhìn quanh phòng đúng là chẳng khác cái chuồng lợn. Ông lườm Lý Nhất, Lý Nhất đáp lại bằng một vẻ mặt thản nhiên. Ông ngồi xuống mép giường, thong dong nói:
- Con bé đó không tồi. Ta giúp con theo đuổi nó.
Lý Nhất ngạc nhiên nhìn Lý Trác. Bình tĩnh bước tới hỏi:
- Có chuyện gì sao??
Lý Nhất đương nhiên là hiểu Lý Trác nhất. Ông giúp đỡ anh nhất định là có mục đích. Bởi vì trước giờ vốn dĩ anh chưa bao giờ cần đến sự giúp đỡ của ông. Lý Trác ánh mắt tối sầm. Đến Lý Nhất cũng phải bất ngờ với thái độ của ông lúc này. Ông nói:
Có ai như Muội thấy cha con Lý Nhất đều là kẻ si tình không?? ●_●