Sau khi bị phá bỏ và dời đi vào năm ngoái, thành phố cũ bèn xây dựng một sân bay mới, ngay sau đó, tàu điện ngầm trong thành phố cũng được mở cửa, nhưng không có quá nhiều tuyến.
Lúc Diệp Cửu vào ga kiểm tra an ninh bằng thẻ tàu điện ngầm đã gần 7 giờ, đám người chen chúc, dù có cẩn thận đến mấy vẫn không thoát được vụ va chạm vô tình với người lạ.
Cô gái đụng phải Diệp Cửu đang cầm điện thoại trên tay, vẻ mặt áy nãy thầm nói xin lỗi.
Diệp Cửu chỉ cong khóe môi chỉ vào khóa kéo túi da của cô, sau đó nhìn cô vội vàng kéo lại khóa kéo của mình, bước lên tàu điện ngầm dưới dòng người đông đúc.
Tàu điện ngầm chở một đoàn người nhanh chóng hướng về mục tiêu đi tới.
Diệp Cửu đứng ở bên cạnh lan can, nhìn bóng lưng đen tuyền bên ngoài kính cửa, muôn hình vạn trạng bên trong tàu bị cửa kính phản chiếu, theo thói quen nhếch khóe môi, một lúc sau anh mới vô lực buông thõng xuống, dựa người vào rào chắn bên cạnh, thu lại biểu cảm trên mặt yên lặng chờ tàu điện ngầm tới.
Lúc Diệp Cửu từ trong lối ra cửa trạm trở lại mặt đất, những đám mây phía chân trời đã tan biến từ lâu, chỉ còn lại một màu u ám mịt mù.
Điểm ra của ga tàu điện ngầm không xa tiểu khu cũ nơi Diệp Cửu sinh sống. Người bảo vệ già với mái tóc hoa râm ở cổng tiểu khu sau khi nhìn thấy Diệp Cửu, liền đưa cho anh một gói hàng chuyển phát nhanh từ cửa sổ của phòng an ninh ra và chào hỏi, "Diệp Cửu, đây là gói hàng của cháu."
Diệp Cửu vươn tay nhận lấy, cảm ơn ông bác bảo vệ, "Làm phiền ông rồi ạ."
Ông khoát tay một cái, cầm mẩu thuốc lá trong tay, đứng dậy sắp xếp gói hàng vừa được chuyển đến thì tiếng ca kịch " Mục Quế Anh nắm giữ ấn soái" vọng ra từ trong phòng.
Tiểu khu nơi anh ở là một tòa nhà sáu tầng kiểu cũ, sơn bên ngoài trên tường đã loang lổ từ lâu, ở bức tường bên ngoài thấp, thậm chí trên tường ở hành lang đều có hai lớp sơn trắng phủ lên để che đi tất cả các loại quảng cáo lớn nhỏ.
Sau khi Diệp Cửu bước vào tiểu khu, thỉnh thoảng lại bắt gặp dì Phạm vừa ăn tối xong đi dạo dưới lầu, "Tiểu Diệp đã về rồi."
"Cháu đã về" Diệp Cửu cười đáp, không quên hỏi thăm một câu, "Bác gái thân thể vẫn ổn chứ?"
"Được rồi, tốt, tốt, tất cả đều tốt!" Dì Phạm vui vẻ cười, kéo cánh tay Diệp Cửu, nghiêm túc nói: "Bác nghe con gái kể lần trước cháu giúp cha nó gọi cấp cứu, khăng khăng đòi bác mời cháu tới nhà ăn bữa cơm. Cháu biết không, con gái bác năm nay gần 30 tuổi vẫn chưa vội vã tìm người yêu. Bác thấy hai đứa rất hợp nhau, chi bằng thử đến với nhau xem sao?"
Diệp Cửu trong lòng khẽ thở dài, kể từ khi tình cờ giúp đỡ chồng bác ấy khi xuống lầu bỗng tái phát bệnh tim, thì người bác gái này luôn luôn tìm mọi lý do muốn giới thiệu bạn gái cho anh, tuy có lòng tốt nhưng....
Diệp Cửu nhìn bà bác đang đứng bên cạnh không ngừng nháy mắt với anh, cam chịu số phận chuẩn bị nói ra một đống lý do thái thoác đã chuẩn bị từ trước.
Lợi dụng lúc bác gái dừng lại, Diệp Cửu nở nụ cười từ chối, hơi nhíu mày, tỏ vẻ xấu hổ, "Cháu cũng muốn gặp con gái của bác, nhưng trước đó cháu đi gặp thầy bói, hắn nói cháu mang mệnh sát đào hoa, kết hôn sớm đối với cháu không tốt."
Khi Diệp Cửu nói, biểu cảm của anh rất chân thành, vẻ u sầu giữa hai lông mày gần như ngưng tụ dày đặc, khiến người ta không thể nghi ngờ rằng lời nói của anh chỉ là nói bậy.
Nghe Diệp Cửu nói xong, vẻ mặt của bà bác trở nên có chút nặng nề, "Đi xem thầy bói rồi à? Vậy chắc chắn là chính xác, như vậy con đường về sau của cháu phải làm như thế nào?"
Bác gái không còn muốn giới thiệu người yêu cho anh nữa, không những vậy bà lại vì chuyện của Diệp Cửu mà bắt đầu lo lắng.
Nhác thấy bác gái sắp bắt đầu một vòng lo lắng mới, người dì đi bên cạnh bà bác không biết trả lời sao về vấn đề của Diệp Cửu nên đành phải mở miệng giải cứu giúp anh: "Tiểu Diệp, mới tan làm, trở về nghỉ ngơi đi."
"Bà Phạm à, bọn trẻ bây giờ không có thích nghe chúng ta dông dài lải nhải, chúng ta đi khiêu vũ đi." Người dì rất tự nhiên khoát tay bà bác đi về phía quảng trường.
Ở đằng xa, anh vẫn nghe thấy tiếng cãi vã của hai bà thím, "Cái gì mà dông dài lải nhải, tôi chính là đang quan tâm cháu nó"
Vì vậy, người dì thản nhiên nói "Được rồi, tôi biết rồi" và quay lại cho Diệp Cửu một cái ánh mắt ý bảo "Yên tâm đi, đừng lo lắng".
Diệp Cửu nhìn bóng lưng hai người rời đi suýt chút nữa phải chạy trốn "khỏi chuyện thị phi", ý cười trong mắt từng chút một lộ ra, càng ngày khoảng cách càng xa, nụ cười cũng dần dần leo lên khóe miệng của anh.
Khi Diệp Cửu đi đến tầng dưới, nụ cười bên môi vẫn chưa hoàn toàn lắng xuống.
Bác trai nằm trên ghế tựa cuối cầu thang nhàn nhã vẫy chiếc quạt trong tay, lúc Diệp Cửu quay lại, liền chào hỏi, "Ăn cơm chưa?"
"Cháu ăn ở bên ngoài rồi" Diệp Cửu cười đáp, màu hổ phách trong mắt rực rỡ lóe sáng, chỉ một cái chớp mắt, đã khiến cho người ta có cảm giác như đang đắm chìm trong gió xuân, "Vậy cháu lên trước đây ạ".
"Được rồi, được rồi", ông chú lặp đi lặp lại một câu vô nghĩa, không biết đang ngưỡng mộ cái gì, quay đầu đập mạnh chiếc đài cũ kỹ trên tay, một tiếng điện nổ vang lên.
Nhà của Diệp Cửu ở tầng 3. Cầu thang chỉ đủ rộng cho một người đi lên, phần kim loại của tay vịn cầu thang chi chít những vết rỉ sét, thậm chí nó còn phủ một lớp bụi dày đặc không thể lau sạch được.
Đứng trước cửa nhà, Diệp Cửu lấy ra một chiếc móc khóa có mảnh ghép nhỏ trong "Đêm đầy sao", sau khi vào phòng anh cũng không bật đèn, chỉ đem chìa khóa cùng kiện hàng trong tay đặt trên tủ đựng giày.
Diệp Cửu lê bước chân, thả mình chìm vào sô pha trong phòng khách, nụ cười còn chưa kịp thu lại trên khóe miệng bỗng chốc biến mất, giống như bông tuyết đầu đông đi nhầm mùa hè, chúng biến mất trong cái nắng như thiêu đốt mà không hề để lại dấu vết.
Tình trạng này không kéo dài lâu.
Một cuộc điện thoại đã phá vỡ sự im lặng, trên màn hình hiển thị người gọi là "Giáo sư Ngô Giang".
"Thầy Ngô, thầy tìm em có chuyện gì sao?" Diệp Cửu khóe miệng nhếch lên một nụ cười, ngay cả khi không nhìn thấy đối phương, vẻ mặt cũng không có chút nào bối rối, tựa như vô thanh vô tức, phảng phất chỉ là ảo ảnh do màn đêm mang lại.
Đầu bên kia điện thoại là một giọng nói già nua, người cầm máy khoảng chừng 50 tuổi, giọng điệu tràn đầy vui sướng, qua điện thoại còn có thể nghe thấy, "Diệp Cửu à, sinh viên của thầy gửi cho thầy một bức họa " Nụ cười của nàng Mona Lisa", được mô phỏng vẽ lại trông có vẻ rất không tồi"
Diệp Cửu nghe giọng nói hưng phấn của Ngô Giang phát ra từ trong điện thoại, nhất thời cao giọng nói: "Có thể làm cho thầy vui vẻ như thế chắc hẳn bức họa này được vẽ đến tương đối tốt"
"Đúng vậy", giọng nói của Ngô Giang truyền qua điện thoại, "Ngày 13 tháng này, cậu có thời gian nói chuyện với ông già này không? Thầy muốn nghe một chút ý kiến của cậu."
Tất nhiên Diệp Cửu sẽ không từ chối lời mời của thầy mình, vì vậy anh mỉm cười đáp lại, "Được rồi, em sẽ có mặt vào hôm đó."
"Vậy thì chốt nhé, chiều ngày 13 thầy sẽ đợi cậu ở trong văn phòng." Nói xong, Ngô Giang vội vàng cúp điện thoại.
Trước khi Diệp Cửu cúp máy, anh đã nghe thấy tiếng "Thầy Ngô, thầy đến xem thử làm như vậy có được không ạ?" của một vài nữ sinh viên qua điện thoại.
Diệp Cửu nhìn màn hình điện thoại di động dần dần tối đen, đứng dậy đi tới bên cạnh cửa bật đèn.
Khi đèn sáng, đồ đạc trong nhà dần lộ ra, sàn gỗ màu trắng xám, bộ ghế sofa mềm mại và bàn uống trà nho nhỏ.
Bên cạnh ghế sofa là một bảng vẽ phác hoạ một người phụ nữ không có mặt, trừ cái này ra thì không còn bất kì vật nào khác.
Phòng khách không lớn lắm nên đồ đạc đơn giản trông càng trống trải.
Diệp Cửu khoanh một vòng tròn màu đỏ vào ngày 13 tháng 3 trên tờ lịch được treo trên tường bên cạnh sô pha, ghi rõ thời gian và địa điểm buổi hẹn của Ngô Giang với anh.
Sau khi Diệp Cửu đánh dấu vào tờ lịch, anh xoay người tháo bản phác họa ra và kẹp nó vào trong tập phác thảo.
Trong khi lật vài trang, vài bức phác họa có không có vẽ khuôn mặt rơi xuống đất, Diệp Cửu trầm mặc, tùy ý nhét chúng vào mép đệm bên trong sofa.
Sau đó, Diệp Cửu lấy hộp đồ ăn nguội từ trong túi ra, đè ép khá lâu làm chúng có hơi biến dạng. Anh không để ý, tay gấp gói giấy ăn đặt dưới bàn trà nhỏ, nhanh chóng cho đồ ăn nguội vào miệng, trên mặt không chút biểu cảm. Không vui cũng không giận càng không nhìn ra sự ưu tư.
Sau khi ăn xong, Diệp Cửu mang hộp đồ ăn bỏ vào trong túi rác, tiện tay để ở bên cạnh bàn trà nhỏ, cầm bảng vẽ đi ra ban công bên ngoài phòng ngủ.
Ban công nhà Diệp Cửu hướng về những căn phòng mới xây được bàn giao từ nhiều tháng trước, tuy là cấu trúc có thể cho thuê nhưng đa số cư dân vẫn lựa chọn sửa sang lần nữa, vì vậy cũng không có quá nhiều người vào ở.
Bầu trời hoàn toàn tối đen, trong một đêm không sao như vậy, bao trùm lấy Diệp Cửu không phải ánh đèn của hàng ngàn ngôi nhà, mà là ánh sáng ban mai tờ mờ trước bình minh.
Diệp Cửu dựa cánh tay tựa trên ban công, đôi mắt anh nhìn chằm chằm cây cối xanh tươi sau bàn vẽ, cuối cùng nhếch nhẹ khóe môi trông như cười nhưng không thể gọi là nụ cười.
Gió thổi tung mái tóc, nhưng không lưu lại bất kỳ dấu vết nào, anh không chút lưu tình đóng cửa phòng ngủ, đi về phía phòng bếp.
Tuy nhiên, điều mà Diệp Cửu không biết đó là sau khi anh quay người rời khỏi phòng ngủ, ánh sáng ở cửa sổ phòng đối diện bỗng bật sáng.
———————————— Quay về thời gian phía trước———————————————
Sau khi nhận được liên hệ công việc từ đối tác, Triệu Lăng đã không ngừng lái xe tới chỗ hẹn.
Vì công việc kinh doanh đơn lẻ này liên quan đến sự chuyển đổi thành công của công ty, nên để an toàn đối tác cảm thấy rằng Triệu Lăng phải đích thân đến gặp.
Chỉ là khi hắn vội vàng từ hẻm Ô Y đến văn phòng trong tòa nhà kinh doanh mới của thành phố, nghênh đón hắn ngoại trừ trợ lý đang cầm bản hợp đồng còn có bạn của hắn Tiêu Thận Ngôn đang nở nụ cười khoe khoang không thèm che dấu.
Triệu Lăng từ trong túi lấy ra một cặp kính vuông gọng kim loại, lời nói ra khỏi miệng lại không hề hoan nghênh đối phương, "Sao cậu lại ở đây?"
Tiêu Thận Ngôn nhận hợp đồng từ đối tác của mình, tựa như đang cầm chiến lợi phẩm liền khoe ra miệng, "Tôi đang giúp cậu một ân tình lớn đấy nhé"
Triệu Lăng đẩy kính mắt mặc kệ Tiêu Thận Ngôn, bản thân cầm lấy bản hợp đồng từ tay trợ lý, kiểm tra cẩn thận rồi nói: "Vất vả rồi."
"Biết người ta vất vả thì mau cho phép người ta nghỉ một ngày." Tiêu Thận Ngôn đầy mặt xem trò vui lên tiếng trêu chọc, trên mặt gần như viết hai từ "khiêu khích": "Mỗi ngày đều chê cười tôi, nhưng ngẫm lại xem chính cậu giao việc cho người khác cũng không thèm nương tay"
Triệu Lăng ánh mắt hình viên đạn lia về phía anh ta, Tiêu Thận Ngôn rùng mình một cái, ý cười trên môi cũng trở nên cứng ngắc, hắn cầm điện thoại trong tay bấm số gọi điện lắc lắc về phía Tiêu Thận Ngôn, "Cậu cũng chẳng nói rõ ràng, chi bằng để tôi nhờ tiểu đệ tới giúp tôi hỏi?"
"Chết tiệt, xem như cậu lợi hại" Tiêu Thận Ngôn ban nãy mới sắm một bộ dáng ngổ ngáo như muốn gây chuyện, vừa nhìn thấy dãy số điện thoại, liền như một quả bóng bị chọc thủng, "Thằng nhóc Cố Tông đó từ nước C trở về, thật tình cờ là cậu cũng ở đây, đến đến đến mọi người cùng tụ hội. Địa điểm tôi tìm xong rồi, chỉ chờ ý kiến của cậu"
Tiêu Thận Ngôn nhìn vẻ mặt như hồ ly của Triệu Lăng mà tức giận không có chỗ phát ra, luôn cảm thấy mình thua cuộc, có chút nóng nảy nói: "Nói, cậu có đi hay không!"
Triệu Lăng nhìn Tiêu Thận Ngôn vẻ mặt không vui, cùng trợ lý giải thích vài câu, khi bước lên xe còn không quên trêu chọc Tiêu Thận Ngôn một lần nữa: "Cậu trả tiền?"
Tiêu Thận Ngôn vốn không có ý định để Triệu Lăng trả tiền, chuyện này cả hai người trong lòng đều hiểu rõ, nhưng...
"Tôi trả tiền!" Tiêu Thận Ngôn xem thường nói, đôi mắt gần như đảo lên trời.
"Được của nó" Triệu Lăng ngồi ở ghế lái phụ không đợi ai phản ứng, nhanh tay thắt dây an toàn liếc thấy Tiêu Thận Ngôn vẫn đang nghiến răng nghiến lợi liền nói: "Lái xe đi."
"Được rồi," Tiêu Thận Ngôn bị Triệu Lăng chọc tức muốn bốc khói, lên xe đóng sầm cửa lại, "Cậu tốt nhất vẫn nên cầu nguyện đừng để rơi vào tay tôi"
Sau khi Tiêu Thận Ngôn nói xong, anh ta đạp chân ga lút cán, chạy một đoạn ngắn trong bãi đậu xe không người lái, sau khi ra ngoài đường chính liền tự giác thả chậm tốc độ.
Khi hai người đến khách sạn đã định trước, liền thấy hai người trạc tuổi Triệu Lăng đang đứng ở cửa khách sạn đợi.
Trước khi xe dừng lại, có người kéo cửa kính xe, chào hỏi Triệu Lăng đang ở bên trong, "Nhị ca, em đã trở về!"
"Ừ," Triệu Lăng mở cửa xe và đứng bên cạnh thằng nhóc sau khi cậu ta nhường ra một khoảng trống ở cửa và lắng nghe Cố Tông kể về kinh nghiệm của mình như đổ đậu trên cọc tre.
Có lẽ vừa trở về Trung Quốc, hoặc cũng có thể là quá phấn khích khi gặp lại bạn cùng phòng thời đại học, cảm xúc của Cố Tông tăng rất cao, "Nhị ca, anh không thể tưởng tượng lần này em đã gặp ai ở nước C!"
"Chú mày đã gặp ai?" Không phải Triệu Lăng hỏi, mà là Tiêu Thận Ngôn.
Cố Tông trợn tròn mắt như nhìn thấy ma, "Anh Tiêu? Hai người đi với nhau à?"
"Cậu ấy làm tài xế cho tôi," Triệu Lăng đang đi phía trước bỗng quay đầu lại bổ sung một câu.
Mấy người vừa nói chuyện vừa đi về phía phòng riêng đã đặt trước, đến bên trong phòng, dường như Cố Tông vẫn chưa hoàn hồn với việc Triệu Lăng thực sự để Tiêu Thận Ngôn làm tài xế cho mình.
Hồ Vi người chưa lên tiếng từ nãy đến giờ bỗng giơ tay che mắt, không dám nhìn vào trực diện, trên mặt mang theo vẻ khinh miệt xen lẫn khinh thường, không khỏi nói tiếp, "Nó gặp được đứa con phá gia của nhà họ Tống "
Nghe được cái tên này, Triệu Lăng và Tiêu Thận Ngôn sắc mắt có chút không tốt, hai người nhìn nhau một cái, Triệu Lăng liền mở miệng xác nhận, "Tống Chung?"
"Là cháu trai nhà đó, cơ mà tên hồ ly kia, anh làm sao lại cướp lời thoại của tôi?" Cố Tông động tác khoa trương tỏ vẻ không bằng lòng với Hồ Vi, sau đó nói tiếp, "Em còn nhìn thấy đi bên cạnh hắn là một cậu trai non mềm, chậc chậc, tên cháu trai kia tệ hại vậy mà còn có người muốn, bản thân em cũng là một thanh niên ưu tú, tại sao lại không có ai thích em?"
Triệu Lăng không tiếp tục nghe những lời bàn tán phía sau, dùng ngón tay đẩy kính mắt, ưu tư trong mắt nhanh chóng lóe lên liền biến mất không chút dấu vết, nhìn chằm chằm vào hai người trong sảnh, hướng về người đang đứng bên cạnh hắn Tiêu Thận Ngôn hỏi, "Xin hỏi đầu gối của Tiêu tiên sinh có đau không?"
"Đó không phải là lỗi của tôi," Tiêu Thận Ngôn ngữ khí không tốt nói, vẻ mặt u ám nhìn phía trước, "Cậu còn không mau bù đắp?"
Triệu Linh "À" nhẹ một tiếng, cũng không tiếp tục đằng hắng nữa, "Giá như tôi biết sớm hơn..."
Tiêu Thận Ngôn liếc nhìn người bạn đang bị mây đen bao phủ, vỗ vỗ vai hắn một cái, "Được rồi, tôi sẽ trông chừng đại tiểu thư Tống gia, có chuyện gì..."
Tiêu Thận Ngôn chưa kịp nói xong, điện thoại di động của anh ta liền vang lên, thời điểm nhìn thấy số điện thoại, lệ khí xung quanh chậm rãi tan đi, "Cục cưng, nhớ em không?"
Nhìn thấy vẻ mặt của Tiêu Thận Ngôn, Triệu Lăng tự giác đi vài bước lui qua một bên, chờ Tiêu Thận Ngôn kết thúc cuộc gọi rồi mới đến gần hắn, nhanh trước một bước mở miệng ngắt lời Tiêu Thận Ngôn "Học đệ tìm cậu?"
"Em gái anh ấy muốn tìm một công việc để làm thêm, nên gọi hỏi tôi xem có nơi nào phù hợp không." Tiêu Thận Ngôn trả lời câu hỏi của Triệu Lăng, nói xong mới phát hiện mình lại bị dẫn xuống mương một lần nữa, "Hừ, cậu lại không thể nghe chúng tôi phát cơm chó một chút hay sao?"
Tay bưng tách trà, Triệu Lăng phớt lờ lời phàn nàn của Tiêu Thận Ngôn, bước chân thong thả đi về hướng bọn Cố Tông.
Bên này, Cố Tông đã khui một chai rượu trắng và bắt đầu ồn ào, "Chén này, em kính các anh em, nhóm cẩu độc thân chúng ta sẽ cùng nhau tiến lên!"
Tiêu Thận Ngôn bước tới, mang theo một tách trà để thay cho rượu, uống xong còn không quên lật ngược tách trà, nói ra lời xin lỗi hoàn toàn không có thành ý, "Thực xin lỗi, nhà tôi quản rất nghiêm. "
Cố Tông bị nhét đầy một ngụm thức ăn cho chó không thể giải thích được, nhắm vào Triệu Lăng, "Nhị ca, anh mau nói cái gì đi?"
"Tôi cũng pass", mắt kính của Triệu Lăng phản chiếu một chút ánh sáng lạnh lẽo, khóe miệng nở một nụ cười tiêu chuẩn.
Biểu hiện của Triệu Lăng khiến Cố Tông - ông hoàng thích bẫy người khác ngay lập tức thành thật lại, vì vậy Cố Tông chỉ có thể ở bên người anh em tốt của mình là Hồ Vi nâng chén không say không về.
Đến lúc tiệc tàn, hai tên ma rượu say đến lắc lư lảo đảo trái nghiêng phải ngã, hai người tỉnh táo còn lại đành phải phụ trách đem người trở về.
"Chính bản thân cậu hãy cẩn thận một chút" Tiêu Thận Ngôn trước lúc đi quay đầu dặn dò nói với Triệu Lăng, người đã chọn một hướng đi khác với ngày thường "Đừng vội vàng hành động, sẽ sớm bại lộ chân tướng."
"Cậu cũng đừng quên" Triệu Lăng trầm mặc cười, phất tay về phía sau, "Vị quân sư quạt mo mà cậu yêu thích vừa rồi."
Triệu Lăng thản nhiên nói, thời điểm vừa mở cửa nhà mới, trong nháy mắt đứng ở trước cửa sổ, tim của hắn bắt đầu đập kịch liệt, ngay cả đầu ngón tay cũng khẽ run lên, hắn đi tới ban công đối diện trực tiếp, xa xa mà vươn tay ra
Ngay cả trong đêm khuya vắng sao, Triệu Lăng vẫn tự tin rằng mình sẽ không bao giờ nhìn nhầm ngôi sao ban mai của mình.
Tác giả có lời muốn nói: E hèm, cho tôi nói thêm một điều, Tiêu Thận Ngôn là thụ trong "Phố cũ" của tôi trước đó.