Nàng chắc chắn sẽ không nói cho Ôn Đình Trạm, biết hắn muốn sinh một nữ nhi, đến lúc ấy sẽ sủng thế nào.
Hừ, nàng mới không cần sinh một nữ nhi sớm như vậy, làm chính mình ngột ngạt, nàng còn chưa hưởng thụ đủ sự sủng ái của nam nhân nàng a.
Sinh con trai là cho Ôn Đình Trạm bí bách, vậy nàng đương nhiên phải sinh con trai trước.
Không biết có phải mẹ con liền tâm, đứa nhỏ trong bụng đột nhiên quậy lợi hại, Dạ Dao Quang sợ tới mức nhảy dựng, tay dán lên bụng: “Tốt lắm tốt lắm, bất luận con là nữ nhi hay là nhi tử, nương đều yêu giống nhau.”
Cũng không biết có phải trùng hợp hay không, miếng thịt trong bụng nàng cứ như vậy yên lặng lại, trong lòng Dạ Dao Quang không khỏi thầm nghĩ, có lẽ đúng thật là nữ nhi, mặc dù có chút buồn bực nhưng nàng rất nhanh liền thoải mái, dù sao đều là cốt nhục của nàng cùng Ôn Đình Trạm, có vài lời chỉ là nói chơi ngoài miệng, gây lộn chút với Ôn Đình Trạm mà thôi.
Nam hài hay nữ hài nàng đều yêu, không cần biết là trai hay gái, nàng chỉ biết nàng sẽ sinh vài đứa!
Dù sao cũng không có áp lực nuôi nấng, lại không cần kế hoạch hoá gia đình, nàng muốn sinh bao nhiêu thì sinh bấy nhiêu.
Nghĩ như vậy, Dạ Dao Quang liền vui vẻ đi ngủ.
Thời điểm nàng tỉnh dậy đã là giờ Thìn (7h-9h sáng), rửa mặt xong dùng bữa sáng, cảm thấy thời gian cũng chưa phải trễ, vì thế Dạ Dao Quang lập tức mang theo Kim Tử ra cửa, đi tới ngọn núi ngày xưa nàng thu long mạch.
Tòa núi nhỏ này tuy rằng đã mất long mạch, không còn sinh cơ bừng bừng như trước nhưng nó lại dựa vào sơn mạch Côn Lôn để tẩm bổ, vì thế không bị sinh linh đồ thán.
Trở lại cố hương, Dạ Dao Quang đem long mạch trong la bàn thả ra, sau đó nàng tìm một chỗ trống khoanh chân ngồi xuống bắt đầu vận khí tu luyện.
Rất nhanh khí Ngũ hành quanh quẩn dựng lên, ẩn ẩn đã có Ngũ hành chi linh bắt đầu di động, Dạ Dao Quang nhanh chóng dùng công pháp của Hoàng Ngạn Bách.
Đại lượng Ngũ hành chi linh ngưng tụ dư thừa quay quanh người Dạ Dao Quang, liền ngay cả long mạch đang ở cố thổ cũng nhịn không được quấn tới hấp thu khí Ngũ hành Dạ Dao Quang dẫn động ra, Dạ Dao Quang cùng Kim Tử cũng bắt đầu hấp thu.
Khí Ngũ hành hội tụ đến đan điền, Dạ Dao Quang cảm thấy đan điền đang bình tĩnh như nước nhấc lên từng đợt sóng mãnh liệt, mênh mông hướng tới tứ chi của nàng.
Tuy rằng cảm giác khí thế hung mãnh, nhưng lại hoàn toàn không tổn hại tới kinh mạch cùng căn cốt, nàng có thể cảm giác được lực lượng trong cơ thể không ngừng lớn lên.
Cảm giác một luồng lực lượng sắp va chạm vào một đạo bình chướng, Dạ Dao Quang nhất thời mừng rỡ, nàng đây là sắp khôi phục tu vi Luyện hư kỳ sao? Thu lại sự phấn khích, nhanh chóng hấp thu khí Ngũ hành bốn phía, ngay tại lúc Dạ Dao Quang áp chế một đại lượng sóng Ngũ hành chuẩn bị phóng thích phá tan đạo bình chướng kia, đột nhiên từ trong bụng nàng xuất hiện một lực hút cực lớn, bỗng chốc đem toàn bộ khí Ngũ hành nàng chuẩn bị xung kích tu vi hấp thu toàn bộ, sạch sẽ trơn bóng, không lưu một chút sót lại.
Dạ Dao Quang mở bừng mắt, cúi đầu nhìn đến bụng đang nhô ra, mà tiểu gia hỏa trong bụng nàng giống như vừa được ăn no, nhẹ nhàng động đậy, trong đầu Dạ Dao Quang hiện ra hình ảnh một tiểu hài nhi lười nhác há miệng ăn.
Đợi một hồi lâu không thấy có động tĩnh nào khác, Dạ Dao Quang không khỏi cười mắng: “Tiểu tử không có lương tâm.”
Đứng lên, Dạ Dao Quang đem long mạch thu vào la bàn, cùng Kim Tử về nhà, hôm nay tu luyện đã đủ, nhiều quá sẽ hóa tệ.
Tuy rằng không đột phá qua Hóa Thần kỳ, nhưng thực lực của Dạ Dao Quang cũng vẫn đại trướng, khoảng cách tới Luyện hư kỳ chỉ kém một bước, nếu không có bị tiểu trứng thối nuốt mất, nàng tin rằng tu vi chắc chắn sẽ khôi phục.
Nhưng làm mẫu thân chắc chắn sẽ coi trọng hài tử hơn chính bản thân cho nên nàng còn cảm thấy mỹ mãn hơn chính thành tựu của mình.
Tuy rằng không đột phá tu vi, nhưng biết hài tử trong bụng của mình đã bắt đầu học hỏi việc tu luyện, nàng liền cao hứng chạy tới phủ nha, trực tiếp đi tìm Ôn Đình Trạm, muốn cho Ôn Đình Trạm chia sẻ một chút tin vui này.
Đến phủ nha, nhìn bên ngoài không có người, chỉ có Diệp Phụ Duyên cùng Vệ Kinh, Dạ Dao Quang liền nhào vào trong lòng Ôn Đình Trạm, kéo tay hắn dán lên bụng mình: “A Trạm, nữ nhi của chàng đoạt đồ của muội.”
“Thế nào lại biến thành nữ nhi...” Buổi sáng còn nói là nhi tử mà.
“Tất nhiên không phải nữ nhi thì tốt, muội thừa biết trong lòng chàng chỉ có nữ nhi, nhưng trọng điểm là nó dám đoạt đồ của mẫu thân!” Dạ Dao Quang vờ giận.
Ôn Đình Trạm vội vàng hùa theo nịnh nọt: “Nó cả gan đoạt đồ của Dao Dao sao, đáng đánh!”
“Chàng không hỏi xem nó còn nhỏ như vậy, sẽ đoạt đồ của muội như thế nào sao?” Dạ Dao Quang nhìn Ôn Đình Trạm bằng ánh mắt “ngu ngốc”.
Vệ Kinh cùng Diệp Phụ Duyên một bên tự giác lặng lẽ lui ra, bọn họ không muốn nhìn chủ tử khôn khéo vô song của mình trước mặt phu nhân trở thành một hài tử ngốc.
“Nó tranh đồ của phu nhân thế nào?” Ôn Đình Trạm vội vàng nương theo lời Dạ Dao Quang hỏi.
“Muội mới vừa đi tới nơi long mạch sinh ra...” Dạ Dao Quang mọi chuyện nói lại một lần, sau đó ánh mắt sáng trong, “Muội từng nghe nói qua, có chút tiên thiên linh mạch rất tốt, cơ thể người mẹ nếu có đủ khí Ngũ hành, thai nhi ở trong bụng mẹ cũng có thể tu luyện, ngày trước còn có chút không tin, lại không nghĩ hôm nay thế nhưng chính mắt nhìn thấy.”
“Con của chúng ta ngày sau nếu tu luyện chắc chắn so với muội còn nhanh hơn gấp trăm ngàn lần!” Càng nói Dạ Dao Quang càng kích động, hận không thể lập tức hạ sinh tiểu gia hỏa, sau đó dạy nó tu luyện thế nào.
Nhìn đến bộ dáng khẩn trương lúc này của Dạ Dao Quang, Ôn Đình Trạm buồn cười, cụng đầu nàng nói: “Được, ngày sau hài tử sinh ra liền giao cho phu nhân giáo dưỡng.”
“Đó là đương nhiên.”
“Có dùng bữa trưa chưa?”
“Còn chưa...” Dạ Dao Quang ngẩn ra, “Muội vừa mới trở về, chàng không nói muội cũng không thấy đói.
Hiện tại lại đói rồi, chúng ta cùng đi ăn cơm.”
Kỳ thực Ôn Đình Trạm đã cùng cấp dưới ở phủ nha dùng xong bữa trưa, lúc này vừa vặn không có việc, hắn có thể nghỉ ngơi một lát, liền gật đầu cùng Dạ Dao Quang đi một chuyến.
Sau viện nha, Ấu Ly đã sớm chuẩn bị xongbữa trưa, Ôn Đình Trạm vẫy lui hạ nhân, tự mình lấy đồ ăn cho Dạ Dao Quang, lặng im nhìn nàng dùng bữa.
Đợi Dạ Dao Quang ăn xong, Ôn Đình Trạm lúc này mới nói: “Ta vừa mới nhận tin Mạch đại ca truyền tới, là một tin tức tốt.”
“Tin tức tốt?” Ánh mắt Dạ Dao Quang sáng lên, “Mạch đại ca nhanh như vậy đã tìm được cá âm dương?”
Ôn Đình Trạm cười lắc đầu.
Dạ Dao Quang lại suy nghĩ một chút, thăm dò hỏi: “Không phải Mạch đại ca sắp thành hôn chứ?”
Ôn Đình Trạm vẫn như cũ cười lắc đầu.
Dạ Dao Quang nhẫn nại khô kiệt, trực tiếp hỏi: “Mau nói thẳng!”
“Là Qua cô nương, năm ngày trước sinh ra hai nữ nhi song sinh.” Ôn Đình Trạm nới với Dạ Dao Quang.
“Là song sinh a.” Dạ Dao Quang vui mừng đứng bật dậy, liền chạy vào trong phòng, “Muội mới chuẩn bị một phần lễ, phải làm thêm một phần nữa.”.