Thấy Tưởng Phù Lị mất hồn mất vía, Triệu Phùng Thanh chủ động gỡ khăn quàng ra, đắp lên vết thương của Viên Táo.
Sau đó, hai cậu nam sinh nâng Viên Táo lên, đi về phía cổng công viên.
Vệt nước mắt trên mặt Tưởng Phù Lị chưa khô.
Triệu Phùng Thanh tiến lên kéo tay của cô nàng, trầm giọng nói, “Có chuyện gì cứ đợi đến khi Viên Táo an toàn rồi hẵng nói.”
“Đi thôi.” Tưởng Phù Lị trở tay nắm lấy tay của Triệu Phùng Thanh, muốn mượn sức của cô để loại bỏ nỗi hoảng sợ trong lòng mình.
Triệu Phùng Thanh đỡ lấy Tưởng Phù Lị, thấp giọng kêu hai cậu nam sinh lại, “Nếu như gặp người đi đường thì giả vờ là cậu ta uống say.”
“Biết rồi.” Nam sinh trả lời.
Năm người thuận lợi đi đến cổng công viên, Tưởng Phù Lị chặn một chiếc taxi, cùng hai nam sinh và Viên Táo chạy thẳng đến phòng khám.
Sau khi bọn họ rời đi, Triệu Phùng Thanh vẫy một chiếc xe khác.
Vừa lên xe, cô nói, “Quán Bach.” Quán Bach là nơi Viên Táo đánh nhau, cậu ta dính vào chuyện này rất phiền toái, cô dự tính đi nghe ngóng tình hình.
Tài xế lắc đầu, dùng giọng quốc ngữ cực kỳ không chuẩn nói, “Nơi đó bị cảnh sát phong tỏa rồi, không đi được.”
“Có chuyện gì vậy?” Cô cố ý tỏ vẻ kinh ngạc.
Tài xế dùng tiếng Quảng Đông nói nhanh như gió, “Bọn xã hội đen chém người đó, đều là mấy đứa trai gái choai choai, không học hành ra ngoài lăn lộn.”
Triệu Phùng Thanh cuộn mái tóc dài màu sắc sặc sỡ của mình lên, thật ra hình tượng này của cô, không phải là “gái choai choai” trong lời của tài xế hay sao. “Vậy thì đến đường Tùng Hồ đi.”
—-
Triệu Phùng Thanh chạy đến phòng khám.
Phòng khám không lớn, thiết bị điều trị cơ bản đều đủ. Viên Táo đang trong phòng điều trị.
Tưởng Phù Lị ngồi ở bên ngoài, cúi đầu không biết đang nghĩ chuyện gì.
Triệu Phùng Thanh bước qua, “Tình trạng vết thương nghiêm trọng không?”
Tưởng Phù Lị chợt hoàn hồn, miễn cưỡng nở nụ cười, “Vết thương bằng gậy chỉ là thương ngoài da.” Dừng một chút, giọng điệu ẩn chứa trách móc, “Không chết được.”
“Ừm.” Triệu Phùng Thanh khoác vai Tưởng Phù Lị, hơi ấn một cái, khẽ giọng nói, “Cảnh sát vẫn còn ở quán Bách, chuyện này to rồi.”
Tưởng Phù Lị thở ra một hơi, hai tay che mặt, nghẹn ngào mắng chửi, “Cậu ta là một đứa ngu hết thuốc chữa.”
Triệu Phùng Thanh gật đầu. Không ngu thì sao có thể làm ra cái loại chuyện này.
Cô ngồi cùng Tưởng Phù Lị đợi tin tức của bác sĩ.
Hai nam sinh còn lại ngồi một bên, im lặng không lên tiếng.
Sau khi bác sĩ đi ra, nhìn thấy bốn cô cậu học sinh này, vẻ mặt bất đắc dĩ.
Hai cô gái nhuộm tóc sặc sỡ, ba cậu trai thì trông như lưu manh, một người trong đó còn có vết thương do ẩu đả. Nếu như không nể mặt mũi cha của Tưởng Phù Lị, ông thật sự không muốn dính vào, “Không có gì đáng ngại nữa, nhưng phải nằm vài tháng là chuyện không tránh khỏi.”
“Vô cùng cảm ơn.” Tâm tình của Tưởng Phù Lị đã bình tĩnh khá nhiều, quay đầu lại nói với Triệu Phùng Thanh, “Tụi bay về trước đi, tao ở đây trông là được rồi.”
“Ừ, có chuyện gì gọi điện cho tao.” Triệu Phùng Thanh tính toán thời gian, cũng nên về nhà rồi, nếu không mẹ cô sẽ lải nhải bên tai cô miết.
Cô cùng hai cậu nam sinh ra khỏi phòng khám.
Nam sinh Giáp buồn bực cả một tối, bây giờ mới thở phào một hơi. Cậu ta móc bao thuốc, hỏi hai người bên cạnh, “Có muốn không?”
Triệu Phùng Thanh chìa tay lấy một điếu.
Ngậm vào miệng xong, cô nghiêng người về trước, tiến gần cậu ta.
Nam sinh Giáp hiểu ý, mò bật lửa, đốt thuốc giúp cô.
Cô hơi ngẩng đầu lên, tay trái kẹp điếu thuốc, đồng thời ngửa mặt lên bầu trời đêm nhả ra một chuỗi khói trắng liên tục.
Khoảng cách giữa nam sinh Giáp và cô gần nhau. Lúc này cậu ta nhìn sang, khói thuốc quẩn quanh gương mặt cô, tựa như cánh bướm, kích động lòng người. Cậu ta không nhịn được mà nuốt nước miếng.
“Đi thôi.” Triệu Phùng Thanh lười biếng ngậm điếu thuốc, xoay đầu lại.
Phía trước rõ ràng là Giang Tấn.
Khoảnh khắc đó, gương mặt cô toàn là nét ngạc nhiên vui mừng, khiến cho ngũ quan đẹp đẽ của cô như tỏa ra ánh sáng.
Giang Tấn đi thẳng về phía cửa chính phòng khám.
Mắt cười của cô nhướng lên, bước hai bước về bên cạnh, chặn đường của hắn.
Ngay cả cái liếc bằng khóe mắt hắn cũng không bố thí cho cô.
Triệu Phùng Thanh tiếp tục bước sang bên một bước, chính là không cho hắn đi qua.
Hắn vẫn không nhìn thẳng cô. Mặc kệ cô tặng quà hay là cố ý rảo qua trước mặt hắn, hắn đều làm như không nhìn thấy. Cô rất muốn hắn có thể nhìn cô một cách nghiêm túc. Sau đó, hắn sẽ biết, trong mắt cô chỉ có mỗi mình hắn.
Cuối cùng Giang Tấn cũng chuyển ánh nhìn, liếc về phía cô, đem theo sự khinh miệt không thèm che giấu. Sau đó hắn dừng bước, quay đầu bỏ đi.
Đôi mắt đẹp của Triệu Phùng Thanh rụt lại, mở miệng nói, “Bạn Giang.”
Hắn làm như không nghe thấy.
Cô nghĩ, nếu như bây giờ mình nhào đến ôm hắn, thì hắn sẽ phản ứng thế nào đây.
… Chắc chắn là sẽ đẩy cô ngã.
“Bạn Giang, tớ là Triệu Phùng Thanh.”
Bước chân đi thẳng của Giang Tấn không dừng lại chút nào, cho đến khi quẹo ở đầu phố.
Hai nam sinh bên cạnh đưa mắt nhìn nhau, nhất thời không biết phải an ủi thế nào.
Nhưng Triệu Phùng Thanh lại không có chút vẻ lúng túng, nụ cười vẫn xinh đẹp như thế. Chuyện càng khó khăn, cô càng cố chấp.
Hơn nữa, đây là tình yêu đẹp đẽ của cô kia mà.
—-
Thương tích của Viên Táo, nằm trên giường chừng hai mươi ngày là đã có thể bình phục.
Bây giờ chuyện phiền phức không phải vết thương của cậu ta, mà là ân oán của Thắng Ca và một phe khác. Bởi vì cậu ta đã bái huynh đệ với Thắng Ca, cho nên cậu ta cũng xuất hiện trong danh sách truy lùng của phe địch.
Cha mẹ của Tưởng Phù Lị quanh năm ở bên ngoài kinh doanh, số lần về nhà trong một năm chỉ đếm trên đầu ngón tay. Cô nàng đưa Viên Táo về nhà tránh sóng gió, sau đó, hai người rất ít khi ra khỏi cửa.
Bọn du côn đó ngay cả chỗ ở của Viên Táo cũng không buông tha, liên tiếp quấy rầy Viên nãi nãi.
Mấy người Đại Hồ và Nhiêu Tử thường qua thăm nom.
Triệu Phùng Thanh coi thường cái kiểu hành vi yếu ớt trốn trong nhà Tưởng Phù Lị của Viên Táo. Họa là cậu ta đi rước về, giờ lại đi làm con rùa rụt đầu. Một đám bạn học chạy đông chạy tây giải quyết hậu họa giùm cậu ta.
Cô thấy không đáng thay cho Tưởng Phù Lị.
Trong kỳ nghỉ đông, Triệu Phùng Thanh ở nhà chơi game online. Từ sáng đến tối đi phó bản, đánh chiến trường.
Nhưng dù có mụ mị với internet thế nào, cô vẫn ghi nhớ có một người tên Giang Tấn.
Cô tìm bạn học hỏi thăm về số điện thoại của Giang Tấn, nhờ vả hết 4, 5 người, người cuối cùng mới thành công.
Lúc lấy được 11 con số, lúm đồng tiền của cô như hoa nở. Cô ghi nhớ lấy từng con số một. Những con số dường như biến hóa thành hình dáng của hắn, nhún nhảy trong trái tim cô.
Tối giao thừa, từ hơn 9 giờ Triệu Phùng Thanh đã bắt đầu soạn tin nhắn chúc mừng.
Soạn rồi lại xóa, xóa xong lại soạn.
Đến 11 giờ hơn, vẫn đang cân nhắc, tin nhắn đầu tiên này nên mở đầu thế nào mới làm rõ được ý nghĩa của nó đây.
Càng nghĩ thì lại càng hỗn loạn.
0 giờ càng lúc càng gần, cô bối rối, một giây sơ xuất, ấn lên nút gửi.
Lúc đó là 23:56.
Triệu Phùng Thanh nhìn tin nhắn, cả nửa buổi cũng không biết nên phản ứng thế nào.
Tin nhắn này không chỉ sai về thời gian, mà nội dung lại càng thiếu sót. Phần trước đó cô xóa hết rồi, đây là bản soạn mới, chỉ có hai chữ: Bạn Giang.
Giây phút này, cô muốn ném điện thoại.
Bước vào ranh giới năm mới, cô nắm bắt thời gian lại gửi cho hắn một tin khác: Năm mới vui vẻ.
Giang Tấn không trả lời.
Đây là điều cô đã đoán trước.
Không ôm hy vọng thì sẽ không thất vọng. Dù sao cũng là cô thích hắn mà, người thích trước luôn là người chịu thiệt nhiều hơn. Nếu như có thể trước khổ sau ngọt, thì cái gì cũng đáng.
Sau năm mới, Cô Triệu cùng Mẹ Triệu hẹn nhau đi du lịch, nơi đến là núi Trường Bạch. Con gái của cô cả cũng cùng đi.
Triệu Phùng Thanh nghe có người đồng lứa làm bạn, bèn tính là sẽ đi theo. Trong nhà ngồi không thì cũng là ngồi không.
Mẹ Triệu không mấy vui vẻ, bà hỏi, “Bài tập kỳ nghỉ đông làm xong hết chưa?”
“Còn chưa khai giảng mà.” Ý là căn bản chưa bắt đầu làm.
Mẹ Triệu giận mà không chỗ phát tiết, túm lấy tóc của con gái, “Con nhìn mình xem, đây là cái gì hả? Màu xanh lam hay là xanh lá đây?”
“Đây là màu ombre.”
“Cô còn không biết xấu hổ!” Mẹ Triệu muốn hộc máu, “Cô mà mang bộ dáng này ra ngoài thì tôi chẳng dám nhận cô là con gái tôi đâu.”
Triệu Phùng Thanh cười, “Vậy con đi nhuộm đen rồi đi du lịch nhé.”
Mẹ Triệu vô cùng bất đắc dĩ. Cá tính của con gái rốt cuộc là di truyền từ ai thế này?
—-
Một đoàn người đi núi Trường Bạch.
Trường tương thủ, đáo bạch đầu. (Bên nhau dài lâu, cho đến bạc đầu)
Sau khi nghe được ngụ ý này, Triệu Phùng Thanh nhìn thân núi màu trắng bạc, tưởng tượng ngày nào đó được cùng Giang Tấn đến đây thì thật tốt.
Nghĩ như vậy, cô lại nhớ đến hắn.
Tối đó ở khách sạn, Triệu Phùng Thanh nhịn không được muốn nói chút gì đó với 11 con số đã in khắc vào tim kia.
Cô nửa nằm trên giường, chống tay nâng má, đung đưa chân, ngẩng đầu nhìn con số trên màn hình điện thoại, cười trong vắt.
Vậy thì nói cho hắn biết, bây giờ cô đang chơi ở núi Trường Bạch là được rồi.
Cô không mong sẽ được trả lời. Cho nên lúc nhận được tin nhắn của Giang Tấn, cô nghệch ra cả một hồi lâu.
Sau đó thì vui sướng mà nghĩ, anh ấy nhắn lại gì nhỉ?
Cho tới bây giờ, hắn chưa từng nói với cô điều gì. Nếu như không phải đã từng nghe hắn và bạn học khác nói chuyện, ngay cả giọng nói của hắn thế nào cô cũng không rõ.
Triệu Phùng Thanh nhớ lại giọng nói của hắn, trong trẻo mà lành lạnh.
Cô mở tin nhắn lên. Màn hình chỉ có một chữ, phía sau ngay cả dấu chấm câu cũng không có.
Chỉ có một chữ.
Cút.
Triệu Phùng Thanh nhìn rồi lại nhìn, ngón tay xoa lên con chữ đó. Đây coi như là câu đầu tiên mà hắn nói với cô.
Chị họ tắm rửa xong đi ra, nhìn thấy Triệu Phùng Thanh ôm đầu gối ngồi trên giường, dán mắt vào điện thoại thì hỏi, “Thanh Nhi, em cười gì thế?”
Triệu Phùng Thanh ngẩng đầu lên, đáy mắt ngập tràn ý cười, “Đang đọc tin nhắn của bạn học.”
“Bạn học nào mà khiến em vui như vậy?”
“Một người bạn đáng yêu.”
“Con trai à?”
“Đúng vậy.”
“Chẳng trách.”
Thật ra chị họ đã đoán ra từ sớm.
Bình thường Triệu Phùng Thanh rất thích cười, nhưng mặt mũi của cô quá ư xinh đẹp, trong nụ cười luôn có đôi chút quyến rũ. Ban nãy lúc cô nhìn điện thoại, gió xuân lướt qua mặt, nét dịu dàng trong mắt đã làm nhạt đi vẻ lẳng lơ quyến rũ.
Vào khoảnh khắc đó, chị họ chỉ nhìn thấy một cô gái nhỏ đáng yêu thông thường.