*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Văn Hi hít sâu một hơi, tự nói với mình rằng Bì Tu rất tốt, ít nhất cũng quan tâm đến người trong nhà cho nên mới chuẩn bị cẩn thận như vậy, tuy rằng phương hướng chuẩn bị hơi sai sai, thế nhưng ít nhất cũng có tâm.
Y nhắm mắt rồi lại mở mắt, nở một nụ cười với Bì Tu, nhẹ nhàng bảo: “Chuẩn bị nhiều thế này chắc vất vả lắm nhỉ?”
“Không vất vả không vất vả, vì nhân dân phục vụ thôi mà.” Bì Tu xoa xoa mặt mình, chép miệng bảo: “Tôi đi tẩy trang cái đã, em đưa mấy món này cho cha mẹ và ông nội nhé.”
Văn Hi nhận lấy túi quà đỏ từ tay Bì Tu, nó nhỏ với hắn: “Đi tẩy trang thì tiện thể tắm luôn đi, anh thay bộ đồ bình thường rồi hẵng xuống.”
“Sao vậy? Không phải em nói tôi mặc com lê rất đẹp à?” Bì Tu nhìn y.
Văn Hi: “Ừ thì đẹp, nhưng anh mặc lúc này, em chỉ cảm thấy đầu óc anh có vấn đề thôi. Mau lên lầu thay quần áo đi, em dìu ông vào cho.”
Bì Tu đáp ừ rồi giơ tay vẫy đám hầu tinh lại bảo: “Tiếp đón chú, dì, ông và chị cho đàng hoàng nghe chưa, bằng không chúng mày sẽ bị trừ lương.”
Đám hầu tinh vâng vâng dạ dạ, đứa nào đứa nấy tranh nhau dẫn người nhà họ Văn đi vào trong, ông Văn vỗ vỗ tay phu nhân, thì thầm nói nhỏ: “Tôi mới có mấy trăm tuổi, cậu ta tận một vạn tuổi, tôi bị cậu ta gọi một tiếng chú mà muốn tổn thọ quá.”
“Tổn thọ cái gì? Ông làm gì còn thọ mà tổn? Chết mấy trăm năm rồi mà vẫn mắc chứng si ngốc tuổi già à? Tôi thấy cậu ta rất tốt, rất quan tâm tới Hoài Ngọc, thằng bé Đào cũng thương yêu cái Thiến…..”
Nói đoạn, bà Văn nhìn trên nhìn dưới đánh giá ông Văn, gạt phắt tay ông ra: “Dù sao cũng hơn lão già nhà ông.”
Ông Văn: ……
Văn Hi định dìu ông cụ vào cửa, nhưng đi đến cửa thì ông cụ dừng lại, ngẩng đầu quan sát cái biển hiệu một hồi lâu, gật đầu bình phẩm: “Hai chữ “Quán Cơm” tuy đơn giản nhưng lại đánh trúng vào chủ đề, không lan man dài dòng, vừa giản dị mà cũng rất đỗi tự nhiên.”
Ông cụ vỗ vai Văn Hi cảm khái: “Cậu ta quả là đại trí giả ngu!”
Ông Văn lập tức tiếp lời, tán thành lời nói của cha mình: “Đúng là như thế, huống chi cái tên này còn rất độc đáo, khiến người ta nhìn một lần mãi khó quên, cũng coi như là cái đạo dẫn khách.”
Văn Hi cười gượng, thật sự không tiện nói rằng Bì Tu không nghĩ ra tên quán nên đặt luôn như này cho tiện.
Y dìu ông cụ vào cửa, nhìn thấy trong quán cơm được trang hoàng tươm tất, y cũng lấy làm ngạc nhiên, chẳng biết hôm qua họ Bì dằn vặt cho mình mệt lử trên giường rồi một mình xuống lầu chuẩn bị mất bao lâu.
Mấy cái bàn tròn bàn vuông ở lầu một đều được chuyển đi hết, nhường chỗ cho bình phong giá đèn bồn hoa kệ sách, thảm trải sàn cũng đổi sang lại thảm Ba Tư cao cấp nhất, trong cái bản sắc Trung Quốc lại xen lẫn nét phong tình dị vực và nguyên tố hiện đại, không phải là phong cách hoàng kim nhà giàu mới nổi của lão yêu quái xưa nay, Văn Hi thật lòng phải khen ngợi.
Y đỡ ông nội ngồi xuống ghế tựa, đang định mở lời nói chuyện thì đột nhiên nghe chị cả thét lên sợ hãi.
Văn hoàng hậu nhảy dựng sang bên, thấy rõ dưới chân mình chỉ là một con mèo trắng khổng lồ thôi, cô vỗ ngực cảm thán: “Làm chị sợ muốn chết, chị còn tưởng là cái gì, thì ra là con mèo.”
Bì Chiêu Tài ngẩng cái mặt mâm núc ních lông của mình lên nhìn dì xinh đẹp rồi kêu một tiếng meooo, trái tim Văn hoàng hậu mềm nhũn, cũng gọi lại meo meo ròi cúi xuống bế Bì Chiêu Tài lên áng chừng: “Đây là bé mèo nhà ai nuôi thế này, sao mà đáng yêu quá vậy?”
Tiểu giao nhân nắm tay Bì Thiệu Đệ đứng ở một bên, mặt mũi nhăn nhó ghét bỏ, nói: “Có phải chỉ cần em béo với lắm lông là cũng sẽ được dì xinh gái ôm hôn không?”
Tô An đẩy kính mắt: “Mọi người đều biết, tất cả sinh vật béo đều rất đáng yêu, ngoại trừ sinh vật hình người.”
Bì Thiệu Đệ nhìn em trai rồi lại nhìn Văn Hi, buông tay Tiểu Giao ra chạy tới gọi mẹ ơi.
Cái tay bưng chén trà của Văn lão gia run lên, lá trà dính cả lên bộ râu mép trắng. Ông run run đặt chén trà lên bàn, hỏi Văn Hi: “Hoài Ngọc à, vừa rồi ông có nghe nhầm không vậy?”
Để chứng minh rằng tai ông cụ không có vấn đề gì, Bì Thiệu Đệ lại quay về phía Văn Hi gọi một tiếng mẹ ơi lanh lảnh, còn rất lễ phép gọi ông Văn và bà Văn là ông bà ngoại.
Nó kéo tay Văn Hi hỏi: “Ông này thì con phải gọi là gì ạ?”
“Gọi là…..” Văn Hi suy nghĩ: “Gọi là cố đi.”
Ông Văn hoàn hồn nhìn chằm chằm Bì Thiệu Đệ, đôi môi giật giật, có một câu nói mà chẳng làm sao nói ra khỏi miệng được, chỉ có thể quay sang hỏi Văn Hi với vẻ mặt kỳ vọng: “Hoài Ngọc à, vừa rồi đứa nhỏ này gọi nhầm đúng không, đáng lẽ nó phải gọi con là cha đúng không?”
Con trai à, cha van con, chỉ cần con cho cha một ánh mắt khẳng định thôi! Cha sẽ xem như mình chỉ sợ bóng sợ gió một lần!
“Bình thường thằng bé toàn gọi như thế, không sửa được ạ.” Văn Hi trấn an cha mình: “Cha yên tâm, đây là đứa nhỏ mà Bì Tu nuôi lớn chứ không phải do con đẻ ra đâu.”
Trái tim ông Văn trở về trong lồng ngực, ông nở nụ cười với bà Văn, lòng thầm niệm A Di Đà Phật Darwin phù hộ, không để cho con trai mình tiến hóa ra cái công năng kỳ quái gì.
Song ông mới yên tâm chưa được bao lâu thì liền nghe thằng cháu nhớn của mình gọi con mèo mập trong tay con gái mình là em trai.
Hay lắm, lần này thằng cháu nhỏ thậm chí còn không phải người, ông Văn chịu hết nổi nữa, kêu ặc một tiếng như là muốn ngất đi. Bà Văn lanh lẹ bẹo đùi ông chồng một cái, cứu ông trở về với thực tại.
“Ổn định lại coi, ông đã chết rồi mà còn thở dốc được, cháu nhỏ là con mèo thì có vấn đề gì?” Bà Văn nắm chặt tay chồng truyền cho ông dũng khí, đoạn quay sang cười hỏi con trai: “Hoài Ngọc à, cái cậu Bì Tu này trông có vẻ là tiên nhân ngoại cảnh, cơ mà cha mẹ còn chưa biết lai lịch cậu ta là thế nào.”
Văn Thiến ngồi bên cạnh nhìn Văn Hi lúng ta lúng túng mà cười chẳng khép nổi miệng, song vẫn chủ động lên tiếng giải vây cho y: “Bì Tu là thụy thú Tỳ Hưu, chính là loài chiêu tài tiến bảo tụ phúc khí đấy mẹ.”
Bà Văn vốn tưởng chỉ là tiên nhân có tu vi lợi hại thôi, không ngờ thậm chí còn chẳng phải người, bà liếc mắt nhìn ông chồng lại sắp lăn ra ngất xỉu của mình, hồi hộp hỏi Đào Đề: “Còn Tiểu Đào thì sao?”
Đào Đề hắng giọng: “Dạ thưa mẹ vợ, con là con trai của chân long, là một con Thao Thiết ạ.”
Hay lắm, cả hai đứa đều không phải người, ông Văn lại lần nữa chịu hết nổi, trong đầu tưởng tượng dáng vẻ tủi thân uất ức của con trai và con gái khi phải dâng mình hầu hạ yêu thú, ông lau mắt hỏi: “Thế, thế không phải là người, thì sau này con của cái Thiến đẻ ra sẽ trông như nào?”
Văn Thiến ngẩn người, song cô lập tức cười đáp: “Cha hỏi cái gì vậy chứ, cha nghĩ nhiều quá rồi đó.”
Đào Đề cúi đầu không để cho người khác nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của mình, chủ động nói: “Con là con lai nên không có khả năng sinh nở, nhưng xin cha vợ và mẹ vợ yên tâm, con nhất định sẽ không để cho Thiến Nương chịu tủi thân.”
Văn Thiến cười đặt tay lên vai Đào Đề, nói với cha và mẹ: “Cha mẹ, trong hơn 600 năm qua, anh Đào luôn rất tốt với con, hai người không cần lo lắng, anh ấy chưa từng để con phải chịu tủi hờn khổ sở bao giờ.”
Nhìn thấy nụ cười từ tận đáy lòng của Văn Thiến, bà Văn gật đầu nói: “Vậy thì tốt rồi, vậy thì tốt rồi.”
Văn Hi thấy thế cũng nói: “Bì Tu cũng rất tốt với con, nếu không nhờ có anh ấy thì bây giờ con chẳng thể được nói chuyện với cha mẹ thế này.”
“Meooo —— “
Bì Chiêu Tài kêu một tiếng rồi nhảy xuống khỏi người Văn hoàng hậu, vẫy đuôi đi đến bên cạnh ông bà ngoại, chớp chớp đôi mắt to tròn cọ cọ lên chân bọn họ, rồi còn nằm ra đất ngửa bụng đòi xoa.
Ông Văn cúi đầu nhìn, phát hiện mông mèo không có tiểu cúc hoa, ông nắm chặt tay bà Văn: “Phu….. Phu nhân ơi.”
“Gọi cái gì.” Bà Văn hất tay ông ra: “Trông cái dáng vẻ không tiền đồ của ông kìa, cháu trai đang đòi ôm đấy. Thế mà ông lại chẳng có phản ứng gì à?”
Ông Văn khịt khịt mũi, nhìn chằm chằm con mèo mập mạp dưới đất hồi lâu rồi mới khom lưng ôm Bì Chiêu Tài vào trong lòng, miệng nói “Để ông ôm con nào”, nhưng trong bụng thì nghĩ ai có thể cho ông một cái ôm để an ủi con tim già cỗi đã ngừng đập này không.
Tiểu giao nhân đứng tại chỗ, thấy bên trái thì chổi tinh được Văn Hi kéo nói chuyện, bên phải thì con yêu quái mập đjt rụng lông kia đang được ôm ấp xoa bụng, thế là nó liền phồng má dẩu môi tức tối.
Mà dẩu môi chưa bao lâu, tiểu giao nhân chợt cảm thấy cơ thể mình nhẹ bẫng, được người ta bế lên.
“Tiểu tiên đồng ở đâu ra thế này?” Văn hoàng hậu nhìn cái mặt mũm mĩm như đúc từ ngọc của nó, cầm lòng không đặng thơm nó một cái, rồi hỏi Văn Hi: “Hoài Ngọc à, nói cho chị biết, đây có phải đứa thứ ba nhà em không vậy?”
Tiểu giao nhân được dì đẹp gái thơm một cái, nó ngẩn ngơ một thoáng rồi cười khanh khách ôm cổ Văn hoàng hậu chủ động trả lời: “Không phải ạ, con là giao nhân hoàng tới đây nghỉ hè.”
Văn Hi gật đầu: “Là đứa nhỏ họ hàng của đầu bếp nhà em.”
“Ra là thế.” Văn Hoàng Hậu liền chăm chú nhìn tiểu giao nhân một hồi rồi ghé lại gần cọ cọ mũi với nó: “Đáng yêu quá đi……”
Tiểu giao nhân cười khúc khích, cũng ghé lại thơm lên mặt Văn hoàng hậu: “Dì xinh đẹp thơm quá.”
“Dì thích con rồi nha.” Văn hoàng hậu suy nghĩ một chốc rồi lấy trong túi ra một cái khóa nhỏ bằng vàng, đặt vào tay tiểu giao nhân: “Dì tặng con cái này nhé?”
Tiểu giao nhân nhận lấy quà, lại thơm Văn hoàng hậu một cái nữa.
Văn Hi thấy thế, bèn gọi chị à.
“Chị không sao.” Văn hoàng hậu ôm tiểu giao nhân ánh chừng một chút, mỉm cười nói: “Nhớ hồi Vinh Nhi còn bé, cũng nhỏ nhỏ mềm mềm như này, nhưng chị lại không được ôm nó như thế.”
Cô khẽ cười: “Cứ luôn nghĩ phải làm một hoàng hậu tốt chu toàn lễ nghi, lại không nghĩ phải làm một người mẹ tốt. Ngoảnh đầu nhìn lại một giấc mộng hư vô, tuy đã chẳng còn ở bên cạnh, nhưng chị vẫn luôn cảm thấy có lỗi với Vinh Nhi.”
Văn Hi vỗ vai chị an ủi: “Đều qua hết rồi chị à, đừng nghĩ đến nữa.”
“Không sao, chị không khổ sở.” Văn hoàng hậu nở nụ cười với Văn Hi, chợt nghe tiếng rèm che vang lách cách, thấy Bì Tu mặc áo cộc quần dài bình thường đi xuống lầu, cuối cùng cô cũng hài lòng gật đầu nói: “Mặc như này mới thoải mái chứ.”
Văn Hi cũng ngắm nghía, tuy tóc Bì Tu vẫn vuốt sáp, nhưng ít ra mặt mũi cũng rửa sạch và quần áo cũng mặc như người bình thường rồi.
Ban đầu y định cùng Bì Tu kính ông nội và cha mẹ một chén trà, song tâm lý Văn lão gia cứ lấn cấn vụ một vạn tuổi này nên liền giữ vai Bì Tu lại, cùng người nhà họ Văn khom lưng thi lễ với Đào Đề và Bì Tu.
Bì Tu vội đưa tay đỡ ông cụ dậy, ông thở dài nói: “Những năm qua, cám ơn các vị đã chăm sóc cho Văn Hi và Văn Thiến, nếu không nhờ có hai vị thì hiện giờ người nhà chúng ta đã chẳng thể gặp gỡ đoàn tụ.”
Đào Đề: “Ông nói gì vậy ạ, vốn đều là người một nhà với nhau mà, khách sáo như thế làm gì chứ.”
“Đừng khách sao như thế ạ, Văn Hi vẫn luôn mong nhớ người thân, cho nên con mới nhờ vả Phùng Đô giúp đỡ để người một nhà được gặp lại nhau.” Bì Tu chợt cau mày hỏi: “Những người khác của Văn gia không tới cùng sao?”
Ông cụ cười đáp: “Tất cả mọi người đã đi đầu thai hết rồi, chỉ còn mấy người chúng ta thôi.”
Văn Hi sững sờ: “Vì sao mọi người lại……”
Ông kéo tay Văn Hi tay vỗ vỗ: “Vốn dĩ ngày đầu thai của chúng ta cũng đến rồi, nhưng đại nhân dưới âm gian nói con và Thiến Nương còn ở nhân gian, hồn phách chưa tan, có thể sau này vẫn còn cơ hội gặp lại, ta và cha mẹ chị gái con mới bàn bạc với nhau, cảm thấy không được nhìn mặt hai con một lần thì dù đầu thai cũng chẳng ngủ yên nổi.”
Đôi mắt ông cụ rốt cuộc đỏ lên, hai giọt nước mắt lăn xuống: “Hiện tại nhìn thấy hai con, chúng ta cũng coi như an lòng rồi.”
Editor: Không biết có hoàn được trong năm nay không, còn những mười mấy chap nữa, không biết có cố mỗi ngày một chap được không, tui không muốn lai rai sang năm sau.