Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Phương Pháp Cơ Bản Để Trở Thành Thiên Tài

Có lẽ khoảnh khắc ấy thật tuyệt diệu, con người lặn ngụp trong dòng chảy thời gian cũng chỉ để chứng kiến những thời khắc như vậy mà thôi.

Hội trường xôn xao ồn ào, không còn yên lặng như trước, nhưng lại tràn trề sức mạnh sục sôi. Bất kể là học sinh tiểu học ngồi đằng trước, hay học sinh cấp hai cấp ba ngồi sau, tất cả đều mày mò cái hộp gỗ nhỏ. 

Cờ Khổng Minh vốn là loại trò chơi trí tuệ phổ biến, nhiều đứa bé đã từng chơi rồi, nhưng sau khi nghe luật chơi của hiệu trưởng Tăng, trò chơi vốn quen thuộc bỗng trở nên thú vị hơn nhiều.

Lâm Triều Tịch mỉm cười, thực ra Lão Lâm cũng là kiểu người khôi hài như thế, nói sao nhỉ, có những câu chuyện được kể bởi họ sẽ làm mọi người vô cùng hứng thú, bởi chính họ đã may mắn được đích thân trải nghiệm niềm vui của hành trình khám phá điều mới mẻ. Câu chuyện của họ dù ngắn hay dài cũng đủ dẫn bạn đến với miền tươi đẹp ấy, nhưng đáng tiếc, đa số mọi người đều sẽ nhanh chóng quên mất cảm giác sung sướng mãn nguyện khi có ước ao và khát vọng.

Bởi vì quá khó khăn, lại không đủ nghị lực và đam mê, Lâm Triều Tịch cũng không biết tác dụng của thứ phép thuật ấy sẽ duy trì được bao lâu với đám trẻ.

Cô vừa nghĩ vừa đi hai nước cờ, quân cờ nhảy tới một vị trí trống, cô nhặt bỏ quân cờ vừa bị nhảy qua. Đây hoàn toàn là nước đi trong vô thức, ngay sau đó cô bị một người vỗ vai.

Hoa Quyển phấn khích lắc hộp cờ: “Uầy các cậu nghiêm túc thế, thầy Giới đang gọi bọn mình kìa.”

Anh giáo Giới Nhiên đứng trong góc hội trường. Mấy tốp học sinh bưng hộp cờ hào hứng vây quanh, có vẻ bọn họ đã bắt đầu bàn luận về chủ đề tiếp theo.

Lâm Triều Tịch và Bùi Chi bị ngắt nhịp, đứng dậy định đi. Lâm Triều Tịch quay đầu đi vài bước, phát hiện Bùi Chi không đi cùng, cô lại quay lại nhìn. Bùi Chi vẫn đứng im ở chỗ cậu ngồi, cậu ngẩng khuôn mặt nhỏ bằng bàn tay, chăm chú nhìn đề bài và email chưa biến mất hẳn trên màn chiếu, ngẩn ra một lúc.

Thế rồi cậu kẹp hộp cờ vào bên hông, tay giơ lên, hướng mặt về màn hình máy chiếu nghiêm túc vỗ tay. Chỉ một mình cậu làm động tác ấy, tiếng vỗ tay rất nhỏ, lạc lõng giữa hội trường ồn ào, nhưng mỗi nhịp đều dứt khoát rõ ràng.



Cuối cùng Lâm Triều Tịch cũng nhận ra, phải rồi, sau khi giáo sư Tăng phát biểu xong, bọn họ đã quên không vỗ tay.

Cô làm theo Bùi Chi, cũng hướng mặt về phía màn hình máy chiếu, chân thành vỗ tay.

Ban đầu xung quanh không ai để ý đến họ, nhưng chỉ vài giây sau, bắt đầu từ một nhỏ ấy, rất nhiều học sinh khác cũng dừng lại, cũng hướng về phía sân khấu.

Không cần bất cứ hiệu lệnh nào, đó là sự ăn ý bất kể tuổi tác, từ trong ra ngoài, từ thấp đến cao, tiếng vỗ tay càng lúc càng giòn giã.

Thậm chí cả những giáo viên đang rời chỗ cũng cảm thấy khó tin, rồi tiếng vỗ tay dần dà vang dội khắp mọi góc hội trường.

Đây rõ ràng lòng yêu mến chân thành, không chút giả tạo.



Trong góc hội trường, Giới Nhiên buông tay xuống, mỉm cười với bọn họ.

Lâm Triều Tịch hạ tay, hơi hơi xấu hổ, Bùi Chi thì đã thản nhiên tập trung lại với những học sinh tiểu học khác để ra ngoài.

Còn chưa lại gần, bọn họ đã nghe thấy có bạn học sinh phụng phịu: “Thế thầy giáo viên chủ nhiệm của bọn em thật ạ?”

“Đáng sợ quá.”

Ý cười của Giới Nhiên tắt ngóm: “Thầy là còn đỡ rồi đấy, hay muốn để thầy Hiệu phó làm chủ nhiệm của các em?”

“Đừng mà!” Tất cả học sinh đồng thanh.

Trên sân khấu, Hiệu phó hiệu Trương đang thu dọn đồ đạc, quay xuống lườm họ một cái.

Giới Nhiên vội nghiêm lại: “Hầy, được rồi được rồi các em à, mọi người mau tới nhận sách và thời khoá biểu nào, trong sổ tay của các em đều có bản đồ của Trụ sở Ốc Đảo, tự tìm phòng học của mình và ngày mai đừng muộn học nhé!” 

Vừa nói xong, giáo viên phó chủ nhiệm cũng bắt đầu phân phát đồ đạc.

“Ba lần đi muộn tính thành một lần trốn học, tầm ba lần trốn học là các em có thể về thẳng nhà luôn, nếu phụ huynh tự ý dẫn các em ra ngoài khi chưa báo cáo với giáo viên hoặc trở về kí túc xá sau 8 giờ tối cũng bị tính thành một lần trốn học. Nhỡ kĩ, buổi tối sau giờ tắt đèn không được tự ý hoạt động nhé, bị bắt là tính vào vi phạm quy định, cụ thể những điều không được phép làm đã ghi đủ trong sổ tay, nhiều lỗi nhỏ gộp thành một lỗi lớn, cẩn thận bị đuổi.” Giới Nhiên càm ràm nhắc nhở: “Các em phải nhớ kĩ tỉ lệ quy đổi đấy…”

Lâm Triều Tịch im lặng, giọng điệu này của anh ta có lẽ là muốn nói: Vi phạm quy định một chút chút cũng được, đừng quá đáng quá là được. Quả không hổ là sinh viên đại học. 

Nhưng học sinh tiểu học đương nhiên chưa có khái niệm trốn học, vẫn còn đang mải mê với câu đố vừa nãy.

“Thế hiệu trưởng Tăng có đến dạy bọn em không ạ?”

“Bọn em muốn hiệu trưởng Tăng lên lớp.” Lũ trẻ vẫn cố chấp, thẳng thắn bày tỏ sự ruồng bỏ Giới Nhiên.

Giới Nhiên há hốc, chỉ vào màn chiếu khổ rộng trên sân khấu, nó đang chậm rãi cuộn lên, để lại cho Giới Nhiên một khoảng không.

“Người ta có máu mặt cả đấy!” Giới Nhiên thu tay về, bị lũ trẻ kích động, tức tối: “Thầy còn chẳng dạy tôi, nói gì đến dạy các em?”

“Máu mặt là gì?”

“Mặt chảy máu à?”

“Nhưng thầy ấy là hiệu trưởng mà, hiệu trưởng không dạy học ạ?”

“Hiệu trưởng danh giá!” Giới Nhiên vừa thu dọn vừa nói: “Hiệu trưởng danh giá tức là có danh tiếng, nhắc đến tên thầy ấy thôi là đã được nể lắm đấy hiểu không?”

“Không~hiểu~”

“Không hiểu thì thôi.” Giới Nhiên tức anh ách.

Lâm Triều Tịch cảm thấy anh thầy này cũng đáng yêu. Lũ trẻ vốn không hiểu giáo sư Tăng là nhân vật có tầm cỡ thế nào, Giới Nhiên lại không thể giải thích cho chúng nghe cái gì mà cống hiến học thuật, chỉ đành tự ôm ấm ức.

Lâm Triều Tịch không biết quá rõ về địa vị của giáo sư Tăng, nhưng anh giáo Giới Nhiên nói không sai, thường thì những hoạt động như thế này mà mời được người đặc biệt như giáo sư Tăng ra mặt quả thực không dễ dàng. Không chỉ ra mặt, ông còn thu hẳn một video phát biểu nghiêm túc, để lại địa chỉ email của mình, còn chuẩn bị quà cho từng học sinh, có thể thấy ông đã rất tâm huyết rồi, thật sự không thể được voi đòi tiên.

Tài liệu học tập phát rất nhanh, hai quyển sách dày cộp, một sách giáo khoa một sách bài tập, in bìa trắng, có lẽ là tài liệu lưu hành nội bộ, không tìm mua được ở ngoài.

Thời khoá biểu kẹp trong sách, liệt kê chi tiết lịch trình hoạt động mỗi ngày. Ngày nào sẽ học nội dung Toán học nào, ngày nào sắp xếp hoạt động ngoài giờ nào, ngày nào đi tham quan chỗ nào, thậm chí lịch kiểm tra cũng ghi sẵn, chi chít dày đặc, nhìn vào là thấy cuộc sống phong phú mà cũng thấy váng đầu.

Nhưng về cơ bản, thời gian bắt đầu vào học mỗi ngày là từ 9 giờ sáng, buổi sáng học 4 tiết, chiều được nghỉ. Buổi chiều có thể tự học hoặc tập thể dục, hoạt động ngoài trời gì đó; có mấy ngày buổi chiều còn sắp xếp các hoạt động điền dã, cho học sinh đi làm nông.

Nhìn thế này là biết Hiệu phó Trương đã ưu ái xếp cho họ các kiểu huấn luyện. Thực ra cũng không đến nỗi tệ, thú vị ra phết. Trừ việc cô và Bùi Chi sẽ không được ngủ nướng mà phải đến nhà ăn mỗi sáng…

Lâm Triều Tịch đọc lướt thời khóa biểu rồi cất đi, ngẩng đầu nhìn.

Đám học sinh tiểu học bỗng trật tự, thì thà thì thầm, ngoài Bùi Chi vẫn đang mải xếp cờ Khổng Minh, những người khác đều hoang mang, thậm chí suy sụp.

Lục Chí Hạo đang nói chuyện với người bạn khác, Lâm Triều Tịch hỏi: “Sao thế?”

“Kiểm… kiểm tra…”

Lâm Triều Tịch sững sờ: “Lại kiểm tra á, sáng nay vừa kiểm tra rồi mà, đúng là điên rồ!”

Cô nói rất to, Lục Chí Hạo vội giữ cô lại: “Cậu bé mồm thôi, có phải kiểm tra ngay đâu.” Lục Chí Hạo lại mở thời khóa biểu ra, run rẩy cầm tờ lịch trình chi chít toàn chữ, chỉ vào ngày 15 tháng 7, trên đó đánh dấu mấy chữ “Kiểm tra đào thải lần đầu tiên”.

“Sao thế?” Lâm Triều Tịch cau mày, ban nãy không đọc kĩ, đành nhỏ giọng an ủi Lục Chí Hạo: “Lớp trưởng, với năng lực của cậu thì qua vòng này là chuyện bình thường.”

Cái đầu xù xì của Hoa Quyển cũng thò ra: “Đúng đấy! Lão Lục thì cứ yên tâm, nhưng tớ chắc chắn chỉ ở lại đây được mười lăm ngày nữa thôi, các cậu phải trân trọng tớ.”

“Ai bảo thế… cũng chưa chắc mà… haiz…” Đồng chí Tiểu Lục cau mày sầu não, trông: “Nhỡ cực kì khó thì sao, nhưng cậu và Bùi Chi chắc chắn sẽ được ở lại.”

“Cũng không hẳn vậy.” Lâm Triều Tịch ngoảnh đầu nhìn cậu học sinh đang trầm tư trong cờ Khổng Minh, định bảo cậu nói vài lời, nhưng lúc này, một bạn học khác lên tiếng hỏi Giới Nhiên: “Thầy ơi, sao lại kiểm tra đào thải nữa…”

“Ôi giời đi sớm đi muộn sớm muộn cũng phải đi, thoải mái lên.” Giới Nhiên nói.

“Vậy sẽ không kiểm tra đột xuất nữa chứ ạ?”

“Tất nhiên là không!” Giới Nhiên cười nhe nhởn, Lâm Triều Tịch có dự cảm không lành.

“Hình như các em đều sợ kiểm tra đột xuất nhỉ?”

“Vâng!”

“Vậy lần kiểm tra đào thải này sẽ cho các em tha hồ cơ hội chuẩn bị.” Giới Nhiên cười: “Còn có cả cơ hội lựa chọn nữa.”

Mấy chữ sau anh ta nói rất nhẹ, nhưng lũ trẻ cũng nhanh chóng nghi ngờ.

“Cơ hội lựa chọn tức là sao ạ?”

Giới Nhiên búng tay cái “póc”, rút một tờ giấy ra, hắng giọng tuyên bố: “Chắc các em cũng biết cúp Tấn Giang là cuộc thi tập thể, đến lúc các em phát huy tinh thần đoàn kết rồi đây.”

Tất cả học sinh yên lặng nghe, khó hiểu nhìn thầy chủ nhiệm của mình.

Lũ trẻ thực sự quá nghiêm túc, làm Giới Nhiên phải ngừng đùa cợt, nói: “Vòng kiểm tra đào thải tiếp theo sẽ diễn ra với hình thức chia nhóm, các em có thể tự do chọn nhóm, thứ hạng tổng kết sẽ xếp theo điểm thi trung bình của mỗi nhóm, từ cao đến thấp, nhóm có điểm trung bình thấp nhất sẽ bị đào thải một nửa.”

Tất cả rơi vào khoảng lặng ngắn ngủi, lũ trẻ cần thời gian để kjp phản ứng lại chế độ đào thải này.

Giới Nhiên nhân cơ hội tiếp tục phổ biến quy tắc: “Mỗi nhóm ít nhất 2 người, nhiều nhất 6 người, các em tự do chia.” Anh ta giơ cao tờ giấy trong tay: “Các em hãy thảo luận trước, sau khi quyết định xong thành viên nhóm mình thì đến chỗ thầy lấy giấy để điền tên các thành viên trong nhóm và nhóm trưởng, muộn nhất phải xong trước giờ vào học sáng mai.” 

“Nhỡ là nhóm lẻ thì làm sao đào thải một nửa được ạ?”

“Người nào ở giữa thì bị đuổi theo thôi.” Giới Nhiên tỉnh đáp, như thể là chuyện rất bình thường.

Bầu không khí lập tức trở nên nặng nề.

“Nếu có người không có nhóm thì sao ạ!” Có học sinh nhạy bén đặt câu hỏi.

“Vậy thì rất lấy làm tiếc, những học sinh không có nhóm sẽ tự động gộp vào với nhau.” Giới Nhiên nói.
Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!