*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đều là yêu quái mấy ngàn tuổi rồi, núi lửa phun trào đất lở trời long có gì mà chưa từng trải qua, mới rung lắc một tí đã chạy trối chết, bảo bọn họ không thừa dịp náo loạn ăn uỵt thì Bì Tu cóc có tin.
Dù trời có sập thì cũng phải trả tiền cơm cho hắn rồi hẵng chết!
Bì Tu đang điên tiết chuẩn bị ra ngoài xem coi là xe lu nhà con nào thằng nào mà thất đức thế, mới sáng sớm đã ầm ầm ầm ầm rung cả nhà, thì chợt nghe Văn Hi cất tiếng gọi hắn, lảo đảo chạy về phía hắn.
Thấy vẻ mặt y lo lắng, trái tim lão yêu quái nhất thời mền nhũn, yêu lực trên người cũng thu hết lại, giang hai ôm y vào lòng, vuốt lưng y thủ thỉ: “Đừng lo, không sao đâu, chẳng qua chỉ là……”
“Anh buông ra! Ôm em làm gì, còn không mau chạy lên lầu mang hết đồ đáng giá xuống dưới đi!” Văn Hi dùng sức đẩy Bì Tu ra, vịn cầu thang chạy xồng xộc lên lầu lấy thẻ ngân hàng, sổ tiết kiệm và laptop của mình, hoàn toàn chẳng đoái hoài gì đến sự sống chết của Bì Tu.
Bì Tu hóa đá tại chỗ, ôm một khoảng không khí trống rỗng còn vương mùi hương của Văn Hi, kèm theo đó là sự xấu hổ dâng trào, khiến Tô An đứng bên cạnh muốn cười mà không dám cười, chỉ có thể an ủi rằng như này là trò giỏi hơn thầy đó.
“Anh cứ ngỡ mình là đại bảo bối của ẻm, nhưng xem ra anh chẳng xứng rồi.” Bì Tu giả vờ không để ý: “Thôi cứ kệ đi, ông đây chả thèm quan tâm.”
Phải biết mỗi khi có động đất, thương tâm là khó mà tránh khỏi. Người khác thì bảy năm mới ngứa, mình kết hôn còn chưa được bảy tháng mà đã bắt đầu vò đầu bứt tai rồi, đây là bệnh ngoài da của hôn nhân ư?
(Cái ngứa bảy năm: cụm từ có nguồn gốc từ bộ phim Mỹ “The seven year itch”, nói tới mối tình hoặc cuộc hôn nhân khi qua giai đoạn 7 năm thì người trong cuộc thường cảm thấy nhàm chán, mệt mỏi, đây là một mốc thời gian để khảo nghiệm tình yêu.)
Chấn động từ từ ngừng lại, Đào Đề bưng tách trà đi ra từ sân sau, vừa uống vừa hỏi: “Ôi chao, Văn Hi đâu rồi, chẳng phải vừa nãy thằng bé lo lắng cho ông nên chạy tới đây sao?”
Bì Tu cười gằn: “Mắc mớ éo gì tới ông.”
Đào Đề ngơ ngác: “Gì mà dữ thế? Tôi hỏi ông em trai tôi đâu thôi mà?”
Vừa dứt lời, hắn chợt nghe tiếng leng keng loảng xoảng, quay đầu lại thì thấy Văn Hi vác bao lớn bao nhỏ chạy từ lầu hai xuống, miệng thì gọi Bì Tu lại bê đỡ cho mình một ít.
Bì Tu đen mặt tới: “Em làm cái gì đấy? Thu dọn đồ đạc hết muốn sống nữa à?”
“Nói linh tinh gì đó? Động đất kiểu này thể nào tối nay cũng có dư chấn, chúng ta dọn đồ đến nơi trống trải, trung tâm thể thao thành phố nhất định sẽ mở cửa tị nạn, tối nay mình vào đó ngủ.”
Văn Hi đang nói thì tự dưng thấy Bì Tu phì cười, bao to bao nhỏ bị vứt hết đi, hai chân y rời mặt đất, bị Bì Tu khiêng bổng lên lầu.
“Anh làm gì đấy? Anh điên rồi hả?” Văn Hi đánh vào lưng hắn, mông liền bị đét một phát rung rinh rung rinh, khiến y sợ run người không dám cựa quậy gì nữa.
Bì Tu đã nguôi giận được chút đỉnh, song mặt vẫn hằm hằm cau có: “Mấy cái thứ trên này có quý giá bằng tôi không? Em canh chừng tôi cho chắc thì muốn cái gì mà chả có, thế mà lại hớt ha hớt hải đi giữ ba cái cái món này, hồi trước em còn……”
“Em còn làm sao?” Yên văn trên mặt Văn Hi lấp lóe, quỷ khí và yêu khí tỏa ra, y lắc mình biến mất khỏi ngực Bì Tu, đứng khoanh tay nhìn chằm chằm hắn hỏi: “Em còn làm sao cơ?”
Bì Tu ngạc nhiên: “Ai dạy em pháp chú này?”
Văn Hi theo bản năng nhìn về phía Đào Đề, nhưng hắn chỉ hắng giọng bưng tách trà té xa, miệng còn lẩm bẩm: “Chúng ta cùng nhau ngắm trăng dần lên cao……” (Bài hát “Ngắm trăng dần lên cao”.)
Đào Đề ngoảnh đầu liếc Văn Hi một cái, giờ anh rể cũng chỉ đi làm thuê cho người ta thôi em à, có thương cũng chẳng giúp được gì đâu.
Văn Hi nghẹn cục tức trong ngực, nhủ bụng quả nhiên anh rể chỉ là anh rể, không phải người trong nhà thì không thể dựa dẫm được! Y ra quyết định cực nhanh, lập tức đon đả sáp tới gần, nắm chặt lấy tay Bì Tu.
“Anh giận gì chứ, em xác nhận anh không sao rồi mới chạy lên lầu mà?” Văn Hi lắc lắc tay hắn: “Việc này thì có gì mà phải giận? Cũng vì em lo lắng mớ bảo bối của anh bị va đụng thôi, ngộ nhỡ anh khó chịu thì cuối cùng chẳng phải em lại chịu tội hay sao.”
Bì Tu nguýt y: “Tem tém lại đi, tôi thấy lần nào em cũng sướng lên tiên, chịu tội cái gì?”
Hắn nhéo nhéo mặt Văn Hi: “Nhóc con vô lương tâm này, sau này lỡ như thật sự có chuyện gì thì đừng lo cho mấy món bảo bối kia nữa, chỉ cần túm chặt lấy tôi thì muốn gì mà chẳng có? Dựa hơi đại gia thì cũng phải theo cách cơ bản, biết chưa?”
“Biết ạ biết ạ.” Văn Hi đẩy hắn: “Đang yên đang lành sao tự dưng lại có động đất? Chỗ này đâu có nằm trên dải đất địa chấn hoạt động đâu.”
Bì Tu nhíu mày: “Tôi có phải máy đo địa chấn đâu, em hỏi tôi thì tôi biết hỏi ai?”
“Hỏi tôi này.”
Một bàn tay thình lình từ đâu duỗi ra, Văn Hi hoảng hồn nhảy phắt vào lòng Bì Tu, ôm ghì lấy người hắn như koala ôm cây, nhìn chằm chằm cái tay kia nói: “Móa ơi, hết cả hồn.”
Tây Vương Mẫu chui ra từ khe hở không gian, thở hổn hà hổn hển, vuốt mớ tóc rối tung ra sau đầu, nói: “Không chỉ mình cậu hết hồn đâu, ngay cả tôi cũng thấy sợ đây.”
“Làm sao thế, đến quán tôi cứu nạn động đất à? Quán tôi không bị gì hết, cô mau đi đi, tôi còn phải chăm sóc một nhà già trẻ nữa, không hơi đâu mà làm công ích từ thiện đâu.” Bì Tu canh giác nhìn Tây Vương Mẫu-trông-như-có-ý-đồ-định-kéo-tráng-đinh, ôm chặt Văn Hi không buông.
Tây Vương Mẫu cười xòa: “Đừng nhìn tôi như thế, đúng là tôi tới để kéo tráng đinh đấy.”
“Cô muốn kéo tráng đinh thì để tôi chỉ đường cho cô, Dương Tiễn ở nhà chăm chó, mỗi ngày đến cơ quan làm biếng, Na Tra nghỉ hè mỗi ngày ngủ trương thây ở trên lầu, cô nhanh đi tìm đám đó đi.” Bì Tu giơ tay chỉ nhưng lại bị Tây Vương Mẫu túm rịt lấy cái tay.
Tây Vương Mẫu nở nụ cười: “Núi Bất Chu sống dậy rồi.”
“Sống thì sống chớ sao, đừng có kéo tay tôi, bà xã tôi đang đứng bên cạnh nhìn đấy.” Bì Tu rút tay ra, ngay sau đó ngớ người hiểu ra lời Tây Vương Mẫu nói là có ý gì.
Hắn nhướn mày: “Núi Bất Chu sống dậy, vậy Nhai Tí bị đè dưới chân núi thì còn sống hay đã chết?”
“Vẫn sống, nhưng cách cái chết cũng chẳng bao xa nữa.” Tây Vương Mẫu nhoẻn miệng: “Phải xem anh có biện pháp hay không.”
Đào Đề đột nhiên lên sàn một cách xuất quỷ nhập thần, hắn chen qua giữa Bì Tu và Văn Hi, túm chặt lấy tay Tây Vương Mẫu: “Kẻ thù ngàn năm của Nhai Tí không mời mà tới đây, tôi có rất nhiều ý tưởng, chẳng hay có thể hợp tác cùng mọi người hay không, xong việc tro cốt chia 50 – 50, tôi đổ xuống cống, còn đâu mấy người thích làm gì cũng được.”
Tây Vương Mẫu ngớ người, nhìn Đào Đề từ trên xuống dưới, phát hiện đúng thật là người quen cũ, bà không khỏi cảm khái: “Bao nhiêu năm rồi, tiền mi nợ bà đây cũng nên trả lại rồi đó tên khốn.”
Đào Đề cũng ngớ người: “Chẳng phải tôi đã nhờ Bì Tu gửi cho cô tiền tôi còn nợ sao?”
Bì Tu: ……Bỏ bu rồi.
Tất cả mọi người đồng loạt nhìn về phía hắn, lão yêu quái chỉ có thể giả vờ ngắm nhìn phong cảnh xung quanh, ôm Văn Hi nhích từng bước từng bước ra bên ngoài, miệng ngâm nga khẽ hát: “Chúng ta cùng nhau ngắm trăng dần lên cao……”
Tây Vương Mẫu trợn mắt: “Họ Bì, tiền của bà đâu? Mẹ kiếp định cắp vợ bỏ trốn phỏng?”
“Nói gì đó, tôi chỉ giúp mấy người quản lý tài sản thôi mà, ngày mai, ngày mai sẽ bắn tiền sang cho, đảm bảo không thiếu một xu.” Bì Tu đằng hắng, tỏ ý mình chỉ là bên trung gian kiếm ít tiền làm vốn cho con trai cưới vợ thôi mà.
Đào Đề nắm chặt tay Tây Vương Mẫu: “Được rồi, giờ không phải lúc quan tâm đến tiền nong, mau nói cho tôi biết hiện tại Nhai Tí đang thảm cỡ nào, để tôi được vui vẻ chút coi.”
Tây Vương Mẫu: “Hiện tại còn chưa biết tình huống cụ thể ra sao, núi Bất Chu sống dậy, linh khí dày đặc khiến đất đai xung quanh cũng biến đổi, cho nên tôi và Ngọc Đế bàn nhau là sẽ phái một đội tới đó khảo sát trước, sau khi xác nhận an toàn thì mới cho thiên binh thiên tướng đi vào.”
“Khoan, có phải cô định nhắm bọn tôi vào cái đội đó không?” Bì Tu chỉ vào biển hiệu quán cơm nhà mình rồi chỉ vào chính mình: “Tôi là ông chủ quán cơm, chứ cóc phải đội trưởng đội cảm tử Amazon.”
Tây Vương Mẫu xua tay: “Ầy không sao đâu, trong mắt bọn tôi thì cũng chả khác gì.”
Dù sao Bì Tu cũng là cục gạch, chỗ nào phiền phức thì bê tới chỗ đó, chính là một công cụ vạn năng hàng thật giá thật.
Bì Tu suy nghĩ một chốc rồi hỏi: “Có công đức không? Trong Bất Chu có bảo bối không? Tôi là thành viên đội thám hiểm, tôi muốn bảo hiểm nhân thân giá cao, mấy người cũng không được cấm tôi mang thứ gì ra khỏi núi Bất Chu.”
Tây Vương Mẫu hơi nhướn mày: “Nhưng mà anh không được mang cả quả núi Bất Chu đi.”
“Nói thừa, tôi vác cả quả núi Bất Chu đi làm gì? Nhà tôi còn có công ty con của Hoa Quả sơn đây này, béo bở gì cái gò núi tí hin mới nhú của cô.” Bì Tu tặc lưỡi mở di động ra: “Bao giờ đi? Còn có những ai nữa? Tôi thấy Dương Tiễn với Na Tra cũng OK đó, cho hai tên đó đi cùng tôi đi.”
Tây Vương Mẫu thấy hắn đáp ứng thì thở phào nhẹ nhõm: “Tối nay tôi sẽ báo lại cho anh, nếu anh còn có yêu cầu gì, chỉ cần là yêu cầu không quá đáng, thì có thể bảo với tôi.”
Bì Tu đang định lên tiếng thì sau lưng chợt vang lên tiếng hét thảm thiết của đám khỉ.
Người Hầu Đại dính cớt, vừa lăn vừa bò, mặt mũi thê thảm: “Ông chủ! Lúc nãy động đất làm hỏng ống cống ở sân sau rồi! Phun hết cả ra ngoài! Phun hết cả ra ngoài rồi!”
Bì Tu: ……
Mặt lão yêu quái hoàn toàn đen xì, hắn giơ ngón cái chỉ ra sau: “Nghe gì chưa? Ống cống nhà tôi vỡ rồi, cô kêu Hành Thổ Tôn tới đây sửa cống đi.”
Tây Vương Mẫu: “Chỉ thế thôi hả?”
Bì Tu: “Tất nhiên là không, còn phải chi trả toàn bộ lộ phí đi núi Bất Chu với tiền ăn, tiền bảo hiểm các thứ nữa, quán nhà tôi mấy ngày không mở cửa cũng phải có trợ cấp kinh tế, rồi còn cái thằng Nhai Tí kia, tôi nghĩ nhiều người muốn thằng chả lắm, bọn tôi sẽ cố hết sức hốt đi luôn.”
“Cái khác thì được, nhưng cái này thì tôi cần về thương lượng với Ngọc Đế và Đông Vương Công đã.” Tây Vương Mẫu không dám tự quyết định, chỉ có thể tạm thời từ chối.
Đào Đề thấy thế bèn hắng giọng lên tiếng: “Nhai Tí lợi dụng lỗ hổng của Thiên Đạo để hại cả nhà vợ tôi, cho dù mấy người cứu mạng hắn từ tay tôi thì Thiên Đạo cũng sẽ không bỏ qua cho hắn đâu. Không thì sao lại có chuyện vị huynh đệ tốt này của tôi bị đè bẹp dí dưới chân núi suốt mấy trăm năm?”
Hắn nhấc tay biến ra một tấm gương giữa không trung, Bì Tu nhìn vào thấy toàn một màu đen kịt, chỉ nghe được tiếng rên rỉ khe khẽ đứt quãng.
“Đây là……” Bì Tu vỗ vỗ tấm gương: “Dây nhợ trục trặc gì nên màn hình hỏng à?”
Đào Đề cạn lời: “Là tại núi Bất Chu bị mất điện nên mới tối om thế.”
Bì Tu bỗng nhiên tỉnh ngộ: “Tôi còn tưởng pháp thuật của ông xảy ra vấn đề gì cơ.”
Đào Đề nhắm mắt lại, quyết định không để ý tới gã ngu Bì Tu này nữa mà nhìn sang Tây Vương Mẫu: “Tôi không biết mấy người hiểu bao nhiêu, nhưng núi Bất Chu đè trên người Nhai Tí nay đã sống dậy, nhiều năm qua, nó hấp thụ yêu lực và sức sống từ thân thể hắn ngày qua ngày, đáng lẽ phải cần tới vạn năm thì núi Bất Chu mới sống dậy được, thế nhưng chỉ mới mấy ngàn năm ngắn ngủi mà nó đã sống dậy, nhất định là có nguyên do.”
Hắn ngừng một lát, đột nhiên ngẩng đầu nhìn trời, nói một cách sâu xa: “Không phải là không báo, mà là chưa tới thời điểm.”