Sư phụ nói nàng mệnh trung phúc mỏng, hiện giờ đã hưởng hết thanh phúc, nếu không mang theo nàng đi khổ tu, chẳng những nàng ta cũng sẽ bị tội, ngay cả người thân cũng sẽ chịu liên lụy. Vì thế, cha mẹ nàng chỉ có thể rưng rưng đem nàng tiễn đi. Nói đến cũng kỳ quái, Ninh Anh rời nhà đi cùng sư phụ lên núi thật đúng là không thuốc mà khỏi.
Ninh Anh cũng tin tưởng chính mình là bởi vì phúc mỏng, không thể tiếp tục hưởng thụ sự yêu thương của cha mẹ. Cho nên, một lòng cùng sư phụ tu luyện, sư phụ của nàng lúc đó là một người cực kỳ nổi danh, lúc thu nhận Ninh Anh làm đồ đệ cũng đã là Độ Kiếp kỳ, thế nhân nhìn vào gọi tiên cô. Ninh Anh theo sư phụ ba năm, vào năm nàng mười hai tuổi, sư phụ nàng phi thăng, nhưng lại độ kiếp thất bại, chuyện này làm Ninh Anh trong lòng luôn tôn sùng là thần đả kích rất lớn.
Khi đó Ninh Anh mới biết được nguyên lai sư phụ không phải thần, sư phụ cũng sẽ chết, những tín ngưỡng nàng xây dựng ở một khắc kia ầm ầm sụp đổ. Nhưng nàng được sự dạy dỗ của sư phó ba năm, tuy rằng khổ sở, nhưng vẫn lập bài vị, mỗi ngày đều cung phụng cho sự phụ của nàng.
Nàng không thể về nhà mặc dù khát vọng được gặp cha mẹ. Nguyên bản nàng tính toán canh giữ ở bên trong đạo quan của bọn họ, làm một người thanh tu hoàn hảo. Chỉ tiếc nàng lẻ loi một mình, thế đơn lực mỏng căn bản vô pháp tìm được nơi tu luyện được trời ưu ái, thực mau đã bị một đám người đánh tới cửa, nàng thiếu chút nữa chết ở trong tay những người đó, vẫn là những giao hảo của sư phụ kịp thời đuổi tới, nàng mới may mắn thoát nạn.
Nhưng người khác không thể thay thế nàng bảo vệ đạo quan, chỉ có thể đưa nàng về, đó là một tu luyện đại tông —— Mộc Tiên Tông, tông chủ chính là sư huynh của sư phụ, cũng là chân quân Độ Kiếp kỳ.
Mộc Tiên Tông phồn hoa cuối cùng chỉ có nàng cùng sư phụ hai người đạo quan khác nhau như trời với đất. Nàng có thân phận cực cao là tông chủ tử bối, mà Mộc Tiên Tông tông chủ cũng đã có năm đời, cũng chính là ở bên dưới có bốn đời người, trong đó không thiếu người so với nàng lớn hơn mấy chục tuổi thậm chí gần trăm tuổi đối với nàng cũng phải cung kính.
Ở Mộc Tiên Tông nàng được đãi ngộ vô cùng tốt, mọi người đều yêu thích nàng, thường xuyên có vài tiểu gia hỏa năm sáu tuổi đuổi theo nàng gọi sư thúc tổ. 5 năm nhân sinh vui vẻ của nàng thoảng qua, khi nàng 18 tuổi nàng gặp một người, người này sau lại chính là đại danh đỉnh đỉnh của Ma giới, cho đến bây giờ nhắc tới vẫn có thể làm người ta kinh sợ như cũ Ma Hoàng Ma giới—— Mộc Tử Tà.
Mộc Tử Tà xuất thân cũng không sáng rọi, hắn là con rơi bên ngoài của Mộc tông chủ, hơn nữa phụ thân hắn ở 60 tuổi gieo căn, hắn khi được nhận vào Mộc Tiên Tông, phụ thân hắn nhìn như 40 tuổi nhưng kỳ thật đã 70.
Nếu như trước kia Mộc Tử Tà không xuất hiện, ngay cả Ninh Anh cũng nghĩ phụ thân cùng mẹ cả hắn là một đôi thần tiên quyến lữ, mà hắn chẳng qua là ngoài ý muốn. Chính là lúc phụ thân Mộc Tử Tà bên ngoài diệt trừ xà yêu bị trúng tà độc mà người kia vẫn luôn yêu thầm Mộc Tử Tà phụ thân, biết được hắn gặp nạn tới nghĩ cách cứu viện, mà độc này chỉ có thể giải bằng cách xuân phong nhất độ với ma tu* (rose: ấy ấy ý:D).
Lúc ấy Mộc Tử Tà phụ thân đã cùng mẫu thân hắn nói chuyện rõ ràng. Phụ thân hắn nguyện ý cưới nàng về nhưng cũng chỉ là nghênh đón, không có hôn lễ. Mộc Tử Tà mẫu thân khi đó mới hoàn toàn hết hy vọng, mang theo sự kiêu ngạo của chính mình rời Mộc Tử Tà phụ thân đi, lại không có nghĩ đến mấy tháng sau phát hiện mình đã có thai, nhưng nàng không nói cho Mộc Tiên Tông, chính mình hạ sinh ra hắn.
Thẳng đến khi nàng gặp nạn, mới phái người tới Mộc Tiên Tông cầu cứu, rồi sau đó đem Mộc Tử Tà khi đó chỉ có mười tuổi giao lại rồi ngã xuống. Nàng lại không có nghĩ đến Mộc Tử Tà sau khi đến Mộc Tiên Tông, không có ai tra tấn hắn, không có ai ngược đãi hắn, cũng không có người hãm hại hắn nhưng tất cả lựa chọn làm lơ hắn. Hắn tựa như không khí, dường như không tồn tại với Mộc Tiên Tông.
Chỉ vì hắn là do ma nữ sinh ra, là vết nhơ mà toàn bộ Mộc Tiên Tông không thể xóa.
Duy nhất người quan tâm hắn cũng chỉ có tổ phụ, Mộc Tiên Tông tông chủ, nhưng tông chủ Độ Kiếp kỳ muốn phi thăng nhanh nhất, thường xuyên bế quan, mọi sự vụ lớn nhỏ trong tông môn cơ bản đều do đại bá hắn xử lý. Thời điểm thê thảm nhất của Mộc Tử Tà chính là bị bỏ đói ước chừng một tháng, còn nhỏ tuổi nên hắn cũng không thể nhịn mà đi lên núi kiếm ăn, dựa vào một chút đỉnh tu vi kia, lại bị độc vật cắn, hắn từng tận mắt chứng kiến những người tông môn rõ ràng nhìn thấy hắn trúng độc ngã trên mặt đất nhưng lại đều lựa chọn làm như không thấy.
Lúc Ninh Anh nghe được những người phía dưới nghị luận, mới chạy lên núi cứu hắn. Kỳ thật Ninh Anh lúc đó đã trưởng thành, nàng cũng đang thân ăn nhờ ở đậu. Với hoàn cảnh của Mộc Tử Tà như vậy, đều là bởi vì thê tử của tiểu sư huynh, tiểu sư tẩu đối với nàng kỳ thật cũng thực tốt, tuy rằng nàng cảm thấy Mộc Tử Tà là người vô tội, nhưng rốt cuộc nàng là người ngoài không tiện nhúng tay, nếu không phải vì sống chết do trời định, nàng sẽ không nháo vào.
Nhưng từ ngày đó về sau, địa vị của nàng tuy rằng không thay đổi, nhưng tiểu sư tẩu đối với nàng không còn nhiệt tình như xưa. Ninh Anh ngoại trừ cảm thán một tiếng, cũng không thể oán trách, nhưng Mộc Tử Tà từ ngày được nàng cứu liền ăn vạ nàng.
“Mộc Tử Tà, ta ở Mộc Tiên Tông cũng chỉ là một người ngoài, chuyện Mộc gia các ngươi ta không thể quản, cũng không có quyền hỏi đến, ngươi về sau vẫn cứ là đi tìm tiểu sư huynh đi, ngươi rốt cuộc vẫn là con của hắn.” Ninh Anh cảm giác rất nhiều người bắt đầu nhìn nàng bằng ánh mắt khác mà Ninh Anh chưa bao giờ thấy trước đây. Cưỡng chế sự không đành lòng của mình, Mộc Tử Tà không biết bao nhiêu lần vội vàng sau giờ cơm tìm tới nàng cũng là từng đấy lần nàng cự tuyệt hắn.
Ninh Anh đến bây giờ cũng chưa quên được, cách một cánh cửa kia, lúc nàng chuẩn bị đóng cửa lại, trong nháy mắt một đôi mắt nguyên bản ánh sáng giống như ngọn lửa nhanh chóng bị dập tắt bằng sự u ám.
Để quên đi đôi mắt kia, Ninh Anh lựa chọn bế quan, cũng mượn chuyện này tránh né những người Mộc Tiên Tông nhàn ngôn toái ngữ, lần bế quan này là nửa năm, hai mươi tuổi Ninh Anh tiến vào Luyện Hư kỳ, ở lúc ấy có thể nói là người duy nhất đạt được. Tin tức lan truyền nhanh chóng, ngay cả tông chủ bế quan sau khi biết được cũng xuất quan, cố ý vì Ninh Anh tổ chức một tiểu yến, mục đích đương nhiên không phải hắn lo lắng lúc mình đang bế quan Ninh Anh đã phải chịu bạc đãi, mà có ý muốn khích lệ những môn hạ trẻ tuổi noi theo Ninh Anh tu luyện.
Trong bữa tiệc này, tông chủ vì muốn mài giũa Ninh Anh, tuyên bố thay Ninh Anh ở Mộc Tiên Tông chọn lựa đệ tử đích truyền, tạo cơ hội cho Ninh Anh tiếp xúc thêm nhiều đạo lý đối nhân xử thế. Tin tức này vừa ra, những người chưa chính thức bái sư đều muốn kề vai sát cánh, bởi vì Ninh Anh bối phận cao a, một khi trở thành đệ tử đích truyền của Ninh Anh thì chính là tông chủ tôn nhi. Càng quan trọng hơn là, bọn họ tin tưởng vào thiên phú của Ninh Anh, dưới sự bảo hộ của Mộc Tiên Tông, bọn họ nhất định sẽ rất nhanh tăng tu vi, trọng chấn sư môn.
Đến lúc đó làm Ninh Anh đệ tử đích truyền, đó thì chính là đại đệ tử của môn phái.
Dụ hoặc này không thể nói không lớn, tông chủ quả nhiên nhìn đám đệ tử nhiệt huyết sôi trào, liền nói: “Tất cả các tử bối đều được tham gia, cũng mượn lần khảo sát này xem chút tu vi các ngươi.”