Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com



“Đừng khách khí, dù không có ta giúp đỡ, phu thê hai người cũng sẽ gặp dữ hóa lành, ta bất quá chỉ thuận nước đẩy thuyền thôi.” Minh Hi duỗi tay tiếp nhận, đeo lại trên người nàng.
“Ta cũng không cần cùng ngươi đẩy qua đẩy lại, lòng ta ghi nhớ là được.

Hôm nay kỳ thật còn có một chuyện ta cần tìm người hỏi thăm.” Dạ Dao Quang cũng không quanh co lòng vòng, trực tiếp hỏi, “Ta gặp một khối hoạt cương thi, cần nhờ tới người đuổi thi, ngươi có biết có thể tìm những người như thế ở đâu không?”
“Người đuổi thi, chỉ sợ phải tới Tương Tây mới tìm được.” Minh Hi trầm ngâm một lát nói, “Tuy nói chúng ta cũng học thuật cấm chú, là một nhánh của Vu tộc, nhưng về chuyện này phải kể tới Miêu tộc ở Tương Tây càng am hiểu hơn.”
“Miêu tộc?” Dạ Dao Quang lập tức nghĩ tới một người, nhưng rất nhanh gạt đi, “Minh Hi có thể nhờ người dẫn đi không?”
Vu thuật Miêu tộc thuộc về văn hóa sở vu! Vu thuật của Miêu tộc cũng phân hai loại hắc và bạch.

Đuổi thi ở Tương Tây chính là một loại văn hóa vu sở, thuộc về bạch vu thuật, cũng được lưu hành như một loại truyền thuyết thần bí, điểm này Dạ Dao Quang cũng đã biết.

“Ta không thường hành tẩu trong thế tục, trước có gặp, nhưng cũng chưa từng có người Miêu tộc tới cửa.” Minh Hi tiếc nuối lắc đầu, “Việc này ta chỉ sợ không thể giúp ngươi, ngươi có thể hỏi Linh Nhi, nàng hiện tại là chưởng môn Linh Tộc, hai tộc một bên quản xác chết một bên bắt yêu ma quỷ quái, tương giao cũng cực gần.”
“Ta đã truyền tin cho nàng.” Nếu ngay cả Minh Hi cũng nói như vậy, hẳn có thể tìm được cách giải quyết từ Tiêu Linh Nhi, trong lòng cũng không còn quá sốt ruột, liền đứng dậy cáo từ, “Ta không quấy rầy ngươi nữa, ngươi cũng đừng giữ ta lại, trong nhà còn có việc, ta muốn đi thăm nhi tử.”
“Nếu ngươi đã nói tới như vậy, ta cũng chỉ có thể tiễn ngươi rời đi.” Minh Hi cũng đứng lên.
Vì thế Dạ Dao Quang ở tại Minh tộc ước chừng nửa nén hương liền rời khỏi, vội vàng đi tìm nhi tử.

Dạ Dao Quang sở dĩ vội vã tới bới sắp tới sinh nhật hắn, nhưng ngày sinh của tiểu gia hỏa này khẳng định nàng cùng Ôn Đình Trạm phải tới Thổ Phiên, cho nên chỉ có thể tới bồi hắn trước.

Tiểu gia hỏa đã một tuổi, đã có thể ăn chút đồ ăn, Dạ Dao Quang tự mình làm mang tới cho hắn, cùng hắn ngủ cả đêm, lại ở cạnh chơi cùng hắn một ngày, tới khi màn đêm buông xuống mới khởi hành trở về.
Khuya giờ Tý, Dạ Dao Quang lặng yên không tiếng động trở lại phòng.

Ôn Đình Trạm đã nghỉ ngơi, hắn nhắm mắt lại, hô hấp kéo dài, nhưng Dạ Dao Quang biết hắn chưa ngủ, duỗi tay nhéo mũi hắn: “Nhìn là biết giả vờ ngủ! Chàng đây là không thích muội trở lại sao?”
“Phu nhân thật không hiểu phong tình.” Ôn Đình Trạm mở to mắt, “Ta là nghĩ, nếu ta nhắm mắt lại, phu nhân sẽ thèm nhỏ dãi sắc đẹp của ta, chủ động tiến tới hôn, cũng làm cho lòng ta mừng thầm.”
“Ta thèm nhỏ dãi sắc đẹp của chàng, cần gì phải đi hôn trộm.” Dạ Dao Quang cười nhạp, sau đó nàng thật sự hung hăng hôn xuống.
Ôn Đình Trạm đã nhớ nàng tới phát cuồng, làm sao chịu được dụ hoặc như vậy, lập tức xoay người đem nàng đè dưới thân, chiếm lĩnh quyền chủ đạo, một đêm triền miên đến bình minh.
“Tiêu cô nương đã có hồi âm chưa? Mấy ngày nay không có ai tìm tới?” Dạ Dao Quang hỏi Ôn Đình Trạm.
“Tiêu cô nương đã gửi tin.

Nàng nói qua mấy ngày sẽ tự mình đi mời, báo Dao Dao đợi nàng ấy hai ngày.” Ôn Đình Trạm trả lời, “Hai ngày này cũng không ai tìm tới.”
“Hay a, người đặt phù triện đứng sau quyết tâm làm con rùa đen rụt đầu?” Dạ Dao Quang nhìn tấm phù triện từng dán trên người tiểu cương thi xuất hiện trong tay nàng.
Ôn Đình Trạm không tiếp lời để lòng nàng bình tĩnh lại, hắn nói sang chuyện khác: “Quảng Minh có khỏe không.”

“Vẫn còn rất tốt, con hiện tại nhìn thấy thứ gỉ cũng muốn cắn, còn thường thường chảy nước miếng……” Nói tới nhi tử, Dạ Dao Quang để lại mọi chuyện phía sau, nói lại với Ôn Đình Trạm những gì chi tiết nhất.

Dạ Dao Quang không phải người nhiều lời, có lẽ đây là thiên tính người làm mẫu thân.

Nàng chỉ ở cùng nhi tử một ngày một đêm, nhưng nàng có thể nói tới hai canh giờ vẫn chưa muốn dừng lại.
Thẳng đến khi giọng của Nghi Vi bên ngoài vang lên: “Phu nhân, bên ngoài có vị đạo trưởng cầu kiến.”
“Đạo trưởng?” Dạ Dao Quang nhướng mày, vì không cho bất kỳ ai cảm ứng được hơi thở của Ôn Đình Trạm, Dạ Dao Quang đã thiết lập trận pháp trong phòng, tự nhiên cũng làm giảm bớt lực cảm giác của nàng đối với bên ngoài, khoảng cách vượt quá sân viện, nàng khó có thể phát hiện.

Ánh mắt không tự chủ dừng trên tấm phù triện, Dạ Dao Quang nói với Ôn Đình Trạm.

“Chàng ở trong phòng, muội đi gặp hắn.”
“Cẩn thận đó.” Ôn Đình Trạm dặn dò.
“Được.” Dạ Dao Quang gật đầu liền đi ra ngoài.
Ra tới cửa, quả nhiên nhìn thấy một nam tử nuôi râu dê dài, khoảng hơn ba mươi, người mặc một bộ đạo bào sắc vàng cam, phía sau hắn còn có tiểu đạo đồng đạo bào xanh xám.
“Ôn phu nhân, tại hạ Chương Trí Khâu, hôm nay tới cửa, là tới chịu đòn nhận tội.” Chương Trí Khâu thái độ rất là khiêm tốn cùng thành khẩn.
Dạ Dao Quang không giận dữ, mà giơ lên phù triện trong tay: “Đây là vật của ngươi?”
“Đúng vậy.” Chương Trí Khâu lập tức thừa nhận.
Dạ Dao Quang chỉ tay vào phía trong phủ rồi nghiêng người: “Mời vào bên trong nói chuyện.”
Chờ sau khi Chương Trí Khâu được dẫn vào phủ đề, nước trà lên, Dạ Dao Quang mới hỏi: “Ngươi cùng đô thống Thanh Hải Hoàng Kiên có quan hệ?”

“Xưa nay không quen biết.”
“Vậy đạo phù này của ngươi vì sao lại trong tay hắn?” Dạ Dao Quang truy vấn.
“Không dối gạt Ôn phu nhân, phù triện này của ta là bị trộm mất.” Chương Trí Khâu có chút không tự nhiên giải thích, “Ta có một sư đệ ham chơi, phù triện này nguyên bởi vì ta gặp một thi vương, nhưng trong bụng thi vương này còn có tiểu cương thi.

Kỳ văn* (chuyện lạ) bậc này ta cũng lần đầu gặp, nhất thời cũng không biết nên làm như thế nào cho phải, cho nên tính toán trước tiên cứ trấn áp lại, sau đó quay về tộc tìm tộc lão thương nghị, lại không nghĩ tới sư đệ của ta không rõ vì sao, lúc ta vừa vẽ xong đạo phù triện này liền đánh cắp, ta cũng không biết hắn đang ở nơi nào.

Nếu không có phu nhân truyền âm qua phù triện, ta cũng không biết đạo phù đã lưu lạc tới Thanh Hải.”
“Ngươi là người đuổi thi?” Ngoài tin này, Dạ Dao Quang không để ý các nội dung khác.
“Phải, không biết phu nhân có chuyện gì cần ta hỗ trợ?” Chương Trí Khâu chần chờ hỏi.
“Vừa lúc, ta cũng gặp gỡ một cương thi không giống bình thường, đang tìm một người đuổi thi có thể cứu thần hồn của nó.” Dạ Dao Quang sốt ruột đứng bật dậy, “Chương đạo trưởng nếu không vội, hiện tại có thể đi cùng ta nhìn xem.”
“Mời phu nhân dẫn đường.” Chương Trí Khâu lập tức nghiêm mặt nói, “Năm trước ta nghe nói có một thế hệ ở Thanh Hải, tàn hại người vô tội, dự trữ nuôi dưỡng hoạt cương thi, cũng từng theo sư huynh tới một chuyến, lại không tìm được.

Hoạt cương thi có thể lớn có thể nhỏ, nếu vô ý, cực kỳ dễ dàng biến thành thi vương.

Ta trước kia gặp gỡ thi vương, cũng bởi vì trong bụng nó còn thai nhi mà không thể xuống tay.”.


Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!