Nhà họ Bạch đã chọn xong chỗ, cũng lên huyện thành đặt trước nguyên liệu, chọn được ngày tốt sẽ khởi công.
Đây có thể xem như là một sự kiện đặc biệt đáng nói trong thôn, bởi vì nhà họ Bạch trả tiền công cao, mấy thôn lân cận đều có thôn dân đến hưởng ứng tham gia.
Ngay cả Chu lão đầu cũng đến.
Nhà họ Bạch chọn thuê một ít người, nhà xây rất to, yêu cầu vác không ít gỗ, đá, mấy việc này đều cần người làm.
Cả thôn đều tưng bừng hẳn lên, bọn trẻ vô cùng thích thú chạy tới xem náo nhiệt, Mãn Bảo cũng bừng bừng hứng thú chạy tới nhìn một vòng, lúc buổi tối về nhà thấy nhà họ Chu cũng đang nói về việc này.
Trong nhà họ Chu chỉ có Chu đại lang và Chu tứ lang được tuyển, Chu nhị lang không được chọn, còn Chu tam lang là vì cần nghỉ ngơi chỉnh đốn để ứng phó phục dịch, cho nên không đến.
Bởi vì đã vào đông chí, trong nhà cần chuẩn bị không ít thứ, Tiền thị cố ý lấy tiền trong nhà ra đếm một lần, việc này đương nhiên không thể qua mặt được Mãn Bảo cùng phòng.
Mãn Bảo còn xung phong nhận việc ghi sổ cho bà đó.
Thật ra trong khoảng thời gian này bọn họ cũng kiếm được không ít tiền, nhưng cũng vẫn luôn tiêu tiền. Nghĩ đến lão tam phải phục dịch, lại còn vào mùa đông, bà liền gạt ra một phần tiền, tính mua một chút bông cho hắn về đệm quần áo. Quần áo cũng cần thêm vài cái, chắc chắn phải mua vải dệt.
Tiền thị lại gạt ra một phần, lúc này mới để Mãn Bảo đếm số tiền dư lại.
Mãn Bảo liền hỏi, "Mẹ, nhà của chúng ta bây giờ có được tính là có tiền không?"
"Không tính, chút tiền này còn không đủ ăn tết, đầu xuân còn phải tiêu nhiều lắm." Tiền thị thở dài, "Lẵng hoa của mấy đứa cũng không bán được nữa, bằng không trong nhà còn có thể kiếm được chút tiền."
Mãn Bảo liền nói: "Chúng ta có thể bán củ mài nha."
"Chúng ta đi đâu tìm nó chứ?" Tiền thị nói: "Núi sâu không dám vào, mấy chỗ gần một chút, chỉ sợ có đạp nhẵn đất cũng tìm không ra."
"Vậy chúng ta tự trồng là được."
"Thứ này trồng kiểu gì? Trước kia chúng ta chưa từng nghe nói, đâu thể trồng lung tung, hơn nữa lấy hạt giống ở chỗ nào?"
Mãn Bảo trầm tư, bây giờ đề mục củ mài chưa ra, tích phân cũng chưa tới, nhưng bé cảm thấy củ mài có thể gieo trồng, bởi vì Khoa Khoa cũng nói rồi, tuy rằng củ mài ở thời đại của nó đã tuyệt chủng, nhưng phía trước đó, vẫn là ở kỷ nguyên trái đất kia, đây là một loại thực vật rất bình thường, mọi người ăn nó như ăn rau cải trắng.
Nếu nó phổ biến như rau cải trắng, vậy chứng tỏ là có thể gieo trồng.
Mãn Bảo hỏi Khoa Khoa.
Hệ thống im lặng tìm một ít tư liệu đưa cho Mãn Bảo xem, đây là dùng đặc quyền của mình, tịch thu tích phân của bé.
Mãn Bảo liền nhìn mấy tư liệu đó hơn nửa ngày, ngày hôm sau liền đến tìm Chu ngũ lang và Chu lục lang, "Ngũ ca, lục ca, ta đã nghĩ kỹ đất của tứ ca nên trồng cái gì rồi."
"Trồng cái gì?" Chu ngũ lang nói: "Đất hoang kia của hắn ngoại trừ cây đậu thì có thể trồng cái gì? Cha cũng nói rồi, sang năm cho hắn hai cân hạt đậu, sau vụ hè sẽ thu hoạch về."
"Trồng đậu có ý nghĩa gì đâu, nếu đã muốn trồng thì trồng củ mài!"
Chu ngũ lang đảo con ngươi nói: "Muội biết trồng kiểu gì sao?"
Mãn Bảo tràn đầy tự tin nói: "Cũng gần biết rồi."
"Cái gì gọi là gần biết, biết là biết, không biết là không biết."
"Ta chưa từng trồng, chẳng lẽ còn chưa nhìn thấy sao? Ngũ ca, lúc đào củ mài chúng ta cũng thấy rồi, làm theo dáng vẻ sinh trưởng của nó là được. Ta thấy nó có dây leo, chúng ta làm cái giá để nó bò lên trên, lại vào trong núi đào ít bùn đất lấp vào, tưới thêm chút nước thì chắc sẽ không sai lệch lắm."
Chu lục lang hỏi: "Vì sao phải đi đào đất?"
"Nó thích lớn lên ở chỗ đó, chắc chắn là vì thích ăn đất ở chỗ đó, chúng ta đào đất ở đó về rải trên đất của chúng ta, trồng xuống đó thì đương nhiên nó sẽ thích lớn lên."
Hai anh em luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng, rồi lại không thể nói không đúng ở chỗ nào.
Mãn Bảo liền khuyến khích bọn họ, "Chờ sau khi trồng được củ mài, cũng có một phần của chúng ta, kiếm được tiền thì bảo tứ ca chia cho chúng ta một ít."
Mãn Bảo tỏ vẻ, cái này bé sẽ đi nói với tứ ca.
Chu ngũ lang cũng không lo lắng tứ ca không đáp ứng, chỉ là, "Chúng ta đi lấy hạt giống củ mài ở đâu? Không đúng, củ mài có hạt giống sao?"
Mãn Bảo nói: "Không phải lần trước chúng ta đào củ mài đã chặt đứt vài đoạn ở trong đất sao? Đi đào nó về là được."
Chu ngũ lang và Chu lục lang há to miệng, "Cái đó, cái đó có thể trồng được?"
Khoa Khoa nói rồi, thân củ còn có thể làm hạt giống nữa là, vì thế bé tràn đầy tự tin nói, "Chắc chắn có thể."
"Vậy nếu không trồng được thì sao?"
"Vậy cứ đào về rồi nói." Tuy rằng bây giờ Mãn Bảo đã có một ít đầu mối, nhưng chính bé cũng không chắc chắn lắm, nhưng thôi kệ nó chứ, đi một bước nhìn một bước.
Bởi vì Mãn Bảo là người đọc sách duy nhất trong nhà, thêm nữa mấy chủ ý kiếm tiền gần đây đều là do bé đề ra, vì thế trong lúc vô tình Chu ngũ lang và Chu lục lang đều theo bản năng nghe ý kiến của bé.
Không chỉ có Chu ngũ lang như thế, hiện tại Chu nhị lang cũng nghe ý kiến của Mãn Bảo.
Mãn Bảo quấn lấy hắn, muốn hắn lên núi tìm củ mài, còn nói: "Không cần nhổ đâu ạ, cứ mang cả dây của chúng nó về luôn, nói không chừng dây leo cũng có thể làm hạt giống."
Chu nhị lang cảm thấy bé nói rất có lý, lên núi tìm nào có tốt bằng mình tự trồng?
Nói không chừng sang năm nhà bọn họ thật sự có thể thu hoạch một núi củ mài đấy.
Mãn Bảo còn dặn dò lần nữa: "Nhị ca, nếu huynh vào núi còn nhìn thấy loại thực vật nào ta chưa từng thấy, thì huynh nhất định phải nhổ nó về cho ta nha."
Chu nhị lang theo thường lệ đồng ý, chẳng qua lần này rốt cuộc hắn cũng nghiêm túc hơn chút, còn hỏi Mãn Bảo, "Muội đã nhìn thấy những thực vật gì rồi?"
Mãn Bảo liền vẽ một vòng tròn lớn, nói: "Loại nào trong thôn có ta cũng đều nhìn thấy rồi, nhị ca, huynh chỉ cần xem có loại nào không có trong thôn và tòa núi kia, liền hái một ít về cho ta."
Chu nhị lang cười xoa đầu bé, cười nói: "Được!"
"Ký chủ, tích phân của nữ trinh tử và củ mài cùng đến rồi." Khoa Khoa đột nhiên lên tiếng, ánh mắt Mãn Bảo sáng lên, chạy lịch bịch về phòng, trốn vào trong chăn của mình xem tích phân.
Hệ thống thấy ý thức của Mãn Bảo vào rồi, liền mở giao diện ra cho bé xem, tích phân khen thưởng của nữ trinh tử là 5000, củ mài là 2500.
"Hai loại thực vật này trong lịch sử đều có địa vị rất quan trọng, không chỉ có giá trị đối với nghiên cứu khoa học, còn rất có giá trị tham khảo đối với xã hội con người lúc đó, cho nên tích phân khen thưởng cao hơn."
Hệ thống vừa cất những tích phân đang sở hữu đi vừa nói: "Mấy loại thực vật khác trước đó ký chủ ghi lại cũng đang trong quá trình chế tạo mục từ, dự tính khoảng hai ngày sau sẽ tới, ký chủ, kiếm được nhiều tích phân như thế, ngươi không định đổi ít thứ gì đó để khao mình sao?"
Nó chiếu cái túi xinh đẹp kia ra cho Mãn Bảo xem.
Mãn Bảo ngắm rồi lại ngắm, xem đủ rồi thì nói: "Không cần, ta chờ chị dâu làm cho ta, ngươi cho ta xem thuốc của mẹ ta lần nữa đi."
Khoa Khoa chỉ có thể chiếu lọ thuốc kia ra cho bé xem.
Mãn Bảo thưởng thức lọ thuốc màu xanh lục kia một lúc, cảm thấy mỹ mãn nói: "Khoa Khoa, ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ ghi lại rất nhiều rất nhiều thực vật, nói không chừng đến sang năm là ta có thể kiếm được đủ tích phân mua thuốc cho mẹ ta rồi."
Khoa Khoa không đành lòng đả kích bé, nhưng vẫn không nhịn được nói: "Rất khó, ký chủ, ngươi thử cân nhắc mua thứ khác đi, không muốn thứ đắt thì mua rẻ cũng được, bây giờ ngươi nhiều tích phân như thế, còn vẫn mỗi ngày chỉ tiêu một tích phân mua kẹo, thật sự là quá lãng phí tích phân."
Mãn Bảo chọc trung tâm mua sắm nói: "Ngoại trừ kẹo thì ta không biết nên mua cái gì nữa."