Vào ngày kỳ thi tuyển sinh đại học kết thúc, Tô Miểu bước ra khỏi phòng thi, nhìn bầu trời trong xanh, cảm thấy hụt hẫng.
Có những chàng trai xung quanh phát ra tiếng hú nhẹ nhõm;
Cũng có cô gái lao thẳng vào vòng tay chàng trai mình thích, được ôm lấy chạy vòng vòng giữa đám đông, từ nay về sau không sức mạnh nào có thể ngăn nổi thứ tình cảm cháy bỏng này;
Có nhiều người ném sách lên trời cao, giống như tuổi trẻ của họ, đạt được sự thư thái và tự do hoàn toàn kể từ ngày hôm nay...
Các học sinh trong lớp Minh Đức không rời đi ngay, họ tập trung trong lớp, Chu Thanh Hoa nhắn gửi cho họ những lời nhắn nhủ sau cùng.
Tô Miểu thấy nước mắt lưng tròng trong đáy mắt của bà ——
“Một đoạn hành trình tươi đẹp của đời người, cuối cùng cũng kết thúc, nhưng các em à, các em phải biết rằng, đây không phải là sự kết thúc của thanh xuân, ngược lại, thanh xuân của các em, từ hôm nay, từ giờ phút này, mới vừa bắt đầu mà thôi.”
“Khi các em rời khỏi khuôn viên trường trung học đơn thuần này, cô hy vọng rằng các em sẽ không bị lợi ích trước mắt che mắt và không coi cái gọi là chủ nghĩa cá nhân là một giá trị và lý tưởng tuyệt đối cao cả, mặc dù bây giờ các em ủng hộ cái gọi là tự do tuyệt đối, nhưng cô mong các em luôn giữ được dòng máu thanh xuân, trong tim luôn trân trọng gia đình, đất nước và thế giới.”
“Cuối cùng, cô hi vọng các em có thể giữ mãi thanh xuân của mình.”
Có học sinh bối rối hỏi: “Thưa cô, con người rồi cũng sẽ già đi, làm sao trẻ mãi được?”
Chu Thanh Hoa suy nghĩ một hồi, đáp: “Mãi có thể chực trào rơi lệ vì những cảm xúc nóng bỏng.”
Các học sinh đều bị cảm động, người giáo viên luôn nói với họ “Hãy nổ lực tiến về phía trước, vì tương lai mà phấn đấu”, lần đầu tiên cho họ bài học cảm xúc thật sự——
Mãi có thể chực trào rơi lệ vì những cảm xúc nóng bỏng.
Trong lớp vang lên tiếng vỗ tay như sấm, các học sinh rơm rớm nước mắt, nhìn giáo viên chủ nhiệm ngày thường dạy dỗ bọn họ một cách nghiêm túc, thậm chí còn khiến họ cảm thấy cô lúc nào cũng cằn nhằn và cáu kỉnh.
Nhưng bây giờ, vào khoảnh khắc cuộc sống học đường thời trung học sắp kết thúc, họ hy vọng rằng giáo viên chủ nhiệm có thể nói thêm vài lời.
Mỗi câu nói, họ đều nghiêm túc ghi nhớ trong lòng, coi đó là tiêu chuẩn.
Sau đó Chu Thanh Hoa chỉ là vẫy vẫy tay, nói: “Cô tuyên bố lớp Minh Đức trung học đến đây là kết thúc, tan học.”
Mọi người không vội vã ra khỏi lớp như thường lệ mà miễn cưỡng ngồi vào chỗ của mình, trên mặt ai cũng lộ vẻ bất đắc dĩ, rất nhiều nữ sinh đã cúi đầu lấy khăn giấy, còn nam sinh thì cố kìm nước mắt.
Chu Thanh Hoa vẫy tay với họ, sau đó nhìn lớp trưởng ở hàng cuối cùng.
“Tô Miểu... em... em ra đây một lát.”
Tô Miểu thu dọn cặp sách đi tới hành lang, Chu Thanh Hoa trên mặt lộ ra một tia áy náy nhìn cô: “Em thi đại học ổn chứ?”
“Dạ.” Tô Miểu gật gật đầu, “Thi xong em đối chiếu đáp án, chắc vẫn ổn.”
“Cô biết em nhất định có thể làm tốt.”
“Cảm ơn sự dạy dỗ của cô trong suốt hai năm qua ạ.”
“Chuẩn bị đăng ký ở đâu?”
Tô Miểu trầm mặc chốc lát, sau đó nói: “Có lẽ em sẽ đi phương bắc xem xem, đến Bắc Kinh ạ.”
“Chuyên ngành gì đã nghĩ xong chưa?”
“Em muốn trở thành giáo viên, có lẽ sẽ đăng ký Hán ngữ.”
“Tốt, rất tốt.”
Chu Thanh Hoa dừng một chút, lại hỏi: “Em và Trì Ưng… vẫn còn liên lạc chứ?”
“Tô Miểu lắc đầu: “Dạ không ạ, cô Chu, em không rõ tình hình lúc này của cậu ấy như thế nào.”
Chu Thanh Hoa thở dài: “Lúc đầu, em và Trì Ưng... cô thực sự coi trọng cả hai em, cả hai đều là những đứa trẻ ngoan, thực sự rất tàn nhẫn khi đưa ra lựa chọn, nhưng ý kiến của cá nhân cô không cách nào kháng lại quyết định của ban lãnh đạo trường.”
“Cô Chu, em hiểu ạ.”
“Để các em tiếp xúc với xã hội tàn ác quá sớm, đây vốn không phải là ý niệm của cô, thật ra tình cảm tuổi thanh xuân rất đẹp, cô không muốn chuyện này lưu lại trong lòng các em một bóng đen.”
Đầu óc Chu Thanh Hoa có chút rối bời, bà đã kìm nén chuyện này hơn một năm nay, chỉ vì sợ ảnh hưởng đến việc học của Tô Miểu, nên chưa bao giờ có cơ hội cùng cô trò chuyện một cách đàng hoàng.
Nhưng bà cũng có thể thấy rằng, trong năm nay Tô Miểu đã dành toàn bộ tâm sức cho việc học, cô muốn cố quên đi một điều gì đó, và cô... không hề vui.
“Trì Ưng... em ấy thực sự là một đứa trẻ chu đáo. Ít nhất trong nhiều năm như vậy, cô chưa từng gặp một học sinh nào hiểu chuyện hơn em ấy.”
“Em biết, thưa cô Chu, em cũng chưa từng gặp ai như cậu ấy.”
“Cô cảm thấy, có lẽ em ấy còn có nỗi khổ khác?”
Tô Miểu nhìn Chu Thanh Hoa, Chu Thanh Hoa cười cười một cách bất lực, “Chỉ là suy đoán mà thôi, em ấy thật không giống kiểu người vì bản thân mà không từ thủ đoạn... Nói thế nào nhỉ, biết rõ nhân tình thế sự nhưng không để tâm đến nhân tình thế sự, đây mới là ưu điểm lớn nhất của em ấy.”
Biết rõ nhân tình thế sự… nhưng không để tâm đến nhân tình thế sự.
Tô Miểu phân tích một cách đơn giản ý nghĩa của câu nói này.
Quả thật, chàng trai mà cô ngưỡng mộ đúng như lời cô Chu nói, anh quá hiểu lòng người nhưng lòng dạ không hề phức tạp.
Chỉ là anh rất khát vọng được yêu thương mà thôi.
“Cô Chu, thật sự là không sao cả.” Tô Miểu cười nói, “Em không hề trách cậu ấy, cũng không trách ai cả, người ở lại là em, chỉ hy vọng cậu ấy đừng trách em mới phải.”
“Em có thể suy nghĩ như vậy thì tốt, cô chỉ lo vì chuyện này, mà ảnh hưởng đến thái độ của em đối với chuyện tình cảm về sau mà thôi, chuyện này quả là…”
Chu Thanh Hoa bất lực nói: “Đây là cách giáo dục tình cảm rất không tốt, cô thật sự không nên ép các em đưa ra lựa chọn tàn nhẫn như vậy.”
“Cảm ơn sự chỉ dạy của cô Chu.”
Tô Miểu khẽ cúi đầu chào bà, sau đó quay trở lại phòng chứa đồ và dọn dẹp tủ của mình.
Nhiều học sinh đã dọn sạch tủ đựng đồ, đem chìa khóa giao cho giáo viên phụ trách hậu cần, Tô Miểu đem cặp sách cùng một số đồ lặt vặt trong tủ bỏ vào cặp sách, khi rời đi, lướt qua tủ đựng đồ thứ ba phía bên trái.
Đó là tủ đồ của Trì Ưng, kể từ khi anh rời đi, chiếc tủ đó chưa bao giờ được mở ra.
Tô Miểu mượn chìa khóa từ giáo viên của khoa hậu cần và mở tủ của Trì Ưng để kiểm tra lần cuối phòng trường hợp anh bỏ quên bất cứ thứ gì.
Anh có ý thức mạnh mẽ về lãnh thổ, không bao giờ thích đồ đạc cá nhân của mình bị người khác chiếm đoạt.
Tô Miểu mở tủ ra, trong tủ trống rỗng, quả nhiên là anh đã lấy đi mọi thứ, nhưng khi cô định đóng cửa lại thì phát hiện trên cửa có một tờ giấy ghi chú màu vàng.
Hai dòng chữ được viết trên giấy nhớ bằng kiểu hành thư rất quen thuộc của cô——
“Nam hữu kiều mộc, bất khả hưu tư.” (*)
“Ký kiến quân tử, vân hồ đắc hỉ” (*)
(*) “Nam hữu kiều mộc, bất khả hưu tư.”:
Phía nam có cây kiều mộc, mà… Ta không thể nghỉ ngơi dưới cây này được!
(*“Ký kiến quân tử, vân hồ đắc hỉ”: Thấy chàng quân tử mến yêu/ Lòng em thoắt đã muôn chiều thảnh thơi.
Tô Miểu tay run run mở tờ giấy, không kìm được nụ cười, rơm rớm trong đáy mắt.
Đây là thanh xuân anh trao cho cô, nồng nàn và nóng bỏng, nó sẽ không vì sự ra đi của anh mà tiêu tan, nó sẽ mãi lưu lại trong ký ức của cô,
Dùng cả một đời để nhớ và quên.
…
Buổi tối, các học sinh đến ktv để mở một chiếc hộp đêm, đây là đêm hội cuối cùng, không ai quan tâm đến họ nữa, họ có thể tổ chức lễ hội thỏa thích rồi say đến rạng sáng, thậm chí trước mặt giáo viên, mạnh dạn tỏ tình với người trong lòng...
Vào mùa hè sau khi tròn mười tám tuổi, mọi điều cấm kỵ đều được dỡ bỏ.
Tần Tư Dương hình như đã uống khá nhiều, đôi mắt hoa đào xinh đẹp hơi ngà ngà say.
Tô Miểu đảo mắt xung quanh tìm kiếm Tần Tư Nguyên: “Em gái cậu đâu?”
“Tìm con bé làm gì, thích đi đâu thì đi.” Tần Tư Dương cầm ly rượu bằng đầu ngón tay trắng nõn mảnh khảnh nhấp một ngụm, dường như lười không thèm để ý đến em gái nữa.
Tô Miểu ngồi ở bên cạnh cậu, Tần Tư Dương đem ly rượu đưa tới: “Uống một chút đi.”
“Tôi không thể uống nhiều, rất dễ say.”
“Một mình có thể uống, sao nào, đêm nay không muốn uống cùng tôi?”
“Không phải thế.” Tô Miểu đón lấy ly rượu, cụng ly với Tần Tư Dương, “Cảm ơn sự chăm sóc của cậu trong một năm qua.”
Tần Tư Dương cười lạnh: “Cậu biết tôi luôn thầm thích cậu, nhưng chúng ta đã là mối quan hệ không thể nào nữa rồi, vĩnh viễn không thể, sau này tôi là anh của cậu.”
“Cậu uống say rồi.”
Tần Tư Dương lại cụng ly, Tô Miểu yên lặng nhận lấy, ngẩng đầu uống cạn.
“Anh chỉ muốn hỏi một câu, nếu như không có Trì Ưng, không có Tiểu Xu, em sẽ thích anh chứ?”
Tô Miểu còn chưa kịp trả lời, cậu đã vội cắt ngang, “Quên đi, câu hỏi này thật sự rất ngớ ngẩn, anh không muốn biết đáp án.”
Một chút men say dần dần kéo đến, Tô Miểu trong lòng nóng lên, cô cũng không phải người máy, đối với loại này tình cảm đè nén nóng bỏng làm sao có thể thờ ơ.
Cô thiếu cảm giác an toàn, đối với bất kỳ sự chân thành nào dù chắc chắn hay là vô tình... cô đều xem như một báu vật.
“Lúc trước cậu nói với tôi, tôi và các cậu không phải cùng một loại người, học lực, trải nghiệm, kiến thức cũng đều không xứng với các cậu, tôi luôn ghi nhớ…”
Vừa dứt lời, Tần Tư Dương khẽ tát mình một cái, quay đầu nhìn cô: “Anh thật rẻ rúng, được chưa?”
Tô Miểu khẽ cười, tiếp tục nói: “Lúc cậu ức hiếp tôi, tôi đã từng ghét cậu. Cậu ra mặt vì Tần Tư Nguyên, làm hỏng chiếc bút lông, tôi thấy cậu bảo vệ cậu ấy ở phía sau, cậu biết tôi ngưỡng mộ cô ấy nhiều thế nào không, có anh trai thật tốt, làm sai bất cứ chuyện gì đều có người bảo vệ vô điều kiện, vô giới hạn, thật hạnh phúc biết bao.”
Tần Tư Dương áy náy nhìn cô: “Tô Miểu…”
Tô Miểu lắc đầu cắt ngang lời xin lỗi của cậu: “Mà một năm qua, cậu khiến tôi thực sự cảm nhận được niềm hạnh phúc mà lúc đầu tôi ghen tị, hơn nữa còn là hạnh phúc gấp đôi.”
Một năm nay, hai anh em sinh đôi đứng trước mặt cô như một cặp hộ pháp, chặn đứng tất cả những lời đàm tiếu và những lời gièm pha không thể chấp nhận được dành cho cô.
Đây là điều mà Tô Miểu trước đây chưa bao giờ nghĩ tới, cho dù trước đây cô ấy có ghét họ đến mức nào, nhưng bây giờ cô ấy không thể ghét họ nữa.
“Trên thế giới này, anh chỉ có Tiểu Xu là huyết thống, mà Tiểu Xu là em gái duy nhất của anh và Tư Nguyên, cho nên...” Tần Tư Dương nghiêm túc nhìn cô gái trước mặt, “Em cũng là em gái của anh, anh sẽ yêu thương em như anh yêu thương Tư Nguyên, được không?”
Tô Miểu cười với cậu: “Vậy tớ sẽ trở thành người hạnh phúc nhất thế gian.”
“Vậy thì anh sẽ coi đó là lời khen ngợi cao nhất dành cho người anh trai này.”
Tần Tư Dương ôm cô gái vào lòng, ôm thật chặt.
Người cậu tỏa ra mùi đàn hương thoang thoảng, đó là mùi mà căn phòng cậu thường xông, nó xa xăm và cổ kính, cho người ta cảm giác tĩnh lặng và an tâm.
Nhìn thấy hai người ôm nhau, Đoạn Kiều dẫn đầu, mấy nam sinh trong lớp bắt đầu hô lớn: “Bên nhau đi! Bên nhau đi! Bên nhau đi!”
Tần Tư Dương lườm, ý bảo họ im lặng, các nam sinh đã kéo cậu ấy đi hát.
Tô Miểu không còn cảm thấy xấu hổ nữa, sau khi nói rõ, mối quan hệ giữa cô và Tần Tư Dương trở lại bình thường, và sẽ không còn xấu hổ nữa.
Tần Tư Dương hát xong, quay lại chỗ cô, nói: “Anh hát không hay.”
“Không hề, em cảm thấy rất hay, giọng của anh rất ấm áp.”
Vài phút sau, Tô Miểu lấy hết dũng khí, cuối cùng mở lời thăm dò: “Tần Tư Dương, nếu như em đăng ký học trường tốt nhất phương bắc, em có thể... gặp người kia không?”
Đây là lần đầu tiên cô nhắc đến Trì Ưng, kể từ kỳ nghỉ đông.
Nếu cô không nhắc đến, Tần Tư Dương xém chút cho rằng cô đã bước ra khỏi nó rồi.
Tần Tư Dương suy nghĩ một chút, nói với cô: “Tô Miểu, tham khảo đăng ký nguyện vọng chuyên ngành mà em muốn học nhất, đừng cân nhắc bất kỳ yếu tố nào khác, bởi vì tương lai... thực sự còn rất dài, đừng vì bất kỳ ai mà thay đổi hướng đi của cuộc đời mình.”
Tô Miểu trầm ngâm một lát, sau đó gật đầu: “Anh nói thế, em hiểu rồi, cảm ơn nhé.”
Tần Tư Dương không quấy rầy cô nữa, để cô một mình yên tĩnh, ngồi bên cạnh Đoạn Kiều, cùng bọn họ chơi xúc xắc.
Tô Miểu cầm cốc lên, uống cạn.
Cô hiểu rồi, người đó sẽ không quay trở lại nữa.
…
Đây là lần đầu tiên Tô Miểu uống cạn, thật sự rất thoải mái, cảm giác nhẹ nhõm.
Sau khi trút bỏ được gánh nặng của kỳ thi tuyển sinh đại học, kỳ vọng của mẹ và kỳ vọng của chính cô đối với bản thân... cô nhẹ bẫng đến mức gần như bay bổng.
Từ phòng vệ sinh đi ra, trong hành lang tối om, dường như có người túm lấy quần áo của cô: “Wow, thật là một cô gái ngoan!”
“Đến chỗ của anh chơi một lát nhé.”
“Tránh ra!” Tô Miểu giãy dụa né tránh, “Cút đi! Cút ra!”
“Còn hung dữ nữa cơ!”
Cô cố hết sức chạy về phía phòng họp lớp, nhưng cánh cửa kính rõ ràng đang ở rất gần, nhưng lại rất xa, thế giới của cô quay cuồng, và cánh cửa cũng quay cuồng.
Trong lúc hỗn loạn, cô chỉ có thể cố hết sức đẩy đám “giò heo muối” (*) ghê tởm kia ra: “Buông ra! Bạn học của tôi... ở đằng kia!”
(*) “giò heo muối”: một cụm từ để chỉ những người hay sờ mó người khác ở nơi công cộng, một tên biến thái.
“Cùng chơi với anh chút mà.”
Đột nhiên, cô cảm thấy cánh tay mình buông lỏng, Tô Miểu loạng choạng dựa vào tường, suýt chút nữa ngã xuống.
Đầu óc choáng váng, cô như nhìn thấy một bóng đen hung hãn hất người đàn ông xuống đất, rồi lại đấm ngã anh ta, sức mạnh và sự thù địch của những cú đấm khiến người ta kinh hãi.
Tiểu lưu manh sau khi bị đánh kêu lên vài tiếng, loạng choạng bỏ chạy.
Tô Miểu nhìn không rõ bóng người màu đen, cô theo bản năng vươn tay muốn bắt lấy anh ta, nhưng anh ta lại rời đi, đi về phía cuối hành lang.
Đầu óc cô trống rỗng, trong miệng nói mấy câu say sưa, nhưng lại không biết mình đang nói cái gì.
Giống như trong một giấc mơ, chạy quanh như một con gà không đầu, chạy trong vô vọng để tìm kiếm một chút ánh sáng xa vời.
“Đừng đi.”
Cô đuổi theo anh đến sảnh quán bar, trong sảnh có rất nhiều người, mùi rượu và thuốc lá lẫn lộn, những người lạ như bóng ma đung đưa trước mắt cô.
Cô không thể đuổi theo người đó nữa, Tô Miểu ngã xuống nền đất lạnh.
Nhưng vào lúc này, cái bóng đẩy đám người sang một bên, ngồi xổm xuống trước mặt cô, bất lực đỡ cô dậy.
Một hơi thở quen thuộc phả vào mặt cô, mặc dù cô không nhìn rõ thứ gì nhưng mùi hương lại vô cùng nhạy.
Hương bạc hà vừa ngọt vừa đắng là mùi còn đọng lại trong những giấc mơ của cô.
Tô Miểu ôm lấy anh, giống như tóm lấy một con chim sẻ, suýt nữa bóp chết nó. Cô kiễng chân muốn hôn anh, nhưng nhìn không rõ, hình như là hôn lên mũi, lại giống như đôi mắt, cô liều mạng hôn... tìm kiếm đôi môi mỏng mềm mại trong ký ức.
Cuối cùng, thiếu niên cũng không kiềm chế được nữa, ôm lấy cô đi đến căng phòng trống ở hành lang, mạnh bạo áp sát cô vào tường.
Hơi thở của cả hai trở nên gấp rút.
Một bạn học ngoài cửa đi ra tìm Tô Miểu, muốn mời cô nâng cốc chúc mừng với giáo viên chủ nhiệm.
Tô Miểu bị người thanh niên áp sát vào tường, cô cúi đầu, lập tức nhìn thấy bàn tay quen thuộc đang nút thắt nơ bướm trên eo cô, một chút, lại thêm một chút.
“Nói, hôn tớ đi.”
Giọng anh khàn và trầm, và anh ngập ngừng tiến lại gần.
Nước mắt Tô Miểu chảy xuống, cô thở gấp: “Trì Ưng, hôn tớ đi.”
Một giây sau, anh phủ lên môi cô hôn, như còn chưa đủ, còn nhanh nhẹn mở hàm răng trắng nõn đang nghiến chặt, luồn vào tìm lấy đầu lưỡi ấm nóng, quấn lấy cô chết mê chết mệt.
Một nụ hôn cuồng nhiệt như vậy còn đi kèm với tiếng thổn thức dữ dội, uất ức, tuyệt vọng, không cam lòng... có lẽ còn có khát khao tột độ và hận thù mãnh liệt.
Tô Miểu cắn anh, anh cũng cắn cô như dã thú, không ngừng ngậm miệng cô, cô phát ra tiếng rên rỉ rất khẽ, anh lập tức di chuyển xuống, đáp xuống eo cô.
Không biết nụ hôn nóng bỏng không có giáo viên kéo dài bao lâu, có lẽ là cho đến khi cơn say của cô dần tan đi.
“Tớ sắp đi Bắc Kinh rồi, không phải tớ đi tìm cậu đâu, cậu là gì chứ, sao tớ phải đi tìm cậu.”
“Rất tốt.” Thanh âm của anh trầm thấp khàn khàn, “Chúc cậu có một tương lai tốt đẹp.”
“Tớ sẽ quên cậu, nói không chừng tớ sẽ cùng với Lộ Hưng Bắc, tớ sẽ cùng cậu ấy hôn nhau, cùng cậu ấy…”
Trì Ưng đột nhiên nắm tay cô, mạnh đến mức giống như bóp chết một con vật nhỏ, khiến khớp ngón tay cô đau nhức.
Cô đang đợi anh nói những lời đe dọa, dù chỉ là một câu: “Cậu dám.”
Nhưng anh chẳng nói gì.
“Khốn kiếp!” Tô Miểu điên cuồng hét lên, “Tại sao trong mộng còn dày vò tớ, cút đi, tớ không xứng với cậu, cậu quá cao quý rồi.”
“Cậu không cần tớ, cậu quay về làm gì chứ!”
Cô tát anh, sau đó hôn anh, đá anh, rồi lại ôm anh.
Anh cố hết sức xoa xoa, vuốt ve những nơi nhạy cảm nhất của cô.
“Tiểu Ưng, tốt nghiệp vui vẻ.”
…
Nửa đêm, Tần Tư Dương tìm thấy Tô Miểu trong phòng riêng bên cạnh, cô ngã xuống cạnh ghế sô pha và ngủ thiếp đi.
Tần Tư Dương vỗ gọi cô dậy: “Sao lại ngủ ở đây chứ?”
Tô Miểu tỉnh lại, hơi men dần tan đi, cô xoa xoa đầu: “Hình như em nằm mơ thấy Trì Ưng.”
“Vậy sao?”
“Không, không phải là mơ, em còn hôn cậu ấy.”
Tần Tư Dương nhìn lớp son sáng bóng trên đôi môi mềm mại của cô gái nhỏ, tinh tế như mới thoa lên, không có chút dấu vết nào bị ngược đãi: ‘Tỉnh rồi thì cùng anh về nhà.”
Tô Miểu nắm lấy tay áo Tần Tư Dương: “Nói thật cho em biết, Trì Ưng đã trở về rồi đúng không!”
“Không có, anh còn không biết cậu ấy đang ở đâu, em chỉ là mơ mà thôi.”
Tô Miểu mơ màng đứng dậy, và một thứ gì đó rơi ra khỏi ngực cô.
Cô cúi đầu nhặt lên.
Đó là một bông hồng tím Cosette đang nở rộ.
…