Editor: Lemon
Hứa Dữu không ngờ Trình Dĩ Ngưng tới nhanh như vậy, cô còn đang nói chuyện điện thoại với Trình Uyên thì nghe tiếng chuông cửa vang lên.
Trong lòng đã đoán được người ngoài cửa là chị của Trình Uyên, nhưng những lúc như vậy tim cô sẽ không chịu khống chế mà đập nhanh hơn.
Hứa Dữu đi đến cạnh cửa, cô càng tới gần cạnh cửa liền nhịn không được thả chậm bước chân, cô mở mắt mèo xác nhận người tới mới dám mở cửa ra.
“…Em chào chị.”
Hứa Dữu chưa dám nhìn chị anh đã lên tiếng chào, cô cũng cảm thấy mình làm như vậy có chút không lễ phép.
Trình Dĩ Ngưng cười cười, nhìn cô gái nhỏ trước mặt gương mặt ửng hồng, cô ấy cảm giác trong lòng mình đều trở nên mềm mại, cô ấy ở trong giới giải trí lâu rồi, thanh thuần thật hay là giả thanh thuần cô ấy liếc mắt một cái là có thể nhìn ra, cho nên từ lần đầu tiên gặp mặt cô ấy đã có hảo cảm với Hứa Dữu.
“Chào em.”
Trình Dĩ Ngưng thân thiện trả lời, lúc cô ấy nói chuyện với Hứa Dữu luôn có một loại cảm giác mình đang đùa giỡn con gái nhà lành.
Sau khi Trình Dĩ Ngưng được Hứa Dữu tiếp đón, sắc mặt Hứa Dữu càng thêm hồng, trong lòng Trình Dĩ Ngưng vui vẻ.
Hóa ra tên chó chết Trình Uyên thích kiểu con gái như vậy.
Không phải rất trùng hợp sao? Cô ấy cũng thích.
“Chị có thể gọi em là Qủa Bưởi Nhỏ không? Chị thấy xưng hô như vậy vừa thân thiết lại đáng yêu còn có thể kéo gần khoảng cách giữa chúng ta.”
Hứa Dữu gật đầu.
Trình Dĩ Ngưng cười cười nói, “Em gọi chị là chị giống Trình Uyên là được.”
Hứa Dữu từ đầu tới cuối ngoan ngoãn không thôi, nói gì cũng đồng ý.
Trình Dĩ Ngưng tò mò hỏi: “Em với Trình Uyên sao quen nhau được vậy?”
Hứa Dữu sửng sốt, lúc Trình Uyên đề nghị kết hôn đã nói với cô, hai người bọn họ là bạn học cấp ba, sau khi kết hôn sẽ dễ giải thích với người nhà hơn.
Bọn họ kết hôn được hai tuần, Trình Uyên cũng chưa nói với người nhà, lúc trước nói từ từ. Hai tuần này dù anh có bận cỡ nào chắc là cũng đã nhín ra được thời gian nói rồi phải không.
“…Tụi em là bạn học cấp ba.”
Trình Dĩ Ngưng cùng Hứa Dữu cùng nhau ngồi xuống sô pha, cô ấy ngẫu nhiên nghiêng đầu nhìn Hứa Dữu, cô gái nhỏ mắt hạnh đầy nước chạm đến trái tim cô ấy, nhưng nếu cô có thể mạnh dạng nhìn mình thì tốt quá.
Trình Dĩ Ngưng: “!”
Trình Dĩ Ngưng có hơi giật mình nhìn cô, “Hả, quen nhau lâu như vậy rồi à?”
Hứa Dữu: “Ừm.”
Trình Dĩ Ngưng nhớ tới hình tượng Trình Uyên lúc học cấp ba liền nhịn không được nhíu mày, “Vậy xong đời rồi, lúc học cấp ba em trai nhà chị ngoại trừ đẹp trai thì chẳng có gì tốt cả, trốn học đánh nhau cái gì cũng có, chị vốn muốn nói chút lời hay cho thanh xuân của nó nữa, mà hai đứa biết nhau từ hồi học cấp ba vậy thì không sao rồi.”
Trình Dĩ Ngưng lập tức bổ sung một câu, “Tuy rằng em trai chị lúc học cấp ba không thông minh cũng không học giỏi, mỗi ngày chỉ biết chơi chơi chơi, nhưng mà nó hoàn toàn chính là đứa mù yêu đương, chưa từng yêu đương bao giờ.”
“…Em biết.”
Hứa Dữu nghe Trình Dĩ Ngưng nói tới lúc học cấp ba, cô cảm giác chính mình nháy mắt lại trở về lúc ấy, lúc ấy cô còn chưa được chuẩn đoán chính xác, tuy rằng nói tính tình hơi hướng nội, nhưng mà tâm lý cũng không yếu ớt còn sẽ suy nghĩ miên man như bây giờ.
“Nếu cấp ba em đã biết nó, vậy… rốt cuộc em thích nó chỗ nào?” Trình Dĩ Ngưng càng nghĩ càng ghét bỏ em trai nhà mình.
Hứa Dữu nghe câu hỏi này trong đầu lập tức xuất hiện rất nhiều hình ảnh, nhưng mà lại không biết phải nói thế nào.
“Có thể là do……Ảnh đẹp trai.”. Cop q𝗎a cop lại, 𝐭𝒓ở lại 𝐭𝒓a𝐧g chí𝐧h # T𝒓ù𝓂 T𝒓𝗎𝔂ệ𝐧﹒VN #
Trình Dĩ Ngưng phụt một tiếng cười, cô ấy liếc mắt một cái là nhìn ra được Hứa Dữu chưa nói thật, nhưng mà cô ấy cũng không vạch trần, có chuyện tốt như vậy đương nhiên là lựa chọn xem diễn. Cô ấy cầm di động gửi WeChat cho em trai nhà mình.
“Nó ngoại trừ được thừa hưởng vẻ ngoài của nhà chúng ta thì chẳng có sở trường nào cả.”
Trình Dĩ Ngưng: “Vậy bình thường lúc tụi em ở chung thì làm gì?” Trình Dĩ Ngưng nghĩ rồi lại nghĩ, “Có phải nó vẫn luôn ăn hiếp em không”
“Không có ạ.” Hứa Dữu cúi đầu nhìn sô pha liền nhớ tới Trình Uyên vẫn luôn ngủ trên sô pha nhỏ nhà cô, lại bổ sung một câu: “Ảnh tốt lắm.”
Trình Dĩ Ngưng hoàn toàn không ngờ tới câu trả lời này, nhưng câu trả lời này cũng đánh thức ký ức trong đầu Trình Dĩ Ngưng.
“Tiểu Dữu Tử, em thích em trai chị hồi nào vậy?”
Trình Dĩ Ngưng hỏi xong, lập tức bổ sung một câu, “Em nói cho chị nghe đi, chị không nói với nó đâu.”
-
Ngưng: 【hhh có ý tứ, chị hỏi vợ cậu thích cậu chỗ nào, cậu đoán xem em ấy trả lời thế nào? 】
Trình Uyên lập tức trả lời.
【Cô ấy nói gì? 】
Trình Uyên gửi tin nhắn xong lại đợi thêm hai phút, bên chị anh vẫn không trả lời. Anh cảm thấy thực may mắn vì mình về sớm, đã đến cửa rồi tiểu khu.
Trình Uyên vừa đi, còn thường thường móc di động ra xem một cái, chờ tới lúc đi tới cửa nhà mình chị gái Trình Dĩ Ngưng vẫn chưa trả lời anh.
Trình Uyên không nhận được câu trả lời, liền cảm giác trong lòng vẫn luôn có một con mèo đang cào ngứa, vừa hưởng thụ lại dày vò.
“Anh trở về.”
Trình Uyên dùng chìa khóa mở cửa, vừa đi vào đã nhìn thấy gương mặt nhỏ của Hứa Dữu đang ửng đỏ cùng với chị của anh.
Trình Dĩ Ngưng thấy Trình Uyên về cũng không có ý hoan nghênh, mà ngược lại hơi nhíu mày, “Sao cậu không về trễ thêm chút nữa?”
Trình Uyên: “?”
Trình Dĩ Ngưng cầm quýt trên bàn trà lột vỏ, chia cho Hứa Dữu một nửa, “Chị với Quả Bưởi Nhỏ đang nói tới chuyện riêng tư, sao cậu lại đột nhiên trở về?”
Trình Dĩ Ngưng vừa rồi mới hỏi được mấy chuyện thường ngày, liền bắt đầu muốn hỏi chi tiết chuyện cầu hôn. Không có ý gì khác, chỉ là muốn hỏi ai cầu hôn ai trước, hơn nữa muốn biết là người nào thích đối phương sớm hơn.
“Đột nhiên? Đây là nhà em, sao lại gọi là đột nhiên trở về, em sợ em mà về trễ chị sẽ ăn hiếp Quả Bưởi Nhỏ nhà em.”
Trình Uyên tùy ý ngồi bên cạnh Hứa Dữu, hai người chỉ cách nhau một gang tay, Trình Uyên vừa mới ngồi xuống Hứa Dữu đã có chút đứng ngồi không yên, cô nhích mông ngồi cách xa Trình Uyên một tấc, lại cảm thấy mình nhích có hơi xa, lại lén lút nhích trở lại.
Cả quá trình Trình Uyên đều nhìn ở trong mắt, anh không nói gì, nhưng cũng không ngại ngại anh ở trong lòng khoe khoang.
Trình Uyên vừa ngồi xuống liền nắm lấy tay cô.
Cơ thể Hứa Dữu hơi cứng đờ, nhưng lại không có vùng ra, để mặc cho anh nắm.
Trình Dĩ Ngưng ăn quýt, nói chuyện có chút không rõ ràng “Đã nói rồi… em gái nhỏ xinh đẹp…chị sẽ không ăn hiếp đâu.”
“Đây là nhà em, em muốn về lúc nào thì về.”
Trình Dĩ Ngưng: “Chủ yếu là cậu xuất hiện làm trở ngại chị cùng Quả Bưởi Nhỏ tâm sự chuyện riêng tư, nếu cậu về trễ chút nữa bọn này đã có thể giao lưu nhiều hơn rồi.”
Trình Uyên nghe được ba chữ “Chuyện riêng tư” liền xù lông.
“Có thể do xui xẻo nên hai người mới chưa nói được, nhưng mà chị à, không phải chị là phụ nữ đã kết hôn rồi sao? Tìm vợ em tâm sự chuyện riêng tư làm gì, muốn tìm cũng phải tìm chồng chị chứ.”
Trình Uyên càng nói giọng càng chua, cuối cùng anh còn bổ sung một câu.
“Chuyện riêng tư còn lại để người làm chồng như em biết là được rồi.”
Trình Dĩ Ngưng ném cho Trình Uyên một ánh mắt xem thường.
Tuy rằng Hứa Dữu không tham dự vào cuộc đối thoại của hai người họ, nhưng cô vẫn có thể thấy được hai người trò chuyện vô cùng tự nhiên vui vẻ.
Cô cảm thấy tình cảm hai chị em thật tốt, cô cũng có em trai, em trai là người duy nhất trong nhà cô có thể giao tiếp được, nhưng mà hai người họ rất ít khi trò chuyện, bình thường nói chuyện cũng là trong nhà xảy ra chuyện gì đó.
Mà Trình Uyên cùng chị của anh không giống vậy, tuy rằng hai người từ đầu tới cuối đều nói móc nhau, nhưng nghe hai người nói chuyện có thể nhìn ra được hai người cảm tình rất tốt.
Đột nhiên Hứa Dữu có chút hâm mộ.
“Quả Bưởi Nhỏ, tối nay chúng ta ngủ chung đi?” Trình Dĩ Ngưng nhớ tới liền cười ra tiếng, “Chúng ta có thể tâm sự tiếp, vừa rồi còn chưa nói xong.”
Trình Uyên:?
“Chị mơ đẹp quá.” Trình Uyên muốn nói mình nỗ lực lâu như vậy mà còn chưa được ngủ chung với Quả Bưởi Nhỏ đâu, chị anh dựa vào cái gì chứ.
“Sao chị lại mơ đẹp?” Trình Dĩ Ngưng nhìn chằm chằm móng tay sơn màu đỏ của mình, “Chị vốn đẹp sẵn rồi mà, còn nữa này Trình Uyên, mỗi ngày cậu đều chung chăn gối với Quả Bưởi Nhỏ rồi, khó khăn lắm chị mới có thời gian tới nhà cậu làm khách, cậu để em dâu ngủ với chị một đêm thì có làm sao?”
Trình Uyên không thèm nhìn Trình Dĩ Ngưng, chém đinh chặt sắt nói: “Không được.”
Trình Dĩ Ngưng đã sớm biết không nói được Trình Uyên, cô ấy cũng không có trông cậy có thể thuyết phục Trình Uyên, liền quay đầu nhìn Hứa Dữu.
“Quả Bưởi Nhỏ, em nói đi, tối nay em ngủ với ai?” Trình Dĩ Ngưng nhìn chằm chằm Hứa Dữu, vẻ mặt kiên định nhất định phải nghe được đáp án.
Trong lòng Trình Uyên rơi lộp bộp, anh không cho Hứa Dữu cơ hội trả lời đã xem mồm trước.
Trình Uyên nhìn chị gái nhà mình lại nhìn Hứa Dữu, nhịn không được cầm chặt tay cô, quay đầu hỏi Hứa Dữu, “Em với chị hai thân nhau lúc nào vậy?”
“Chị hai…tốt lắm.”
Hứa Dữu nói rồi còn lộ ra nụ cười.
Trình Uyên lộ ra nụ cười xấu xa, “Chị, Quả Bưởi Nhỏ phát thẻ người tốt cho chị, cái này chứng tỏ cô ấy chọn ngủ chung với em.”
Trình Dĩ Ngưng nói với Trình Uyên: “Cậu lăn sang một bên đi.”
Trình Dĩ Ngưng cũng đi qua ngồi xuống cạnh Hứa Dữu, liền nghe được giọng nói thiếu đòn của Trình Uyên.
“Chị mới lăn sang một bên, em ngủ với vợ mình là chuyện hiển nhiên.”
Hai chị em ngồi hai bên trái phải cô, hơn nữa đều gọi cô là Quả Bưởi Nhỏ, trước kia cũng có người kêu cô như vậy, nhưng hiện tại cô mới cảm giác được ấm áp.
Giống như mối lần như vậy, đáy lòng sẽ có một giọng nói đang nhắc nhở cô, tất cả ấm áp đó đều thuộc về người khác, hiện tại cô có được cũng chỉ là tạm thời, sớm hay muộn cũng phải trả về thôi.
Trình Dĩ Ngưng: “Chị không muốn nói chuyện với cậu, chúng ta để Quả bưởi nhỏ quyết định tối nay ngủ cùng ai!”
Trình Dĩ Ngưng vừa nói vậy, Trình Uyên cũng lập tức nhìn cô.
“Được.”
Hai đôi mắt đều đang nhìn chằm chằm cô, cô lập tức cảm giác cung phản xạ của mình đều trở nên chậm chạp.
“Em…… Không biết.”
Hứa Dữu còn cho rằng chị hai ăn bữa cơm rồi sẽ đi, nào có ngờ sẽ ở lại qua đêm.
Vốn Trình Uyên đang nắm tay Hứa Dữu, hiện tại viết chữ lên lòng bàn tay cô.
Hứa Dữu cảm giác được động tác của Trình Uyên, má cô lập tức hồng hồng, lòng bàn tay cũng nóng lên, không cách nào đoán được Trình Uyên viết gì lên tay mình, chỉ là xúc cảm ấm áp làm cô nhịn không được thả nhẹ hô hấp.
Hứa Dữu còn chưa quyết định được, Trình Uyên đã thò tới bên tai cô nhỏ giọng nói: “Em ngủ với tôi, tôi ngủ sàn nhà, em có thể ngủ một mình trên giường.”
Giọng rất nhỏ, nhưng lại đủ cho cô nghe rõ.
Lúc này giọng anh không cứng ngắc lạnh lùng như ngày thường, ngược lại còn mang theo chút mềm mại, lại như là năn nỉ.
“Em ngủ……” Hứa Dữu vừa lên tiếng, Trình Uyên cùng Trình Dĩ Ngưng liền dời lực chú ý lên người cô, Hứa Dữu đột nhiên cảm giác mình nói không ra lời.