*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bì Tu sầm mặt không lên tiếng, Văn Hi nhìn chằm chằm Linh Lung tháp trong tay Thao Thiết, vô thức tiến lên một bước.
Đào Đề nở nụ cười với Văn Hi: “Chớ gấp, chi bằng bảo lão Bì dịch đèn pin ra trước đã?”
Bì Tu cười gằn, móc trong túi ra mấy viên đá dạ quang và tị thủy châu ném lên đỉnh hang, khiến chúng cắm sâu vào trong đá. Hang động lập tức bừng sáng, nước biển rút đi, chỉ còn chân long cốt ở giữa bệ đá đang chậm rãi tản ra hơi ẩm của biển cả.
Đào Đề vỗ tay: “Lực tay của Bì lão tổ thiệt là mạnh ghê à nha!”
“Tất nhiên.” Bì Tu nhìn hắn, ngoài cười nhưng trong không cười: “Lực tay không mạnh thì sao bóp nát được cái đầu chó của ngươi, trước khi chết ngươi có hai phút để nói lời trăn trối, khai ra nguyên nhân phạm án.”
“A Di Đà Phật, thí chủ đừng nôn nóng, nguyên nhân quá nhiều, Phật dặn không thể nói.” Đào Đề giả đò chắp tay làm lễ Phật, bấy giờ mới nhìn sang Văn Hi, nói: “Không cần lo đâu, Ân phu nhân cả ngày bầu bạn với chị gái em, mọi việc đều suôn sẻ thuận ý, qua một thời gian nữa, anh sẽ trả Linh Lung tháp lại cho tam thái tử.”
Văn Hi tiến lên hai bước, nhìn chằm chằm Linh Lung tháp, nghẹn ngào hỏi: “Thật sự là, là chị hai sao? Bì Tu nói với em là chị, nhưng em vẫn không tin, chị ơi…… Nếu đúng thật là chị, có thể đi ra cho em gặp một chút không?”
Linh Lung tháp giật giật, vọng tới một giọng nữ vừa xa xăm vừa quen thuộc.
“Em trai, dạo này em sống có tốt không? Chị hai rất nhớ em.” Nói đoạn, Văn Thiến hiện hình thoát ra khỏi tháp, dưỡng hồn nhiều ngày trong Linh Lung tháp, hồn thể của cô đã rõ hơn trước kia rất nhiều.
Văn Hi cất bước chạy về phía cô, Bì Tu vội vàng túm y lại, cau mày nói: “Em bình tĩnh chút đi.”
Văn Hi lau nước mắt, khàn giọng hỏi: “Chị, có phải chị đã bảo anh ta phong ấn ký ức của em, để khiến em quên mất mình….. mình chết như thế nào không?”
Văn Thiến sửng sốt: “Em….. nhớ lại rồi ư?”
Văn Hi gật đầu.
Bì Tu nhìn Đào Đề đang im lặng không nói lời nào, nhíu mày hỏi: “Phong ấn trong ký ức của em ấy là do ông tạo ra? Nhai Tí nói đó là phong ấn của Long gia nhà ông.”
Đào Đề chẳng thừa nhận cũng chẳng phủ nhận, chỉ cau mày hỏi ngược lại: “Nhai Tí? Ông gặp phải hắn ta sao?”
Bì Tu: “Lần trước hắn so độ đẹp trai với tôi, kết cục thất bại nhục nhã ê chề dưới tay tôi.”
Văn Thiến: ……
Đào Đề: ……
Bì Tu nắm chặt tay Văn Hi, tiếp tục giải thích: “Sau đó hắn tìm tới Văn Hi, giải phong ấn ký ức mà ông đặt. Tuy nhiên hình như vẫn còn một phong ấn chưa mở.”
Văn Hi đỏ mắt nhìn Văn Thiến: “Chị hai, trước kia em rốt cuộc đã trốn khỏi đại lao như thế nào? Vì sao chỉ có một mình em trốn ra được?”
Đôi mắt Văn Thiến cũng hoen đỏ, song lệ không đổ xuống.
Đào Đề ôm Linh Lung tháp tiến lên trước vài bước để tiện cho Văn Thiến đặt tay lên đầu Văn Hi xoa xoa, cô dịu dàng nói: “Không nhớ được thì không cần nhớ làm gì, dù sao cũng chẳng phải ký ức tốt đẹp.”
Văn Hi vươn tay muốn chạm vào tay chị mình, song tay y lại xuyên thẳng qua hồn thể của cô, quờ quạng vào khoảng không.
Y sững sờ, nước mắt càng chảy đầm đìa.
Văn Thiến vuốt ve gương mặt y, ngón tay xuyên qua những giọt nước mắt ấy, cô thở dài nói: “Hồn thể của chị quá yếu, bây giờ muốn lau nước mắt cho em mà cũng chẳng làm được.”
Cô nhìn Văn Hi bằng đôi mắt đỏ hoe, cười bảo: “Lớn tướng rồi mà vẫn thích khóc nhè, chị biết phải làm sao với em đây?”
“Nhưng chị có thể đưa em ra, tại sao không thể ra ngoài cùng em?” Văn Hi nhìn sang Thao Thiết chất vất: “Anh và chị tôi có quan hệ như vậy, vì sao lúc trước lại không cứu chị ấy?”
Văn Hi giãy dụa muốn xông về phía Thao Thiết, Bì Tu ôm chặt y vào trong ngực, cau mày bảo với Đào Đề: “Em ấy hơi kích động, ông đừng để bụng.”
Đào Đề xua tay: “Không sao.”
“Không phải anh ấy không cứu chị, chỉ là……” Văn Thiến muốn nói lại thôi, chẳng biết nên nói như thế nào mới phải.
Bì Tu lau nước mắt cho Văn Hi, thấp giọng bảo: “Chị em có nỗi khó xử của mình, đừng làm khó cô ấy.”
“Em, em biết……” Văn Hi nhìn chị mình, chậm rãi hỏi: “Những năm qua chị sống có tốt không? Có phải chịu tủi hờn gì không?”
Có phải cũng giống như y, bị người ta đánh nát xương cốt, bỏ vào trong hũ, chôn xuống dưới đất, suýt chút nữa bị nguyền rủa đến mức vĩnh viễn chẳng được siêu sinh?
“Có anh Đào ở bên, chị sống tốt lắm, nhưng chị có lỗi với em, hại em phải chịu nhiều khổ sở như vậy.” Hai mắt Văn Thiến đỏ ngầu, cô nâng tay áo lau đi những giọt nước mắt không tồn tại, áy náy nói: “Đều do chị không tốt, không bảo vệ được em.”
Đào Đề cau mày, tiến lên nói: “Thiến Nương, bình tĩnh đi, hiện tại Văn Hi đã ổn rồi, mấy ngày nữa thôi là em có thể ở bên cạnh cậu ấy, có thể gặp nhau mỗi ngày.”
Có lẽ là vì tâm tình kích động cho nên hồn thể của Văn Thiến mờ hơn lúc mới hiện ra một chút. Văn Hi thấy vậy, lòng càng đau như cắt, bất giác nắm chặt tay Bì Tu.
Lão yêu quái vỗ vỗ vai Văn Hi, thủ thỉ an ủi.
Văn Thiến nhìn thấy hết cảnh đó, cô nghiêng mình thi lễ với Bì Tu: “Xin đa tạ ngài.”
“Không cần cảm ơn tôi.” Bì Tu cau mày.
Văn Thiến: “Tuy ngài khách sáo, nhưng tôi vẫn phải chu toàn lễ nghi.”
“Chị, em có chuyện muốn nói với chị.” Văn Hi lau sạch nước mắt, nắm tay Bì Tu, hắng giọng nói: “Em và anh ấy tâm đầu ý hợp, em muốn kết duyên cùng anh ấy.”
“Chị biết, nếu em cảm thấy tốt, vậy thì chính là tốt.” Hồn thể của Văn Thiến lại mờ thêm, Đào Đề thấy thế thì vội khuyên cô trở về trong Linh Lung tháp, một lát sau, giọng nói của Ân phu nhân cũng vọng ra.
Ân phu nhân: “Bì lão tổ, xin hỏi có phải thằng ba ngỗ nghịch nhà tôi cũng đến Đông Hải cùng các vị không?”
Bì Tu: “Phải, cậu ta đang ở trong đại điện long cung, phu nhân có muốn đi gặp không?”
Ân phu nhân cười nói: “Không cần đâu, chỉ kính nhờ lão tổ chuyển lời giúp tôi một câu, bảo với nó là tôi hiện giờ đang sống rất tốt, không cần lo lắng gì cả, dặn nó ăn cơm đúng giờ, đi ngủ sớm, đừng suốt ngày gây gổ với người ta.”
Bì Tu đáp ứng nhận lời, Thao Thiết cất Linh Lung Tháp vào tay áo, nở nụ cười với Bì Tu: “Tới lấy long cốt để tạo thân thể cho Hoài Ngọc à?”
“Biết rồi còn hỏi hử?” Bì Tu chớp mắt một cái, con ngươi từ đen lập tức chuyển thành vàng.
Đào Đề cười cười: “Đừng sốt sắng thế chứ, tôi sẽ không giành long cốt với ông đâu, tôi đến vốn cũng vì giúp ông lấy khúc xương này của cha tôi.”
Bì Tu cười khẩy: “Ông có quá nhiều tiền án, tôi thật sự khó lòng tin tưởng ông được.”
“Chuyện trước kia rất nhập nhằng, tôi không tiện nói nhiều, song tôi chỉ có một câu này cho ông, nhất định phải tránh xa Nhai Tí ra.” Dứt lời, Đào Đề quay người đi về phía long cốt.
Tay phải của hắn biến về dạng thú, chầm chậm duỗi về phía chiếc bệ đá.
Bì Tu cau mày nhìn hắn cầm long cốt lên ném về phía mình, lập tức giơ tay bắt lấy, miệng niệm quyết đặt mấy ấn chú niêm phong khí tức của long cốt lại, xong xuôi rồi mới cẩn thận cho vào trong túi.
“Anh không sao chứ?’ Thấy sắc mặt Thao Thiết bỗng dưng trắng bệch, Văn Hi bèn hỏi: “Ban nãy Lão Long Vương nói vài người con trai của chân long đều chưa từng thành công lấy được khúc xương này đi, vì sao anh có thể dễ dàng lấy được như thế?”
Đào Đề cười nói: “Tuy ngoài miệng ông cụ bảo sẽ chia đều tài sản, nhưng luôn có vài món tốt muốn để dành cho con cưng chứ. Đây là khúc xương mà ông cụ âm thầm để lại cho anh, là khúc long cốt cứng nhất trên người ông ấy, bây giờ nó là của em.”
Bì Tu móc trong túi ra một cái hộp, ném qua cho hắn: “Cái này vốn dĩ là tôi chuẩn bị cho mình, giờ xem ra không cần dùng đến nữa.”
Đào Đề đón lấy cái hộp, mở ra xem, một mùi thuốc nồng đậm phả vào mặt.
“Linh dược bổ huyết mấy ngàn năm, ông chủ Bì quả là hào phóng.” Đào Đề chắp tay: “Cám ơn ông nhé.”
Bì Tu: “Không cần khách sáo thế, chi bằng nói xem bao giờ trả tiền.”
“……Việc này ông hãy yên tâm, tiền năm đó mượn của ông, tôi nhất định sẽ trả đủ.” Đào Đề cười: “Cả ngọn Hoa Quả sơn và Thủy Liêm động nữa, tôi cũng sẽ trả hết.”
Bì Tu liếc hắn: “Tốt nhất là thế, bằng không chân trời góc bể, tôi chắc chắn sẽ tìm ra ông.”
Về sau mỗi ngày ở trong quán làm dạ dày vương livestream mukbang, trước khi gom quà tặng đủ trả nợ thì Thao Thiết đừng hòng được tự do!
Bì Tu nghĩ về cảnh Đào Đề mỗi ngày làm mukbang kiếm tiền, tâm lý thả lỏng hơn phần nào, hắn thở ra một hơi, chợt nghe Văn Hi hỏi: “Bây giờ anh có muốn theo bọn em về không?”
Đào Đề lắc đầu: “Vẫn còn một vài việc chưa điều tra xong, cơ mà chờ thêm một thời gian nữa, anh nhất định sẽ đưa chị của em đến gặp em.”
Bì Tu hắng giọng: “Trước đó Nhai Tí có phái người đi tìm ông đấy.”
“Tôi biết.” Đào Đề nhíu mày: “Không cần lo cho tôi, cũng không cần phải để ý tới hắn, rất nhiều chuyện xưa kia có lẽ đều liên quan tới hắn, ông nhất định phải cách xa hắn một chút.”
Bì Tu: “Chuyện xưa kia?”
Đào Đề không trả lời câu hỏi của hắn, chỉ nói: “Người anh em này của tôi từ bé đã nhỏ nhen hẹp hòi rồi, ông cần phải cẩn thận khi qua lại với hắn. Tuy tôi cho Văn Hi một khúc yêu cốt của chính mình, nhưng ông cũng phải bảo vệ cậu ấy cho kỹ, nếu không thì tôi thực sự chẳng biết ăn nói sao với chị gái cậu ấy đâu.”
“Cái đó thì là điều đương nhiên, không cần ông phải nhắc tôi.” Bì Tu sững lại: “Chuyện Nhai Tí rầm rộ thu thập giao châu hẳn ông đã biết rồi, xương cốt của ông cụ năm đó phân chia cho chín anh em nhà ông, nếu hắn thật sự muốn tìm ông cụ về thì mấy anh em ông nên chú ý hơn đi.”
Đào Đề nở nụ cười: “Ông yên tâm, hắn chưa chắc có bản lĩnh ấy đâu. Hơn nữa tôi cũng không cảm thấy hắn hiếu thảo đến cái mức ấy, ắt hẳn là vì lợi ích mà thôi.”
Thao Thiết đột nhiên khựng lại, nhìn về phía sau Bì Tu, nói: “Ông cần phải đi rồi, đám Na Tra và Nhậm Kiêu chạy tới rồi.”
Bì Tu gật đầu, ôm Văn Hi chuẩn bị rời đi, song Văn Hi lại tránh khỏi tay Bì Tu, quay người nhìn Đào Đề một hồi, cuối cùng khom lưng cung kính hành lễ, thấp giọng nói: “Kính xin ngài hãy chăm sóc tốt chị tôi.”
“Hoài Ngọc……” Giọng nói của Văn Thiến truyền tiến từ trong áo Đào Đề.
Hắn vội vàng vỗ vỗ Linh Lung tháp để an ủi, đoạn cười với Văn Hi bảo: “Em yên tâm, vốn là người một nhà với nhau mà, anh đương nhiên sẽ chăm sóc cho cô ấy thật tốt, em không cần phải lo đâu.”
Chờ Văn Hi tạm biệt xong, Bì Tu mới ôm y đi ra ngoài.
Hai người trở lại trong biển nước, nước mắt trên mặt Văn Hi đều bị nước biển cuốn đi, y nắm chặt tay Bì Tu, nghèn nghẹn nói: “Cám ơn anh, nếu không nhờ có anh thì em sẽ chẳng gặp được chị.”
“Không cần nói những câu như thế, cơ mà nước mắt……” Bì Tu nhấc cằm y lên, trao cho y một nụ hôn thấm vị mặn của nước mắt, dán vào môi y nói: “Nước mắt có thể giữ lại đến trên giường hẵng chảy.”
Văn Hi ngẩn ngơ, sau đó đỏ mặt lắp bắp: “Thế, chờ bao giờ về, chúng ta liền…..”
“Còn cần em phải nói hả, chờ tôi tái tạo cơ thể cho em, đến lúc ấy……”
Bì Tu còn chưa nói hết câu thì chợt ở đâu vang lên tiếng hít khí lạnh.
Na Tra che mắt, đôi mắt xuyên thấu qua khe hở ngón tay đánh giá hai kẻ đang ôm ấp nhau ở phía đối diện.
Đôi mắt Văn Hi ửng đỏ như là vừa mới khóc, hai má cũng đỏ hây hây lạ thường, họ Bì thì nắm cằm y, trông như sắp sửa hôn hít.
Nhậm Kiêu chua hết cả mề: “Anh à em bảo này, lấy có khúc long cốt thôi cũng đâu đến mức khiến hai người cầm lòng không đặng như thế.”
Bì Tu:???
Binh tôm tướng cua đi theo phía sau bọn họ thì hít vào một ngụm nước.
Có kẻ bạo gan còn móc cả di động ra, một topic mới lặng lẽ xuất hiện ở trang đầu diễn đàn ——
“Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy chơi biển chấn ở Đông Hải, có ảnh chân tướng hàng real!”
Editor: Mị rất thích kiểu xưng hô “tôi – em” ý ạ TvT, hồi trước luôn mong được edit một bộ hiện đại niên thượng để có “tôi – em” tình bể bình. Về sau công thụ thành vợ chồng thì mọi người có muốn sửa thành “anh – em” không ạ?