Đây chính là bệnh bộc phát nặng, đại phu vội vàng mở hòm thuốc lấy thuốc ra, nói: "Cho ba chén nước vào đun thành một chén thuốc, dùng lửa to."
Bây giờ gấp gáp, cũng không thể để lửa nhỏ liu riu.
Lúc này đại phu mới lấy châm châm cứu cho Mãn Bảo hạ sốt, cứ để sốt như vậy, không chết thì cũng hỏng đầu.
Đứa trẻ sốt rất cao, môi trắng bệch, thân mình bé nhỏ cứ run lên, Tiền thị dùng chăn bọc bé lại, vén quần áo lên để đại phu châm xuống.
Chu lão đầu hối hận vô cùng, hận không thể vả miệng mình một cái.
Vẫn luôn bận rộn đến tận lúc mặt trời mọc, Mãn Bảo mới nhắm chặt mắt khóc thành tiếng, thở ra toàn hơi nóng, thanh âm rất nhỏ, Tiền thị giơ tay sờ lưng bé, sờ thấy đầy tay mồ hôi, bà không kìm được khóc ra thành tiếng, ôm chặt lấy bé dỗ dành: "Được rồi, được rồi, ra mồ hôi, Mãn Bảo của chúng ta tốt rồi."
Mãn Bảo khó chịu rấm rức, nhắm mắt khóc ròng nói: "Có sói......"
"Không có, không có, làm gì có sói đâu, mẹ ở đây mà, nó không dám tới......"
"Đúng đúng đúng," Chu lão đầu vội vàng nói: "Cha cũng ở đây, nó mà đến gần cha sẽ đánh chết nó, đừng sợ nha con."
Đại phu kiểm tra bựa lưỡi của Mãn Bảo, nói: "Ra mồ hôi thì tốt rồi, đắp chăn cẩn thận, chịu khó đổi mấy khăn lông khô, đừng để nàng thấm mồ hôi lại là được."
Đại phu cất hòm thuốc, để lại cho bọn họ hai thang thuốc, mỗi ngày một thang, một thang có thể đun hai lần.
Ông cõng hòm thuốc, lúc này mới nhìn về phía Chu lão đầu, "Không có việc gì thì đừng dọa trẻ con, trẻ con dưới tám tuổi vẫn chưa vững chắc, vốn không chịu được kích thích, ông còn cố ý dọa nàng
......"
Vẻ mặt Chu lão đầu đầy hổ thẹn, cúi đầu khom lưng đáp dạ, khom người đưa đại phu già ra ngoài, sau đó bảo Chu nhị lang lấy xe ba gác kính cẩn đưa người về thôn Đại Lê.
Cả người Mãn Bảo ra đầy mồ hôi, Tiền thị không ngừng bón nước ấm bổ sung nước cho bé, đến cuối cùng, ngay cả tóc bé cũng ướt, khó chịu kêu hừ hừ, duỗi chân định đá chăn ra.
Tiền thị nào dám để bé đá chăn, giữ chặt đắp cho bé: "Đợi một lúc nữa, đợi bao giờ hết mồ hôi thì mẹ thay quần áo cho con."
Sau đó bón nước cho bé uống.
Mãn Bảo đã uống rất nhiều nước, không muốn uống nữa, liền xoay đầu sang một bên, nhỏ giọng thút thít: "Không uống, không uống."
"Uống thêm một chút," Tiền thị nói: "Ra nhiều mồ hôi như vậy cơ mà, con còn chưa hết sốt hẳn đâu, phải uống thêm một chút."
Mãn Bảo không muốn, mím chặt miệng không uống.
Khoa Khoa liền không nhịn được nói: "Kiến nghị ký chủ uống nước, bây giờ nhiệt độ cơ thể của người còn 37 độ 8, lúc trước ngươi sốt cao đến 39 độ 8, đây là chuyện vô cùng nguy hiểm."
Mãi cho đến hiện tại, trong lòng Khoa Khoa vẫn còn sợ hãi, sợ ký chủ còn chưa kịp lớn đã chết non, trong lúc bé mất đi ý thức, Khoa Khoa đã tìm thuốc hạ sốt trên trung tâm mua sắm, chỉ đợi ký chủ có triệu chứng kích phát cảnh giới sinh mạng thì sẽ mua thuốc thay bé.
Cũng may tình huống không chuyển biến xấu đến nông nỗi này.
Bởi vì thuốc trong tương lai cùng khoa học kỹ thuật bây giờ có cách biệt quá lớn, cho dù chỉ một viên thuốc hạ sốt, thì cũng cần số tích phân khổng lồ.
Tuy rằng tích phân của ký chủ bây giờ mua nổi, nhưng xong việc chắc chắn bé sẽ rất đau lòng.
Bởi vậy Khoa Khoa nói thẳng: "Nếu ký chủ không thể hạ sốt, làm bệnh tình bị lặp lại, lúc sau chỉ sợ chỉ có thể mua thuốc trong trung tâm mua sắm, ngươi có biết một viên thuốc hạ sốt cần bao nhiêu tích phân không?"
Khoa Khoa vô cùng dứt khoát mở giao diện tìm kiếm ra cho bé xem.
Đôi mắt đang nhắm chặt của Mãn Bảo khẽ mở, tủi thân nhìn tích phân một lúc, sau đó bò từ trên giường dậy, dưới sự trợ giúp của Tiền thị cầm chén nước lên uống.
Tuy rằng Tiền thị không biết tại sao bé lại đột nhiên nghe lời, nhưng đây cũng là chuyện tốt, bà vui mừng nhẹ giọng dỗ con: "Mãn Bảo của chúng ta đúng là đứa trẻ ngoan, uống nước xong là lát nữa sẽ khỏi."
Còn chưa đầy bảy tuổi, Mãn Bảo liền cảm thấy bản thân đã phải bận tâm đến chuyện tiêu tiền, thật sự là quá khó khăn.
Khó được một lần không muốn lớn lên, Mãn Bảo đau lòng uống thêm nửa chén nước nữa, sau đó ôm bụng tỏ ý muốn đi tiểu.
Tiền thị liền khoác áo của bà bọc bé lại rồi ôm đi, chờ đến khi ánh mặt trời có thể xuyên qua cửa sổ vào trong, cơn sốt của Mãn Bảo cuối cùng cũng hạ.
Tiền thị cho phép bé tắm một lần trong phòng, sau đó liền nhét bé vào chăn, không dám để bé chịu một tí lạnh nào.
Ngay cả bữa sáng cũng ăn trên giường.
Có lẽ là bởi vì Mãn Bảo từ nhỏ đã yếu ớt, có lẽ là bị dọa bởi lần sinh bệnh này, nên trên dưới nhà Chu đều rất cẩn thận với bé.
Cố ý nấu cháo thịt nạc cho bé, lại không cho bé xuống gường, mãi cho đến khi ăn cơm tối, xác nhận bé thật sự có thể tung tăng nhảy nhót, mới để cho bé đến cửa nhà chính đứng chốc lát.
Nhưng cũng không được bao lâu, ăn cơm tối xong bé lại bị nhét về phòng, ngày hôm sau, bé vẫn không thể đến trường học.
Vì thế Bạch Thiện Bảo cầm một hộp bánh ngọt tới thăm bé.
Sợ làm tiểu công tử nhà họ Bạch bị lây bệnh, Tiền thị không để Bạch Thiện Bảo vào phòng, mà bảo bọn họ nói chuyện qua cửa sổ.
Bạch Thiện Bảo đến đúng lúc tiểu Tiền thị bưng một chén nước thuốc đen sì đi vào, cậu rất đồng tình nói với Mãn Bảo: "Ngươi thật đáng thương, còn phải uống thuốc mấy ngày nữa?"
Uống thuốc trong trí nhớ của Mãn Bảo đã là tập mãi thành quen, nói: "Ta cảm thấy ta khỏe rồi, nhưng mẹ ta vẫn cảm thấy ta chưa khỏe, nhưng mà thuốc của ta cũng chỉ đến hết hôm nay thôi, ngày mai chắc chắn ta sẽ đến trường."
"Nếu bọn họ không cho ngươi ra ngoài thì làm sao bây giờ?" Hiển nhiên Bạch Thiện Bảo rất có kinh nghiệm, "Bọn họ sẽ nhốt ngươi ở trong phòng."
"Vậy ta sẽ bỏ trốn, đến lúc đó ngươi giúp ta được không?"
"Được chứ," Bạch Thiện Bảo phấn khích, hỏi: "Ngươi định bỏ trốn như nào?"
Đáng tiếc bọn họ còn chưa kịp lên kế hoạch, thì tiểu Tiền thị đã bưng nước thuốc đến trước giường, Mãn Bảo chỉ có thể uống thuốc trước rồi mới bàn bạc kế lớn là chạy trốn với cậu.
Đáng tiếc, ngày hôm sau không đợi Mãn Bảo chạy trốn, Tiền thị đã bảo bé đi học trước, "Con xin nghỉ hai ngày rồi, hôm nay cũng nên đi học thôi."
Không cần chạy trốn vẫn có thể đi học, Mãn Bảo và Bạch Thiện Bảo có chút thất vọng, chẳng qua kinh qua một lần này, Mãn Bảo đã ngoan hơn rất nhiều, chỉ đành đặt tiếc nuối ở trong lòng.
Tuy rằng trên thực tế bé chỉ sốt một ngày, nhưng nhà họ Chu vẫn không dám coi thường, vẫn luôn nghiêm túc chấp hành lời dặn dò của đại phu, không cho bé ăn đồ tanh cay, đồ dầu mỡ, vì thế suốt cả một tuần, tuy đồ ăn của Mãn Bảo rất tỉ mỉ, nhưng thịt chỉ có thịt nạc, càng nhiều là rau xanh, cái này làm cho Mãn Bảo một năm này ăn không thịt khổ sở không thôi, ngay cả nước trứng gà bé rất ghét mỗi sáng cũng có vẻ ngon hơn hẳn.
Ngay cả Trang tiên sinh cũng cảm thấy sắc mặt của đồ đệ nhỏ nhợt nhạt hơn nhiều, phá lệ chiếu cố bé trên phương diện học tập, liên tục vài ngày không giao bài tập cho bé.
Chờ đến khi sắc mặt bé hồng nhuận và có thể hoạt bát nhảy nhót, trong nhà mới buông lỏng kiểm soát trên phương diện này, mà cuối cùng bé cũng có cơ hội hỏi ngũ ca một câu, là rốt cuộc vì sao mà chuyện của bọn họ bị bại lộ.
Chu ngũ lang liền nhìn về phía Chu lục lang.
Chu lục lang ngượng ngùng nói: "Việc này kể ra thì dài."
Chu tứ lang trợn trắng mắt nói: "Dài cái gì mà dài, bọn ta chỉ ra ngoài có nửa ngày, có thể dài đến đâu chứ?"
Hắn nói với Mãn Bảo: "Không cần hỏi hắn, Đại Lượng đã nói với ta rồi, là do thằng nhóc này đi ra ngoài khoác lác, nói hắn bắt được chuột tre kiểu gì, người khác không tin, hắn liền nói ngay cả muội cũng tự mình bắt được một con chuột tre cơ mà, sao hắn có thể không bắt được chứ?"