Ba ngày sau, Yến thị trên dưới đều đã biết tin này.đại tiểu thư Yến gia đã trở lại.“Nghe nói không? Yến gia đại tiểu thư đã trở lại.”“Nghe nói, nghe nói! Nghe nói là bởi vì duyên cớ gì con thuyền trận này nổ mạnh, chủ tịch bị bệnh, bất đắc dĩ đem yến đại tiểu thư gấp tốc trở về chủ trì đại cục.”“cô ấy một tiểu cô nương chủ trì đại cục à?”“Nghe nói là bởi vì Yến tổng cùng Yến tổng giam đốc đang ở nước ngoài đàm phán dự án rất quan trọng, người nhà bên đó anh em cháu trai đều ngo ngoe rục rịch, chủ tịch sợ đám kia người chờ thời cướp đoạt, mới đem cô ấy kêu trở về.”Những người phụ nữ ở quầy lễ tân tranh thủ lúc họ mới đi làm, liền tụ tập đứng chung một chỗ bắt đầu thấp giọng thảo luận.Tán gẫu đến hăng say, đột nhiên một chất giọng nữ dễ nghe xen kẽ tiến vào, mang theo vài phần kì quái hỏi: “Vậy các người cảm thấy cái tiểu cô nương đó có thể làm được không?”Người phụ nữ bên cạnh thản nhiên trả lời: “Tôi nghĩ không thể, cô ấy nhiều năm như vậy không có trở về nhà, trong công ty quyền lực chiếm cứ đan xen, cô ấy có thể lay động chỗ nào được chứ? Hai cô cậu em cô ấy còn có đám chú bác kia vừa thấy liền biết không phải loại người tốt.”Chỉ là chờ sau khi nói xong, lại cảm thấy không đúng lắm, cô ta nghiêng đầu nhìn lại.Cô nhân viên nhìn thấy một người con gái mặc bộ đồ trắng thân hình nhỏ nhắn với đôi lông mày chói lóa và những đường nét trên khuôn mặt thanh tú, mái tóc ngắn gọn gàng vừa nhìn đã thấy có vẻ giỏi giang lại tinh anh, khá ưu tú, nhưng chẳng qua...!cánh tay đang treo trước ngực bởi một dải băng y tế đặc biệt thu hút sự chú ý.
.Thoạt nhìn, cô ấy đã bị thương.Đây có phải là nhân viên mới không?Ngay khi một vài người trong số họ cảm thấy kỳ lạ, thì có người từ xa đi đến, cung kính đứng bên cạnh cô và nói: "Thưa đại tiểu thư, mọi người đã đợi sẵn trong phòng họp.""Choang - -".
.
.
.
.
.
.
.
.
..