Bỗng cái loại cảm xúc si mê, tuyệt vọng phức tạp chợt từ trong một góc bí mật trên người thoát ra, nhồi vào trong lòng và trong óc nàng – nàng thống khổ nhìn hắn, một đôi mắt sáng rưng rưng lệ.
Diệp Vũ không thể khống chế nổi luồng cảm xúc kia, cố sức rời mắt đi nhưng vẫn không nổi. Làm sao bây giờ đây?
Thẩm Chiêu hỏi, “Diệp cô nương nghĩ thế sao ra được màn ca múa làm cho người ta có cảm giác mới mẻ đó chứ?”:
Nàng vẫn nhìn Tấn vương, âm thầm cấu lên cánh tay mình, “TRên đời này, con người là thông minh nhất, có ý nghĩ nhất, không gì mà không nghĩ ra được chứ?”
Cuối cùng nàng lấy suy nghĩ mạnh mẽ để ngăn luồng cảm xúc kia,. Nhìn về phía Thẩm Chiêu, cười mệt mỏi.
“Màn ca múa này, nói vậy ngươi cũng không biết ba người chúng ta có thể vinh hạnh tận mắt nhìn thấy tài nghệ của Diệp cô nương sao?” Sở công tử cười hỏi, giọng điệu như ra lệnh, không cho từ chối.
“Thật xin lỗi, ta không bán nghệ” Diệp Vũ thản nhiên từ chối.
“Vậy ngươi bán mình sao?” Sở Minh Hiên cười trêu tức.
“Ta không bán nghệ lại càng không bán thân, bán ý tưởng” Nàng chỉ vào đầu, bỗng nhớ ra đây là cổ đại, tiện nói luôn, “Ý của ta là, bán trí tuệ”
“Bán trí tuệ ư? Cách nói này thật thú vị, rất khác, chẳng giống người thường chút nào” Hắn gật đầu cười, trong mắt hình như có chút khâm phục.
“Đây là sự kiên trì của ta, xin mời ba vị công tử rộng lượng cho” Nàng nói tạ lỗi.
“To gan!” Sở công tử đột nhiên đập bàn, trên mặt hiện lên sự giận tái người.
Thẩm Chiêu đánh mắt sang Sở công tử ý bảo đừng có giận, cũng nháy mắt với nàng, khuyên nhủ, “Diệp cô nương, cô cũng biết thân phận của Sở công tử, cần gì phải tránh xa ngàn dặm vậy chứ? Chỉ có ba ngừơi chúng ta, cũng không phải ở đại đường gì”
Diệp Vũ cải biến chủ ý, “Vậy cung kính không bằng tuân lệnh, Ba vị công tử, xin mời thưởng thức một lần”
Vẻ giận dữ của Sở công tử chưa tan, bưng ly rượu Bạch Ngọc lên, uống một hơi cạn sạch.
Sở Minh Hiên cũng đã uống rượu, thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn nàng một cái, có chút suy nghĩ.
Nha hoàn mang đàn tỳ bà tới, nàng ngồi trên chiếc ghế đôn, tay ôm đàn tỳ bà, ngón tay ngọc khẽ gẩy khúc thứ nhất vang lên.
Giai điệu nhẹ nhàng, tiết tấu mãnh liệt, hoàn toàn không giống khúc nhạc cổ điển. Nàng nhìn về phía Sở công tử lạnh lùng, Thẩm Chiêu hiền hoà, Sở Minh Hiên tiêu sái, trong lòng cười lạnh. Khúc nhạc dạo qua, nàng cất giọng hát lên,
Chờ đợi vì tam thế gia thần
Nói ta thức tỉnh tại đây một thế hệ
Tổ tiên vì ta khởi tên
Nhất định ta đem văn võ toàn tài
Âm phù phân chia của ta thế giới
Tả khởi bồng đồ ăn
Hữu đến dao đài
Theo ta sinh ra bắt đầu liền giàu có tứ hải
Ta là mình lên ngôi hoàng đế
Có được cao nhất quyền lực
Quyết định xung đột vũ trang
Quyết định hưu sinh dưỡng tức
Quyết định quan lớn hậu tước
Quyết định chung thân nô dịch
Ta nghe được
Ngô Vương Vạn tuổi vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế
Cười lý xuân thu bao nhiêu lệ
Ngô Vương Vạn tuổi vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế
Nghe lầm cũng khi ta nghe đối
Ta diễn tấu màu đỏ giai điệu
Chứng minh giờ phút này đăng cơ vì đế
Ta viết hạ màu đỏ giai điệu
Định niên hiệu vì “Vạn trung không một ”
Nghe người ta giễu cợt ta Đồng Ngôn vô kỵ
Tả mắt nhân nghĩa mắt phải sắc bén
Theo ta quyết định bắt đầu liền chinh phục thiên địa
Bài hát này là bài “Hoàng đế”, cực kỳ hợp với tình hình.
Hát đến một nửa, họ nghe lời ca đã hiểu, Sở công tử sắc mặt càng ngày càng lo lắng, sắc mặt hai người khác cũng thay đổi.
Có lẽ, họ lý giải nàng hát lên khúc này có ý: châm chọc khiêu khích.
Một khúc hát xong, Sở công tử lại tức giận, đập bàn nói, “Làm càn!”
Diệp Vũ cũng biết, hát bài này chẳng khác gì tự tìm phiền phức, thậm chí là tự tìm đường chết, nhưng nàng cũng tin Thẩm Chiêu là người tốt, cũng không để cho hoàng đế Sở quốc chém một thiếu nữ đâu.
“Nếu có chút mạo phạm, kinh xin ba vị công tử thứ lỗi cho” Nàng buông tì bà, cười khẽ, “Chỉ cảm khái nhất thời mà thôi”
“Diệp cô nương lại làm ta khiếp sợ lần nữa, không những tài nghệ trác tuyệt, mà còn cả gan làm loạn” Sở Minh Hiên cười nói, còn khâm phục hơn lúc nãy.
“Diệp cô nương có can đảm, Thẩm mỗ bái phục” Thẩm Chiêu lại cười nói.
Diệp Vũ thấy, Sở công tử nháy mắt với họ, họ lại tiếp tục uống tiếp rồi kiếm cớ rời đi.
Trơ mắt nhìn họ ra ngoài, trong lòng nàng không yên, lại không muốn bỏ qua, dung mạo Thẩm Chiêu gần giống Hạ Phong đã đi rồi, đi rồi….
_____
Trong phòng chỉ còn lại hai người.
Sở công tử đứng bên cạnh nàng, chẳng giận hỏi, “Nàng đang nhìn Thẩm Chiêu hay là nhìn TẤn Vương thế?”
Diệp Vũ hoàn hồn, cúi đầu xuống, lòng thầm tính toán.
HẮn khá giống nam tử thần bí che mặt kia, giống vẻ khôi ngô tráng kiện, nhưng nàng cảm thấy hai người không phải là một.
“Nàng hẳn là biết thân phận của ta”
“Tiểu nữ tử có chút tài mọn, bệ hạ đại giá quang lâm, thật vinh hạnh” Nàng nói đàng hoàng.
Sở công tử cũng chính là hoàng đế Sở quốc, Sở Minh Phong.
Mười năm trước, hắn đăng cơ làm hoàng đế, lấy thủ đoạn tàn nhẫn lạnh khốc cùng trí tuệ tranh đoạt được ngôi vị hoàng đế hai huynh đệ, liên luỵ hơn mười văn võ trọng thần, bị lưu đày, xét nhà, diệt môn, liên luỵ hơn một ngàn người, tạo thành thảm án nổi tiếng khắp bốn phương. Để giảm bớt không khí khẩn trương của triều đình, hắn đại xá thiên hạ, đề bạt hơn hai mươi quan viên có tài, đã nhanh chóng đạt được hiệu quả, dần dần trở nên vững chãi, rõ ràng.
Lúc đả bại đối thủ, ngồi trên ngôi đế, trong lúc ổn định triều đình, Thẩm Chiêu là tâm phúc cực trung thành và là cánh tay đắc lực của hắn.
Mà năm ấy, Thẩm Chiêu mới vừa trong hai mươi, còn Sở Minh Phong hai mươi sáu.
Sở Minh Phong nâng cằm nàng lên, mắt nhìn nàng chằm chằm, “Ngươi đã đoán được, hẳn cũng có thể đoán được mục đích trẫm tới nơi này”
Nàng nhìn thẳng hắn, ánh mắt nhu hoà, “Tiểu nữ nữ ngu độn, xin bệ hạ minh xét”
“Thẩm Chiêu nói đúng, lá gan ngươi cũng không nhỏ” Hắn cố ý tăng giọng điệu, “Ai cho ngươi lá gan lớn vậy/”
“Tiểu nữ tử xưa nay đã vậy, nếu có chỗ nào mạo phạm thiên uy, mong bệ hạ thứ tội cho” Nàng nói cẩn thận.
“Ngôn hành và khúc ca kia của ngươi, đã mạo phạm thiên uy rồi, TRẫm nên khiển trách ngươi thế nào đây?” Hắn bóp chặt cằm nàng.