*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Họ Bì tuy theo đuổi sự hoàn mỹ nhưng cũng chưa điên tới mức xóa sổ tiểu cúc hoa của con mèo, chỉ tạo một phép che mắt lên mông nó khiến cúc hoa trở nên vô hình, yêu quái bình thường không nhìn thấy được.
Hắn cũng đặt tên cho nó là Bì Chiêu Tài, kết hợp với anh trai Bì Tụ Bảo của nó tạo thành một đôi chiêu tài tụ bảo, thể hiện niềm hi vọng của cha chúng về một cuộc sống tốt đẹp.
Những người nghe danh tìm đến sờ mèo chiêu tài vừa thấy nó chỉ có lông núc ních chứ không có lỗ dưới đ*t, liền nghĩ bụng đây chắc chắn là con của Tỳ Hưu không trật đi đâu được. Yêu quái bình thường nhất định không đẻ ra được thế này. Trên trời dưới trời ba ngàn thế giới, chỉ có nhà của Tỳ Hưu mới có mà thôi.
Mới ngày thứ hai mà đã đẻ được thằng con, Bì Tu thu được cả tá lời mời làm đại sứ thương hiệu cho bệnh viện nam khoa, cuối cùng tất cả đều bị Văn Hi đem ra kê cái chân bàn mạt chược chông chênh trong nhà.
Mèo con giữ cửa chiêu tài một hồi mà bộ lông phồng hết lên như thể bột nở, tuy vẫn lông điểm bạc vẫn mắt to tròn nhưng đang từ từ biến thành mèo khổng lồ, y hệt như một con hổ con, cái bàn ở cửa đã bị đè sập rồi.
Bì Tu bận đếm tiền nên cũng chả để ý, chỉ có chuyện mèo mướp đè sập giường chứ nào có chuyện mèo trắng ngủ sập bàn. Hắn vừa hút thuốc vừa nhìn thằng con hờ thứ hai của mình, lòng mang tâm tình phức tạp, bỗng hiểu ra vì sao có người nuôi lợn cảnh mini kiểu gì mà thành 150kg được.
Hắn gọi tâm trạng ấy là bị lừa gạt, bị cái tên khốn Dương Tiễn kia lừa gạt.
Lão yêu quái buồn bực kể lể với hai huynh đệ Nhậm Kiêu và Cừu Phục: “Hai đứa nói xem, vì sao mèo yêu có thể to vãi đái như vậy chứ? Mèo mướp cũng chả thể béo như thế được, hôm bữa Văn Hi bị nó tông một cái mà trẹo cả hông, hai hôm nay không cho anh chạm vào người.”
Nhậm Kiêu lắc đầu: “Chịu, chắc vì là lai tạp nên bất bình thường đó mà.”
“Mày nói cái vẹo gì thế, đây là anh nhặt được chứ có phải anh với Văn Hi đẻ ra đâu.” Bì Tu chép miệng, quay sang dòm con mèo trắng mập đ!t, đầu bỗng nhiên lóe lên một cái tên, song hắn không dám tin tưởng.
Cừu Phục thì nghiêm túc quan sát một hồi, vỗ đầu hỏi: “Có khi nào Chiêu Tài vốn không phải mèo không?”
“Nó không phải mèo thì là cái gì? Tuy mặt nó tròn ung ủng, nhưng đúng là mặt mèo mà.” Bì Tu rít mạnh một hơi thuốc rồi thở dài: “Giờ mỗi ngày nó có thể ăn hết một bịch hạt mèo, lại còn không phải hạt xịn thì không chịu ăn, buổi tối thì nằm kềnh trên giường, làm anh mày éo có chỗ ngủ đây này.”
Nhậm Kiêu bật cười: “Thế thì anh phải dữ lên chứ, cứ xách nó ra chỗ khác thôi, không nghe lời thì đét cho hai phát là xong chứ có gì đâu, béo lú mề thế này, đánh mấy cái chả hề hấn gì đâu.”
“Đánh gì mà đánh?” Bì Tu gãi đầu: “Nó rụng lông khắp giường thì chả sao, anh đi ngủ rụng có hai cái vảy cũng bị Văn Hi cằn nhà cằn nhằn, nếu em ấy mà thấy anh đánh Chiêu Tài thì sẽ giãy nảy lên với anh cho xem.”
Cừu Phục cạn lời: “Đúng là con út là con cưng, là cục vàng cục bạc. Lão già nhà anh chẳng so được rồi.”
Bì Tu đen mặt: “Không có lão già này thì ẻm được sống sung sướng như bây giờ chắc?”
Hắn vứt đầu thuốc rồi đi lên lầu: “Mấy đứa trông quán nhé, anh phải đến chỗ Na Tra một chuyến đây, cậu ta nói ngó sen gây rắc rối, dưới đáy hồ hình như có cái gì đó, nhờ anh đến giúp xử lý.”
Nhậm Kiêu đáp vâng rồi dặn Bì Tu nhớ mang ít ngó sen về, tiện thể làm ngó sen cay đêm nay mang ra chợ bán.
Bì Tu vén rèm lên, còn chưa kịp kêu Văn Hi thì chân đã bị thứ gì đó quấn lấy, Bì Chiêu Tài nghênh ngang ngoắc đuôi bước vào phòng trước hắn, rúc vào cạnh Văn Hi đang chơi mạt chược trên vi tính, còn nũng nịu kêu meo một tiếng.
Văn Hi đánh một quân bài, ôm Bì Chiêu Tài xoa xoa cái bụng trắng của nó: “Ôi chao, ai đây nhỉ, sao không ở dưới nhà chơi mà lại chạy lên đây thế này?”
Bì Chiêu Tài kêu meo meo, cọ cọ Văn Hi.
Văn Hi bế nó muốn đặt lên đùi mình nhưng vì con mèo quá nặng nên y không nhấc nổi, chỉ có thể thở dài nói: “Hồi nhỏ mi nhon lắm mà, áo bông nhỏ của bố, sao con lại lớn như vậy hử?” (Áo bông nhỏ: giống kiểu bên mình gọi cục cưng, cục vàng, bé bi đó.)
“Tôi thấy như bây giờ cũng rất tốt, không làm áo bông nhỏ được thì có thể làm áo da bự cho em.” Bì Tu hừ mũi, nhấc Bì Chiêu Tài qua một bên rồi ngồi xuống cạnh Văn Hi, hôn cái chóc lên mặt y, kết quả mồm dính toàn lông mèo.
Bì Tu đen mặt, rút khăn ướt lau sạch mặt cho Văn Hi rồi cẩn thận nâng mặt y lên hôn lại cái nữa.
Hôn hít một hồi, Văn Hi đã bị bế ngồi lên bàn vi tính, hai chân kẹp hông Bì Tu, đến khi nghèn nghẹn rên rỉ mới được buông tha. Bì Tu vuốt ve lưng y, lạnh nhạt nói: “Bắt đầu từ hôm nay, mỗi khi tôi phát hiện một sợi lông mèo trên người em, tôi sẽ hôn em một lần.”
“Anh nói thẳng là muốn em cạo trụi Chiêu Tài luôn đi.” Văn Hi bật cười, mơn trớn gương mặt hơi nóng của Bì Tu, cất tiếng hỏi: “Sao mà lại nóng giận vậy?”
“Cảm giác bị lừa gạt, thằng con hờ của em hình như không phải một con mèo đơn giản đâu.” Bì Tu liếc tuyển thủ thể thao Bì Chiêu Tài đang giơ chân vạch háng liếm láp cặp bi đầy lông của mình, hắn lại cảm tấy có khi mình cả nghĩ quá rồi.
Tuy rằng hình thể khá giống hổ, nhưng mà……
Bì Chiêu Tài cảm nhận được tầm mắt của bố mình, bèn lập tức thả chân xuống kêu ngoéo với hắn.
Mặc dù con còn nhỏ, nhưng xin hãy tôn trọng sự riêng tư của con, cám ơn.
Bì Tu: ……..
Văn Hi lấy làm lạ: “Tuy Chiêu Tài hơi mũm mĩm một tí, hơi to lớn một tí, nhưng không phải mèo yêu đều như thế này sao? Nếu không thì đâu phải yêu quái nữa?”
Bì Tu khô héo lời: “Ai bảo em mèo yêu đều như thế này? Mèo yêu nhà người ta là eo một thước tám, con trai em thì eo tám thước một, thế mà là mèo bình thường được hả?”
Văn Hi đẩy hắn: “Ừ thì đúng là hơi mập chút chút, tám thước một thì tám thước một, có phải không nuôi nổi đâu.”
“Tôi đã nói với em là đáng ngờ rồi.”
Di động của Bì Tu sáng lên, hiện ra tin nhắn thúc giục của Na Tra, hắn liếc nhìn rồi đặt di động sang một bên, nâng mặt Văn Hi lên hôn một cái: “Tôi phải đến chỗ Na Tra đây, ngày mai là rằm tháng bảy mở quỷ môn quan, buổi tối chờ tôi về rồi chúng ta cùng đi sắm đồ nhé.”
Văn Hi đáp vâng rồi kéo tay hắn hỏi: “Có cần em đi với anh không?”
“Không cần đâu, em cứ chờ ở nhà, lát nữa có chuyển phát nhanh đến nhà mình đấy, em nhớ xuống lấy.” Bì Tu bóp mông y: “Đừng ngồi chơi mạt chược cả ngày nữa, mông béo lên rồi đây này.”
Văn Hi cười lạnh lùng: “Lúc ở trên giường anh có nói thế đâu, hôm qua là ai bảo mông to dễ đẻ hả?”
Y đẩy Bì Tu ra, nhảy xuống khỏi bàn: “Sắp đến giờ rồi đấy, anh mau đến chỗ Na Tra đi, tối nhớ về sớm một chút, nếu lái xe ba bánh chở hàng thì anh thay quần áo đi, hàng chợ hai mươi tệ ba cái cũng không tệ, nhỡ bẩn thì vứt luôn cũng không thấy xót ruột.”
Bì Chiêu Tài lại lần nữa chiếm giữ cứ điểm chiến lược bên cạnh Văn Hi, nó lắc lắc đuôi với Bì Tu, kêu meo một tiếng xem như tạm biệt bố.
Bì Tu hôn Văn Hi hai cái: “Ngoan ngoãn chờ ở nhà nhé, bao giờ về sẽ cho em sinh em bé.”
Văn Hi đỏ mặt xua hắn đi, còn không quên dặn dò: “Lúc về anh nhớ ghé qua ngân hàng rút lấy ít tiền mặt nhé, hình như nhà kia chỉ nhận tiền mặt thôi.”
“Tôi biết rồi.” Bì Tu nói.
Nấn ná ở nhà nửa ngày, Bì lão tổ đổi một bộ quần áo hàng chợ giá rẻ hai mươi tệ ba cái rồi ra ngoài, ngồi lên tân sủng của mình – con xe ba bánh chở hàng màu xanh, cưỡi mây bay thẳng đến biệt thự hồ sen ở vùng ngoại ô của tam thái tử.
Na Tra đã chơi hết sạch đậu vui vẻ trong trò đấu địa chủ, cuối cùng cũng chờ được Bì Tu đại giá quang lâm.
Y nhét di động vào túi quần, sốt ruột hỏi: “Anh làm gì mà lề mà lề mề thế hả, nhà anh cho con mèo lợn kia ăn thôi cũng cần lâu đến vậy à?”
“Ngay cả cậu cũng nói là lợn thì sao mà không chậm được chứ?” Bì Tu đội mũ rơm lên đầu: “Với cả gần đây tôi đang nghi nó không phải mèo, làm gì có mèo nào to vật vã như thế, nó nằm tắm nắng trông y hệt con hổ luôn.”
Na Tra cười khẩy: “Không phải mèo thế thì là con gì? Hổ trắng hử?”
“Tôi cũng không biết.” Bì Tu tặc lưỡi: “Thôi đừng dông dài nữa, mau làm cho xong việc đi, mai là rằm tháng bảy rồi, tôi còn chưa mua đồ nữa.”
Na Tra chửi thề: “Là thằng nào đến muộn hả, anh còn có mặt mũi cằn nhằn à?”
Hai người hùng hùng hổ hổ đi đến chỗ hồ nước, tuy đã chuẩn bị tâm lý từ trước, song khi nhìn thấy những chiếc lá sen xanh biếc cao chọc trời của Na Tra, Bì Tu cũng phải choáng ngợp.
Hắn chỉ vào bông hoa sen to bằng người kia, hỏi: “Cậu đổ cái gì xuống hồ thế? Phân hữu cơ hóa hợp à? Sao to vãi linh hồn thế này?”
Na Tra gãi đầu: “Sao tôi biết được, mọi năm đều bình thường, nay tự dưng lại cao vút lên như uống lộn thuốc, đặc biệt là hai tháng nay, như bị điên ấy.”
Hai người thay quần liền ủng, đưa mắt nhìn nhau, đều cảm thấy đối phương trông như con gián đất.
Na Tra kéo thuyền tới: “Ngó sen ở bên dưới, vớt hết lên trên là được.”
Bì Tu đáp ừ, có hơi hối hận vì không mang Tào Thảo theo, ở cái nơi cần nhiều thao tác tay thế này, Tào Thảo quả thực là MVP tốt nhất.
Hai tên già bơi thuyền dựa vào sóng đẩy không cần dùng mái chèo, con thuyền đi vào sâu trong hồ sen, ngó sen ở bờ còn khá nhỏ, càng đi vào sâu bên trong kích thước ngó sen càng lúc càng lớn, Bì Tu phải hơi dùng sức mới nhổ được ngó sen lên.
Hắn đang chuẩn bị quay đầu lại chửi Na Tra chăm ngó sen kiểu gì mà trâu bò thế thì chợt nghe tiếng cái gì đó rơi xuống nước, hắn quay phắt đầu lại, chỉ nhìn thấy mặt nước lăn tăn gợn sóng.
Đệt, liều mạng thế ư?
Bì Tu còn chưa kịp xuýt xoa trầm trồ thì đã cảm thấy thân thuyền chệch đi, hắn bèn ôm cả sọt ngó sen trên mui thuyền nhảy xuống nước.
Nước hồ lạnh lẽo tanh nồng xộc vào lỗ mũi, Bì Tu sặc cả họng nước, mạng đã sắp đi tong rồi nhưng tay vẫn không quên ôm ghì mớ ngó sen trôi nổi vào ngực.
Đời này, hắn cũng xem như đã liều mạng một lần vì ngó sen.
Bì Tu lấy hơi, chân đạp một cái, ngoi lên mặt nước thở hổn hển. Con thuyền lật úp bị hắn dùng sức đẩy ngửa lại, ngó sen trong tay cũng vứt lên thuyền.
Song Na Tra vẫn chẳng thấy tăm hơi đâu, Bì Tu chửi bố tiên sư, hít sâu một hơi rồi lặn xuống nước, dùng yêu lực hô to tên Na Tra.
Đám cá nhỏ trong hồ sen sợ hãi chuồn đi, có vài con đã mở linh trí thì to gan núp trong rễ sen nhìn lén, Bì Tu gọi mấy tiếng mà Na Tra vẫn không có phản ứng gì.
Họ Bì lo lắng, đừng bảo Na Tra xui xẻo bị Lý Tịnh phái người tới ám sát nhé? Hắn đang ở ngay tại hiện trường vụ án, vừa nhìn là biết chính là kẻ tình nghi số một, sẽ bị gô cổ đi ăn cơm nhà nước.
Hắn lại gào lên hỡi ơi cậu bé bất hạnh tắm rửa rồi thiệt mạng ở ải Trần Đường, lần này rốt cuộc cũng có tiếng đáp lại.
Hỗn Thiên Lăng của Na Tra quẫy quẫy trong nước, chỉ hướng cho Bì Tu. Lão yêu quái vội vàng bơi thuyền lao đến chỗ nó chỉ.
Hắn rẽ quanh một vòng, phát hiện thằng nhãi Na Tra này chẳng bị cái vẹo gì cả, đang lành lặn nổi trên nước đây thây, chỉ có điều ba đầu sáu tay đều hiện hết ra.
“Cậu làm gì đấy hả?” Bì Tu vỗ vai Na Tra, thấy y trợn mắt ngoác mồm, hắn bèn nhìn theo, cũng ngớ hết cả người.
Trước mặt là một con rùa siêu to khổng lồ, cái đầu rùa thò ra còn chơi cả kiểu tóc Mohican lay động trong nước như khóm tảo biển. Nó thấy bọn họ thì còn cười, lộ ra tám chiếc răng trắng sáng lấp lánh như quảng cáo Colgate.
(This is quả đầu Mohican, một kiểu tóc hớt nhọn phần chóp trông như mào gà.)
Bì Tu nín thở, hỏi: “Ê họ Na, cậu làm chăm nuôi thủy ngư từ bao giờ vậy?”
Na Tra: “…….Tuy tôi không muốn thừa nhận, nhưng mà tôi họ Lý chứ không phải họ Na.”
Bì Tu: “…….Sorry.”
Editor: Xưa giờ là fan cổ trang, lần đầu edit hiện đại, mn thấy bản edit có ổn không? Tui định làm một bộ hiện đại nữa mà chưa nhắm được bộ nào.