Cảm xúc mãnh liệt quét sạch thế giới của cô.
Tô Miểu ngồi xổm trên mặt đất nức nở thật lâu, cuối cùng cũng ổn định được tâm tình.
Toàn bộ quá trình Trì Ưng đều ở bên cạnh cô, không an ủi, anh cúi đầu châm điếu thuốc, chờ đợi cô gái phát tiết xong, khôi phục lý trí.
Bóng đêm vắng lặng, gió rét lạnh lẽo, bóng của hai người giao hòa, giống như dựa vào nhau.
Cô dùng mu bàn tay lau khóe mắt ngẩng đầu nhìn về phía Trì Ưng: “Tớ không biết cái bật lửa của cậu là hàng hiệu, nếu như biết thì tớ chắc chắn sẽ không mua loại hàng nhái này, để cậu bị chê cười.”
Một tay Trì Ưng kẹp điếu thuốc, một tay còn lại đặt trên đỉnh đầu cô gái, đè nhẹ: “Ai dám chê cười tớ.”
Tô Miểu nghiêng đầu tránh khỏi tay của anh, nhỏ giọng nói: “Cậu cũng đừng dùng cái bật lửa đó nữa, ném hoặc cất đi. Sau này, sau này tớ trưởng thành rồi, kiếm tiền mua cho cậu cái tốt hơn.”
“Cậu còn muốn kiếm tiền mua cho tớ cái tốt hơn à…”
Trì Ưng thật sự sắp bị cô chọc cười rồi, muốn đưa tay ôm cô một cái, Tô Miểu vội vàng xê dịch, đứng dậy lùi về sau hai bước.
Chàng trai khó chịu chống đầu lưỡi vào hàm răng, thả tay xuống: “Được, lớp trưởng của chúng ta không để cho tớ đụng lấy một đầu ngón tay.”
Tô Miểu gần như cầu xin lên tiếng nói: “Thật đó, cậu đừng dùng cái bật lửa đó nữa, người khác nhìn thấy thì không tốt, nhất là Tần Tư Nguyên, lỡ như để cậu ấy biết là tớ tặng thì sẽ rất mất mặt…”
“Tô Miểu, cậu nhớ kỹ.” Trì Ưng nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm, không thấy đáy: “Có phải hàng hiệu hay không, tớ không quan tâm chút nào.”
“Đồ trên người cậu đều là hàng hiệu.”
“Trong phạm vi đủ khả năng, tớ sẽ tốt với bản thân mình hơn, bởi vì không ai tốt với tớ.”
Tô Miểu lộ ra vẻ khó hiểu.
Trì Ưng dập tắt tàn thuốc, anh quay đầu, nửa bên mặt vùi trong bóng tối của đèn đường, nhìn không rõ.
“Tớ không tốt với bản thân thì không ai tốt với tớ nữa, tớ không có kiểu bố mẹ giống như anh em Tần Tư Dương, hiểu không?”
Trái tim cô như bị một đôi tay vô hình giày vò một cái, lại nghe anh nói tiếp: “Nhưng việc này không hề đại diện cho việc không phải hàng hiệu thì không được, so với những thứ này, tớ càng muốn tâm ý hơn.”
Anh nhìn về phía cô, đôi mắt đen lộ ra sự nghiêm túc, nói càng thêm rõ: “Tâm ý của cậu.”
Tô Miểu không biết về những chuyện Trì Ưng đã trải qua, nhưng nghe đôi câu vài lời ngẫu nhiên của Tần Tư Dương, cô đại khái cũng biết được, anh không hề có được… một gia đình hạnh phúc như mọi người nghĩ.
Trông như xuất thân hoàn mỹ, nhưng cuộc sống lại như người uống nước, ấm lạnh tự biết.
Một lời nói này đã làm tiêu tan sự canh cánh trong lòng của Tô Miểu về chiếc bật lửa hàng nhái, nhưng lại khiến cô rơi vào trong một loại cảm xúc càng thêm sâu sắc đối với Trì Ưng.
Anh nói, cô là cái bóng của anh, cho tới bây giờ, Tô Miểu mới dần dần hiểu rõ ý của anh.
Bọn họ quả thật có rất nhiều chỗ tương đồng, cảm nhận về cuộc sống của bọn đều mang theo vẻ không tin tưởng và không an toàn, dưới cảm xúc hoảng sợ như vậy, họ vẫn ngước mắt, nhìn về nơi xa.
“Hiện tại, tớ có thể chạm vào cậu không?”
Tô Miểu nhìn khuôn mặt anh tuấn không chút tì vết nào của chàng trai, nhìn ra sự khát vọng trong đôi mắt đen của anh.
Cô nhẹ nhàng… gật đầu.
Trì Ưng đưa tay, dùng ngón tay trỏ khẽ lau qua khóe mắt cô, anh lật tay lại, mu bàn tay lau sạch đi nước mắt trên mặt cô.
“Gần mười giờ rồi, còn trì hoãn nữa thì cậu thật sự không kịp lên tàu đâu.”
“A…!”
Lúc này Tô Miểu mới kịp phản ứng lại, vội vàng chạy về phía cửa vào đường tàu nhẹ: “Bái bai!”
Trì Ưng đưa mắt nhìn bóng lưng cô gái biến mất tại góc cua ở cửa vào, sau đó xoay người, bỏ tay vào túi cất bước rời đi.
Sau lưng lại truyền tới tiếng bước chân vội vàng.
Trì Ưng quay đầu, thấy cô gái nhỏ thế mà lại hổn hển chạy quay lại, nắm chặt ống tay áo của anh.
Tô Miểu thở hồng hộc, bộ ngực nhỏ chập trùng không ngừng, cô nghiêm túc mà thành kính nói với anh: “Trì Ưng, tớ có thể tuyệt đối trung thành với cậu.”
Cô không cho anh được thứ gì cả, ngoại trừ điều này.
Nói xong lời này, cô tự làm mặt mình thẹn thùng đỏ bừng, không đợi anh đáp lại, thậm chí không dám nhìn nét mặt của anh, cô quay người chạy vào trạm tàu giống như thỏ.
Khi đi xuống bậc cầu thang cuối cùng cô còn vấp một cái, lảo đảo nhào về phía trước.
Đi vào trong khoang cuối cùng, Tô Miểu dựa lưng vào tường, nhìn mình phản chiếu trong cửa kính màu đen, tình cảm chập trùng.
Cô vừa mới nói gì vậy!
Không dám nghĩ đến, vừa nghĩ đến là hận không thể đào cái hố chui xuống.
Sự dũng cảm đời này đều tập hợp vào khoảnh khắc vừa rồi.
Cô xoa xoa đầu, một mình thẹn thùng mãi không dứt… Thứ hai cũng không dám đi học nữa.
Sau khi tàu khởi động, điện thoại của Tô Miểu rung lên rừm rừm.
C: “[Thẹn thùng].”
…
Sau khi Trì Ưng gửi tin nhắn xong thì đẩy cửa đi vào phòng bao.
Đoạn Kiều cũng không phải là người sơ ý chủ quan, sắc mặt khó coi của Tô Miểu và cơn giận thản nhiên của Trì Ưng vừa rồi mới khiến cho cậu ta chậm chạp ý thức được điều gì đó, tiến lên muốn xin lỗi Trì Ưng.
Chuyện cái bật lửa là cậu ta thật sự không cố ý, sao có thể biết được món đồ đó có thể là do lớp trưởng tặng chứ.
Lời còn chưa nói ra khỏi miệng thì Trì Ưng đã đi tới, dùng một tay nâng cằm cậu ta lên, nhìn kỹ cái mũi của cậu ta: “Vừa rồi bị thương à?”
Thoáng một cái, trái tim Đoạn Kiều chua xót, suýt nữa khóc lên: “Cậu Ưng, xin, xin, xin lỗi cậu… Cậu xem cái miệng này của tôi, tôi thật sự không biết…”
“Không sao, không nhắc đến nữa.”
Các cô gái nhìn Trì Ưng, không nhịn được mà bật cười.
Chàng trai này mà trở nên dịu dàng thì thật là… nam nữ ăn sạch.
Chẳng trách Tần Tư Nguyên yêu anh phát điên.
…
Ở cửa Triều Thiên, bên cạnh bờ sông gợn sóng lăn tăn.
Điện thoại điên cuồng vang lên, tất cả đều là cuộc gọi nhỡ của anh trai Tần Tư Dương.
Tần Tư Nguyên cũng không xem điện thoại, ngồi một mình bên cạnh cầu thang lau nước mắt.
Chỉ cần vừa nghĩ tới việc Trì Ưng từ chối món quà của cô, trái tim cô giống như bị gói trong giấy bạc, nướng trên ngọn lửa lớn.
Đây là lần đầu tiên trong đời cô cảm nhận được loại cảm giác bất lực sâu sắc, mong mà không được này.
Sau khi chua xót thì phần nhiều hơn chính là tủi thân.
Cảm nhận được ở bậc thang bên cạnh có người ngồi xuống, Tần Tư Nguyên dùng mu bàn tay lau nước mắt rồi nghiêng đầu nhìn một cái.
Chàng trai mặc một chiếc áo hoodie màu đen phong phanh, đội mũ, gần như che khuất nửa gương mặt của cậu, chỉ lộ ra đường nét bên mặt ngang ngược, tay trái mang theo một chai nước khoáng đã uống được một nửa.
Mu bàn tay của cậu giống như Trì Ưng, màu da lúa mạch, gân xanh nổi lên rõ ràng, nhưng không sạch sẽ giống như Trì Ưng.
Tần Tư Nguyên nhận ra cậu — Quý Khiên.
Lần đầu tiên bọn họ gặp mặt không phải ở trận đấu bóng rổ lần trước, đã lâu trước đó rồi. Vào kỳ nghỉ Quốc khánh cùng đám Dương Y Y đến cầu Quan m chơi chạy trốn mật thất, cô gặp cậu.
Khi đó lập nhóm ghép đội, Quý Khiên và cô đúng lúc cùng một nhóm.
Bọn họ là ba cô gái, đám người Quý Khiên đúng lúc có bốn chàng trai, lập nhóm đi vào mật thất kinh dị, ba người bọn họ đảm nhiệm không khí của nhóm, toàn bộ quá trình toàn la hét, nhiệm vụ và giải mật mã đều dựa hết vào bốn chàng trai.
Tần Tư Nguyên là người cực kỳ sĩ diện, cho dù trong lòng vô cùng sợ hãi thì ngoài miệng cũng không chịu thừa nhận, nhiệm vụ đơn cô cũng độc lập hoàn thành, nhưng hai người Dương Y Y và Lư Tư Tư thật sự không hăng hái gì cả, nhất là Lư Tư Tư, bị dọa sợ đến mức chân mềm nhũn, ôm lấy cái cửa, nói gì cũng không chịu ra ngoài.
Cuối cùng mật thất kinh dị cũng vẫn không thể hoàn thành kịch bản cuối cùng, chỉ được một nửa, mấy bạn nam rất bất mãn, lúc đi ra ngoài thì lầu bầu nói sẽ không lập đội với con gái nữa.
Quý Khiên là người im lặng nhất trong số mấy chàng trai này, nói rất ít, nhưng cho dù là giải mật mã hay là cùng bạn bè làm nhiệm vụ đơn, cậu đều có thể gánh được, khi quỷ đuổi tới thì cũng chạy ở sau cùng.
Ấn tượng của Tần Tư Nguyên đối với cậu cũng không tệ lắm, bởi vì có một tình tiết bọn họ bị “con quỷ” cầm cưa điện đuổi theo trong đường hầm, mọi người sợ đến mức tè ra quần, chạy về phía trước giống như điên.
Tần Tư Nguyên chạy không nhanh, làm rơi nhiệm vụ ở chỗ góc cua, là Quý Khiên quay lại đưa cô đi.
Sau khi mật thất kết thúc, ngồi trên ghế sô pha của phòng nghỉ nghe chị gái NPC phát lại cốt truyện, bọn họ và mấy chàng trai kia cũng trao đổi tin tức trường học cho nhau.
Biết được bọn họ là người của trường Trung học số một Bắc Khê, Dương Y Y còn đặc biệt hỏi một vài chuyện liên quan tới Tô Miểu, thảo luận nhiều chuyện với bọn họ rất lâu.
Tần Tư Nguyên ở bên cạnh im lặng nghe, vẻ mặt xem thường nhưng Quý Khiên vẫn luôn quan sát cô.
Sau đó có mấy lần, cô gặp Quý Khiên ở cổng trường, vốn dĩ cũng không thân, nhìn thấy chỉ xem như không thấy, nhưng lần nào Quý Khiên cũng muốn đưa trà sữa cho cô.
Ý đồ… quả thật có chút rõ ràng.
Tần Tư Nguyên từ trước đến nay kiêu ngạo, hoàn toàn không để ý tới cậu, cũng vứt hết toàn bộ trà sữa, trong lòng còn nghĩ cậu là cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga.
Mãi đến lần chơi bóng rổ ở sân vận động thành phố, hai trường lại là kỳ phùng địch thủ đấu với nhau, không nghĩ tới cậu lại đi giúp cô xếp hàng mua trà sữa hot hit trên mạng vừa mới mở cửa, sau đó… dưới sự cầu xin của cô lại ra tay tương trợ giải vây cho Tô Miểu.
Tần Tư Nguyên không còn chán ghét Quý Khiên đến thế nữa.
Nhưng cũng chỉ là… không ghét mà thôi.
Tần Tư Nguyên dùng mu bàn tay lau nước mắt, vô cùng căm phẫn mà nhìn cậu: “Cậu theo dõi tôi!”
“Không có.” Quý Khiên chỉ về phía quán bán hàng ở bờ sông nơi xa: “Cùng mấy anh em uống bia đêm, nhìn thấy cậu.”
Dứt lời, cậu đưa một phần thạch rau câu đã đóng gói đến bên tay cô: “Có phải cậu chưa ăn cơm tối không?”
“Tôi không thèm ăn đâu!” Tần Tư Nguyên buồn bực nói: “Tôi ghét nhất là thạch rau câu!”
Quý Khiên không miễn cưỡng, nhìn về phía dòng sông Lam Giang với sóng nước lấp loáng, phản chiếu đèn đuốc trên bờ ở nơi xa: “Ai lại bắt nạt cậu rồi, nói với tôi, tôi giúp cậu đi đánh nó.”
“Cậu không phải là đối thủ của cậu ấy đâu.” Tần Tư Nguyên lầm bầm: “Thân thủ của cậu ấy rất tốt, vài phút là đã quật ngã đồ yếu kém nhà cậu rồi.”
“Phải, tôi là đồ yếu kém.” Quý Khiên cười khổ một cái, nhìn về phía cô: “Nhưng tôi sẽ không bắt nạt cậu.”
Nhắc đến chuyện này, Tần Tư Nguyên lại khó chịu, sự chua xót không ngừng được mà xông lên đầu: “Sao cậu ấy lại không thích tôi chứ, phải, tôi không xinh đẹp bằng cậu ta, tôi biết. Nhưng anh tôi nói cậu ấy không phải là người coi trọng vẻ bề ngoài, nếu như cậu ấy chê tính tôi kém, tôi cũng có thể thay đổi, nếu như cậu ấy thích kiểu như Tô Miểu, tôi cũng có thể thay đổi thành giống như cậu ta, cả ngày im lìm không lên tiếng, tôi cũng có thể làm được.”
Quý Khiên đặt hai tay lên đầu gối, cúi đầu lắc lư chai nước suối, cũng không biết cậu đang nghĩ gì.
“Tôi vụng trộm thích cậu ấy lâu như vậy, cậu ấy lại không cảm nhận được chút nào, tôi còn nhớ rõ lần đầu tiên tỏ tình bị cậu ấy từ chối, nhưng sau ngày đó, tôi càng thích cậu ấy hơn, tôi không có cách nào không chế mình không thích cậu ấy được…”
Nước mắt tí tách chảy xuôi theo gương mặt, cô gái tủi thân đầy bụng, thổ lộ toàn bộ với chàng trai bên cạnh.
Nhưng từng câu từng chữ lại đâm vào tim cậu.
“Thôi, tôi nói với cậu những lời này làm gì chứ.” Tần Tư Nguyên đứng dậy, đeo cặp sách quay người rời đi: “Cậu cũng giống cậu ta, cũng là cái hũ nút nửa ngày không nói ra được một câu, tôi thấy chán nhất là kiểu người như các cậu.”
Quý Khiên đuổi theo, kéo lấy dây quai cặp nghiêng qua của cô: “Chờ đã.”
“Làm gì!”
Chàng trai lấy ra một gói khăn ướt từ trong túi rồi đưa qua: “Bây giờ cậu về, mắt đỏ như vậy, người trong nhà chắc chắn sẽ hỏi, cậu lau đi.”
Tần Tư Nguyên nhận lấy khăn, xé mở gói lấy ra lau mắt, nói với cậu: “Tôi sẽ không thích cậu, cậu đừng lãng phí thời gian trên người tôi nữa.”
Quý Khiên cười một cái: “Tôi lại không theo đuổi cậu.”
Trong lòng cô quýnh lên, cô lúng túng nói: “Cậu không theo đuổi tôi, vậy cậu… mấy lần trước cậu đưa trà sữa cho tôi làm gì.”
“Tôi tự mình biết mình, sẽ không theo đuổi cậu.” Quý Khiên cúi đầu, mũi chân giẫm lên đá vụn: “Đưa trà sữa là muốn kiếm cớ nhìn cậu một chút, nhưng tôi không muốn cậu đáp lại tôi gì cả, tôi biết mình không xứng, cậu đừng để trong lòng.”
Cậu nói như vậy, ngược lại khiến trong lòng Tần Tư Nguyên mơ hồ có chút cảm giác khó chịu.
Cô quét mắt nhìn thạch rau câu trên tay cậu rồi nhận lấy, buồn bực nói: “Thật ra tôi vẫn rất thích ăn thạch rau câu.”
Quý Khiên vội vàng đưa cho cô.
Tần Tư Nguyên mang theo túi, khẽ hừ một tiếng rồi rời đi.
Sau khi lên cầu thang mới nhớ tới, cô quên dặn Quý Khiên không được nói ra chuyện tối hôm nay.
Cô biết bọn họ thường xuyên hẹn chơi bóng rổ với đội của trường tư thục Gia Kỳ, lỡ như cậu nói ra chuyện tối nay, cô sẽ cực kỳ mất mặt.
Nhớ tới cậu vừa mới nói là cùng người khác ăn cơm ở quán bán hàng ở bờ sông, Tần Tư Nguyên vội vàng tìm qua đó.
Ở quán bán hàng là người người nhốn nháo, rộn ràng sôi nổi, đều là khách hàng tới uống bia đêm nói chuyện, oẳn tù tì mời rượu, loạn xị bát nháo.
Tần Tư Nguyên đi qua từng dãy bàn ghế được bày không có quy tắc nhưng không nhìn thấy bóng dáng Quý Khiên đâu, đang gấp đến mức không biết thế nào cho phải, cô quay người lại thì nhìn thấy Quý Khiên đứng bên quầy đồ nướng, cầm xiên nướng rắc thì là, khói dầu hun đến mức cậu phải nghiêng đầu qua một bên.
Ông chủ còn đang ở bên cạnh hùng hổ —
“Ông đây vừa không chú ý đến là cậu đã lén lút trốn đi rồi! Ngày mai cậu đừng đến nữa!”
“Vừa rồi có chút việc gấp.” Quý Khiên cười xin lỗi: “Sau này sẽ không như vậy nữa.”
“Việc gấp gì, có chuyện gì quan trọng hơn cái bụng của khách hàng chứ! Cậu cẩn thận cho tôi, nếu có lần sau thì cậu đừng đến nữa!”
…
Tần Tư Nguyên rời khỏi quầy đồ nướng, rầu rĩ đi lên cầu thang, đến bên đường, trong lòng có chút khó chịu.
Chiếc xe con màu đen dừng lại bên cạnh cô, Tần Tư Dương vội vàng bước xuống, tức giận nói: “Gọi cho em mười mấy cuộc, sao em không bắt máy!”
“Em hít thở không khí.”
“Hít thở không khí sẽ làm trễ nãi việc em bắt máy à?”
“Ôi chao anh à, em đã lớn vầy rồi! Anh còn quản em nữa!”
“Em có lớn hơn nữa thì cũng là em gái anh.” Tần Tư Dương kéo cô lên xe: “Về nhà anh phạt em sau!”
Trong lúc lôi kéo, túi thạch rau câu trong tay Tần Tư Nguyên rơi xuống đất.
Cô liều mạng giãy thoát khỏi Tần Tư Dương, nhặt thạch rau câu lên: “Anh làm gì vậy, đồ của em rơi mất rồi!”
Trong túi, thạch rau câu đều đã chảy ra.
Tâm tình bị đè nén của Tần Tư Nguyên cuối cùng cũng không kìm được nữa, cô hét to một tiếng “A”, vứt túi thạch rau câu về phía Tần Tư Dương: “Nhìn xem, không ăn được nữa rồi!”
Tần Tư Dương lui về sau hai bước, tránh đi: “Cái này có gì đâu, anh mua thêm một túi khác cho em.”
“Không cần nữa!”
Cô thở hổn hển ngồi lên xe.
Tần Tư Dương nhặt túi lên rồi vứt vào thùng rác, khó chịu nói: “Trước kia cũng không thấy em thích ăn món này.”