Trước tết, Mãn Bảo đã hợp tác với ngũ ca lên huyện thành bán kẹo rồi tích được một khoản tiền, tuy rằng không nhiều lắm, nhưng tất cả đều là tiền đồng.
Hơn nữa còn có tiền mừng tuổi tết năm nay, tuy rằng không thể nghiền áp 2 đồng bọn nhỏ về mặt tài phú nhưng vẫn có thể nghiền áp bọn họ ở trọng lượng và số lượng.
Bé vừa mở ra, bên trong ngoại trừ năm đồng tiền vàng đẹp đẽ, còn lại đều là tiền đồng, đừng nói, bảy trăm tám trăm đồng tiền dồn thành một đống vẫn rất gây chấn động.
Sau khi so sánh thì tiền trong hộp tiền của Bạch nhị lang trông có vẻ rất ít, nhưng trong hộp của cậu ngoại trừ tiền đồng còn có rất nhiều thỏi bạc, đồng tiền bạc và đồng tiền vàng.
Bạch nhị lang không ngốc, nhìn hộp tiền của mình lại nhìn hộp tiền của Mãn Bảo, cũng chẳng cần đếm, nói thẳng: "Tiền của ta nhiều hơn ngươi."
Sau đó hai người cùng nhau nhìn về phía Bạch Thiện Bảo.
Bạch Thiện Bảo đắc ý nhìn bọn họ, lúc này mới mở hộp tiền của mình.
Tuy rằng tiền mừng tuổi của cậu không nhiều bằng Bạch nhị lang, nhưng cậu tích cóp được nhiều, trước kia tiền tiêu vặt của cậu là do cậu tự cầm, lúc còn ở quê cậu còn có thể ra ngoài tiêu tiền, nhưng từ khi định cư ở thôn Thất Lí, cậu có muốn tiêu tiền thì cũng phải chờ đến khi lên huyện thành mới được.
Hơn nữa bắt đầu từ năm ngoái cậu đã kiên trì đòi tự cầm tiền mừng tuổi của mình, còn cùng Mãn Bảo buôn bán kiếm tiền, đặc biệt là bán gừng kiếm tiền, trong hộp tiền của cậu có một đống thỏi bạc.
Dù rất nhỏ, nhưng cũng không ít, trên cùng là tiền mừng tuổi gần đây cậu thu được.
Mãn Bảo òa lên một tiếng, ngay cả Bạch nhị lang cũng không nhịn được òa lên, vô cùng hâm mộ.
Bạch Thiện Bảo càng thêm đắc ý, "Ta còn có rất nhiều đồ chơi nữa."
Cậu xoay người chạy về phòng của mình, nhanh chóng kéo một cái rương to tới, mở ra cho bọn họ xem.
Mãn Bảo và Bạch nhị lang sấn lên nhìn, kinh ngạc cảm thán không thôi, trong này có rất nhiều đồ chơi hai người bọn họ cũng chưa từng thấy, Bạch Thiện Bảo đắc ý: "Đây đều là đồ chơi các chú bác gửi cho ta, các người có không?"
Mãn Bảo lắc đầu: "Ta có kẹo."
Bạch nhị lang vô cùng hâm mộ, duỗi tay định lấy, bị Bạch Thiện Bảo vỗ một phát vào tay, "Ta còn chưa chơi nữa, không cho ngươi chơi."
Bạch nhị lang giơ tay muốn cướp, "Ta cứ muốn chơi."
Mãn Bảo cảm thấy cậu rất vô lý, hơn nữa giữa Bạch Thiện Bảo và Bạch nhị lang, bé đương nhiên thân với Bạch Thiện Bảo hơn, vì thế liền giúp cậu bảo vệ đồ chơi, còn cao giọng nói: "Ngươi không phải đứa trẻ ngoan, không thể cướp đồ của người khác."
Bạch nhị lang vừa tức vừa tủi thân, hai mắt đỏ lên, tay càng thêm ra sức, nắm lấy một món đồ chơi dùng sức kéo về phía mình.
Dù sao cậu cũng lớn hơn Bạch Thiện Bảo và Mãn Bảo, sức cũng lớn, rất nhanh đã đẩy ngã Bạch Thiện Bảo và Mãn Bảo xuống đất, cướp được món đồ chơi vào tay.
Nếu bây giờ cậu chạy luôn, chắc chắn Bạch Thiện Bảo sẽ không đuổi kịp, nề hà cậu đoạt được đồ chơi xong, thế nhưng vẫn còn tham, nhìn thoáng qua mấy món đồ chơi trong rương, rất dứt khoát giơ tay lấy món đồ chơi khác cậu cảm thấy thú vị nữa.
Bạch Thiện Bảo tức điên rồi, bò dậy đi đẩy cậu ra.
Mãn Bảo cũng tức điên, bắt chước cậu cùng lên, hai người hợp lực đẩy được Bạch nhị lang ngã xuống đất, nhưng cậu vẫn ôm chặt đồ chơi trong lòng ngực, sống chết không chịu buông tay.
Bạch Thiện Bảo liếc mắt nhìn hộp tiền cậu ném ở bên cạnh, liền bò qua ôm hộp tiền lại đây, la lên: "Ngươi cướp đồ chơi của ta, ta sẽ không trả hộp tiền lại cho ngươi."
Mãn Bảo cũng dừng tay, nhanh chóng quơ hộp tiền của mình và Bạch Thiện Bảo ra phía sau bảo vệ chặt chẽ, sau đó trừng mắt nhìn về phía Bạch nhị lang.
Bạch nhị lang ôm món đồ chơi, miễn cưỡng lắm mới lộ ra đôi mắt.
Cậu do dự một lúc một chút rồi nói: "Vậy ta không cần tiền nữa, ta muốn đồ chơi của ngươi."
Đương nhiên Bạch Thiện Bảo không đồng ý, tuy rằng cậu thích tiền, nhưng càng thích đồ chơi hơn, thấy Bạch nhị lang sống chết không trả đồ chơi cho mình, Bạch Thiện Bảo há miệng định khóc.
Mãn Bảo lại cảm thấy ý này không tệ, vội vàng kéo cậu nói: "Chúng ta lấy bảo bối của từng người ra trao đổi đi, dùng tiền để đổi."
Bạch Thiện Bảo khóc lóc nói: "Ta không muốn bán đồ chơi của ta."
Mãn Bảo tránh mặt Bách nhị lang, ghé tai thì thầm với cậu: "Đừng sợ, mua bán phải tự nguyện, nếu hắn thích, thì người nói không bán, cứ lừa hắn để hắn đồ chơi xuống trước đã."
Bạch Thiện Bảo cảm thấy bé nói đúng, vì thế quay đầu nói với Bạch nhị lang: "Chúng ta buôn bán đồ chơi đi, ta sẽ lấy hết đồ chơi và bảo bối của ta ra, ngươi cũng trở về lấy bảo bối của ngươi đi, Mãn Bảo cũng lấy bảo bối của mình, ai muốn thì phải bỏ tiền mua."
Ánh mắt Bạch nhị lang sáng lên, cảm thấy trò chơi này rất thú vị.
Hắn thử bỏ hai món đồ chơi xuống, hỏi: "Người nói thật hả?"
"Ta nói thật."
Bạch nhị lang: "Ai nói dối là chó con."
Bạch Thiện Bảo do dự một chút, cuối cùng vẫn gật đầu, "Được, ai nói dối là chó con."
Mãn Bảo thầy cậu chạy, lập tức cùng Bạch Thiện Bảo cùng nhau cất đồ chơi vào trong rương.
Bạch Thiện Bảo đóng rương lại rồi do dự một chút, "Ta không muốn làm chó con."
Mãn Bảo gãi đầu, "Vậy làm sao bây giờ?"
Bạch Thiện Bảo liền nhìn về rương đồ chơi của mình, cuối cùng đảo con người, nói: "Ta cất hết những món đồ chơi ta thích nhất đi, còn lại thì để bán."
Mãn Bảo cảm thấy cậu không hổ là đứa trẻ thông minh hơn bé một xíu trong phạm vi trăm dặm này, cách này không tệ.
Vì thế hai đồng bọn nhỏ chung sức hợp tác, lấy những món đồ chơi Bạch Thiện Bảo thích nhất cất đi, cứ cất như vậy, liền phát hiện mấy món đồ chơi trong rương không còn bao nhiêu.
Dù sao mấy đồ chơi này đều là trước tết mới đưa lại đây, Bạch Thiện Bảo còn chưa chơi được bao lâu, trên cơ bản thì món nào cũng thích.
Mãn Bảo liền nhìn xung quanh, hỏi: "Ngươi có còn đồ chơi cũ không?"
Ánh mắt Bạch Thiện Bảo sáng lên, gật đầu thật mạnh nói, "Có, người chờ ở đây nhé."
Đương nhiên Mãn Bảo sẽ không chờ, bé đi theo sau mông cậu chạy từ thư phòng vào trong phòng cậu, lại ra ngoài sân tìm được đủ loại đồ vật.
Mấy thứ này đều bị bỏ vào trong rương đồ chơi.
Bên trong thậm chí còn có mấy cục đá đẹp mắt cậu tìm được ở bờ sông, trong mắt cậu thì mấy cái này đều là đồ chơi.
Mãn Bảo đương nhiên cũng cho rằng như vậy.
Tìm loạn một lúc, hai người đều hi hi ha ha cười rộ lên, cảm thấy đây đúng là một trò chơi thú vị.
Vì thế Mãn Bảo nói: "Ta cũng muốn về nhà lấy đồ chơi của ta."
Đương nhiên Bạch Thiện Bảo cảm thấy không thành vấn đề, vì thế khóa cửa thư phòng lại, hai đứa trẻ cùng nhau chạy về nhà họ Chu lấy đồ chơi của Mãn Bảo.
Đồ chơi của Mãn Bảo cũng có không ít, đương nhiên không được tinh xảo bằng đồ của Bạch Thiện Bảo, nhưng cũng đủ loại đồ vật.
Bao gồm cả mấy món đồ chơi bằng tre trúc và các hộp nhỏ Chu nhị lang làm cho bé, còn có con chuồn chuồn cỏ Chu tứ lang bện, và mấy đồ vật bé vơ vét ở bên ngoài về.
Mãn Bảo tìm một cái hộp trúc to, sau đó cho hết mấy thứ bé cho là đồ chơi vào trong đó, rồi cùng Bạch Thiện Bảo nâng đến nhà họ Bạch.
Mới đến cửa lớn nhà họ Bạch đã đụng phải hai người hầu đang ôm hai cái rương to của Bạch nhị lang.
Hai bên chạm mặt nhau, đôi mắt đứa nào cũng sáng ngời.