Chậm rãi nàng ép cảm xúc Diệp đại tiểu thư xuống, khoé môi nở nụ cười khẽ.
Mãi lâu sau, Sở Minh Hiên mới trầm giọng bảo, “Vũ Nhi, nàng mười tám rồi, hay là bổn vương chọn ngày lành, tới cưới nàng nhập phủ”
“Tuy tâm ý không đổi, nhưng tâm tình đã đổi lại” Diệp Vũ giãy ra khỏi vòng ôm của hắn, “thị thiếp phủ Tấn vương, người đẹp vô số, ta cũng không muốn tới góp vui”
“Vì sao?”
“Bởi vì Diệp Vũ ta cũng không muốn chung phu quân với phụ nữ khác, lại càng không muốn tranh tình cảm với người phụ nữ khác”
“Nàng lại có tâm tư vậy ư” Hắn thấy kinh ngạc, “ngày ấy nàng nói không sao, bổn vương còn tưởng là…”
“Vương gia nên biết, thời gian trôi đi, cảnh còn người mất”
“Vậy nàng muốn bổn vương làm sao đây?”
Nàng mỉm cười thản nhiên, “Vương gia không cần làm gì cho ta, việc nhân duyên, không nên cưỡng cầu, cứ thuận theo tự nhiên thôi”
Sở Minh Hiên không rõ, “Nàng đang ở Yên Hoa Chi, tổn hại tới danh dự, bổn vương lo có kẻ háo sắc coi trọng nàng….”
Nàng chậm rãi cười, “Ta và mẫu thân cũng không ở tại lầu Tiêu Tương, huống hồ lại có biết bao người biết được màn múa này có liên quan tới ta chứ? Đồ háo sắc này tìm dĩ nhiên là cô gái ca hát, khiêu vũ rồi”
Hắn không thuyết phục được nàng, chỉ đành chấp nhận vậy. Nhưng hắn thật sự không rõ, nàng trước sau như một thích mình lại không vào phủ, không gả cho hắn, thế này là vì sao chứ? Nàng tột cùng muốn thế nào?
Ôm người ngọc mềm mại trong ngực, ngửi mùi hương thơm cơ thể nàng, hắn lại cảm thấy mình không biết nàng, cũng hoàn toàn không có được nàng.
***
Màn múa mới được tập luyện rất thuận lợi, diễn xuất tới lúc mặt trời đã lên cao, hát khúc “ hồng nhan”. Phan Vũ uống lầm rượu, họng bị đau, nói tiếng khàn khàn, không thể lên đài hát được. Hắn hối hận mãi, hận chính mình nhìn không rõ ly trà trong phòng là ly rượu. Lâm Trí Viễn nói, đêm nay sẽ biểu diễn, chỉ cần tìm được một người thế thân là được.
Nhưng dù có tìm được một người có họng tốt để hát, thì chỉ ngắn ngủn trong vài tiếng cũng luyện không xong.
Diệp Vũ bỗng dưng nhớ tới Lâm Trí Viễn hát cũng được, hát khúc “hồng nhan” này rất phù hợp.
Hắn cự tuyệt mạnh mẽ, cho dù nàng thuyết phục ra sao hắn cũng quyết không lên đàn hát vào buổi tối.
“Lâm đại ca, đây chỉ là tình huống đặc thù thôi mà, xin huynh thương dùm đi, đêm nay chỉ là một lần ngoại lệ, ta van huynh đó” Nàng đau khổ cầu xin, lấy nỗi khổ lay động hắn, nói như pháo liên thanh, “Nếu bình thường ta tuyệt đối cũng không ép huynh, nhưng đây chẳng phải là tình trạng đặc biệt sao? hơn nữa huynh quen thuộc ca khúc này nhất, lại có cảm giác, huynh là thích hợp nhất! Nếu chúng ta không phát triển bước ca múa mới này, lầu Tiêu Tương sẽ thiếu mất nửa đám khách, cũng bị người khách cướp khách đi. Hơn nữa, họ đã luyện tập vất vả thế, nếu vì mặt ca hát này mà làm hỏng cả toàn bộ mà ca múa, huynh sao nhẫn tâm cho được, có đúng không?”
“Lâm đại ca, đừng do dự nữa, cứ định vậy đi, đêm nay huynh ra diễn, sau này ta tuyệt đối không ép huynh nữa” thấy hắn trầm mặc, nàng tiếp tục khuyên bảo, dùng toàn lực, “Như vầy đi, coi như cá nhân ta cầu huynh, cầu huynh mở lòng từ bi, cứu vớt cả đám người chúng ta được không? Lâm đại ca, đồng ý đi, đồng ý đi, đồng ý đi mà….”
“Được được được, đêm nay ta lên, nếu ngày mai họng Phan Vũ đỡ hơn, thì để hắn hát” Lâm Trí Viễn chịu không nổi nhõng nhẽo của nàng đành chịu thua.
Nàng cười vui vẻ, “thật ra huynh vừa đàn vừa hát lại càng hay, biết đâu có người lại để ý tới huynh chứ”
Hắn bất đắc dĩ lườm nàng, nàng vỗ vai hắn, nháy nháy mắt nói, “Ngay từ đầu ta đã muốn cho huynh hát rồi, đến hôm nay huynh quả thật muốn hát khúc này, đây cũng là do trời xanh đã định, huynh cứ nhận mệnh đi”
Hắn gõ nhẹ đầu nàng, “Ta hát một lần, nàng nghe chút, nếu có gì không ổn, nàng cứ nói ra”
Diệp Vũ thật sự đã nghe một lần rồi, không ngờ hắn lại có thiên phú ca hát, vừa nghe đã thấy rất được, hắn hát rất hay, chẳng có chút tỳ vết nào.
Sau đó nàng nhìn đám người Lăng Vô Hương tập luyện, lại có một tiểu nhị tới nói mẫu thân tìm nàng có việc.
Diệp Vũ đi theo tiểu nhị tới sông Tần Hoài, lên thuyền hoa, bất giác nghĩ, sao mẫu thân lại gọi nàng tới nơi này làm gì chứ?
Con gái bận quá, vì muốn được tâm sự với con gái, Thiến HỀ thuê một chiếc thuyển hoa ở sông Tần Hoài, đợi con gái đến.
Thuyền hao đậu bên bờ sông, khoang thuyền được bố trí thanh nhã, Thiếng Hề ra hiệu cho con gái tới ngồi bên cạnh, nói, “Vũ Nhi, gần đây con vất vả quá”
“Không sao đâu ạ. Mẫu thân, có chuyện gì vậy? Con còn đang muốn xem họ luyện múa nữa….”
“Ta muốn hỏi con một chuyện, ở đây không có ai làm phiền chúng ta”
“Mẫu thân, làm sao vậy?” Diệp Vũ biết, nàng rốt cục nhịn không được.
“Nói thật nhé, Vũ Nhi à, ta cảm thấy con khác hẳn với trước đây…. Giống như là một người khác vậy…” Thiến Hề lo lắng nói thẳng ra làm tổn thương con gái, đắn đo mãi.
“Con đúng là đã thay đổi, nhưng vẫn là con gái của mẫu thân. Mẫu thân muốn hỏi gì thì cứ hỏi đi ạ”
“Tính tình con thay đổi”
“Tần vương làm tổn thương con, công chúa An Dương lại vu hãm cho con, đuổi chúng ta ra khỏi phủ, con thề, từ nay về sau, Diệp Vũ con tuyệt đối sẽ không yếu đuối nữa!” Tuyệt đối không dựa vàơ bất cứ ai, nhất là tuyệt đối không dựa vào đàn ông!” Diệp Vũ đã sớm chuẩn bị tốt lí do thoái thác.
“Hoá ra là vậy. Con từ nhỏ đã thích cái này cái kia, cái gì cũng đều học qua, nhưng mà ta chưa từng bao giờ thấy con biết cái này…. Chẳng giống màn múa thường tý nào, con học từ đâu vậy?”
“Hai năm trước, con mua được hai quyển sách giới thiệu về quốc gia khác, trong sách giới thiệu những mà ca múa thú vị lạ kỳ, con nhớ rất kỹ, khi đi tới lầu Tiêu Tương, thì mới phát huy công dụng”
“Nói vậy, màn ca múa này là quốc gia phía tây sao?” Thiến HỀ thật ra lại tin.
Diệp Vũ gật đầu, chỉ đành bịa ra thế vậy. “Mẫu thân đừng lo, con chỉ là vì hắn mới làm áo cưới, sẽ không có tiểu xảo gì. Con đường đường là con gái của đại tướng quân nước Sở, sao có thể ở Yên Hoa chi làm xiếc chứ?”