Ba huynh đệ dập đống lửa đi, xách chuột tre chạy về chỗ cũ, chạy đến dưới cây to kia, chỉ thấy bên dưới trống rỗng, không có một ai.
Ba huynh đệ nhà họ Chu liếc nhau, cùng lúc đánh một cái rùng mình, đây là trong núi đó!
Sắc mặt Chu tứ lang trắng bệch nhét chuột tre vào tay Chu lục lang, nói: "Lập tức chạy về nhà, nếu trên đường về nhìn thấy Mãn Bảo thì mang nàng về, nếu mà không thấy, thì gọi bọn đại ca đi tìm."
Chu tứ lang nói với Chu ngũ lang: "Chúng ta chia nhau ra tìm, nàng đi không nhanh, tìm được người xong thì mang nàng đến chỗ này."
Chu ngũ lang và Chu lục lang đều đồng ý, mỗi người một hướng.
Chu tứ lang tìm một vòng xung quanh trước, nhìn thấy đống lửa đã tắt dưới khóm trúc, hai mắt bỗng dưng trừng lớn, lúc trước ở đây cũng không có thứ này.
Cho nên là đã có người tới đây?
Vậy Mãn Bảo......
Chân Chu tứ lang mềm nhũn, cái đầu tiên nghĩ đến chính là bọn ăn mày bắt cóc trẻ con.
Hắn giật mình, không tìm trong núi nữa, mà chạy xuống phía dưới chân núi, định men theo đường lớn tìm người.
Chu tứ lang vừa gọi Mãn Bảo, vừa đi dọc theo chân núi tìm, mà Chu ngũ lang thì đang gào rú trong núi.
Hắn tìm hồi lâu cũng chưa thấy ai, vừa sốt ruột vừa tức, dứt khoát đứng yên, dồn khí đan điền ngửa đầu hét to: "Mãn Bảo -------"
Mãn Bảo đã đi mệt, đang ngồi trên đất đau lòng mơ hồ nghe được tiếng gọi, lập tức nhảy phắt lên, dựng lỗ tai nghe trong chốc lát rồi hỏi, "Khoa Khoa, ngươi nghe thử xem có phải có người đang gọi ta hay không?"
Khoa Khoa trầm mặc một chút mới nói: "Đúng, ở ngay hướng tây chỗ ký chủ đang đứng."
Mãn Bảo liền xoay vòng tại chỗ, sau đó hỏi, "Hướng tây ở đâu?"
Khoa Khoa chỉ phương hướng cho bé.
Mãn Bảo liền nhanh chân chạy ra phía bên kia, con chuột tre bị dây thừng trói lại chỉ có thể bị kéo lê quay cuồng trên mặt đất.
Mãn Bảo chạy một hồi lâu, mệt không bước nổi cũng ngửa mặt lên trời hét to một tiếng, "Ta ở chỗ này ------"
"Mãn Bảo ------"
"Ta ở chỗ này ------"
Lúc Chu ngũ lang nghe tiếng tìm tới, trên người trên mặt Mãn Bảo đã toàn là đất, không có cách nào, bé đào cho Khoa Khoa không ít đất, lúc ấy vừa ngẩng đầu đã phát hiện không thấy các ca ca đâu, căn bản là không để ý đến việc lau tay, đi một đoạn đường, cứ thế bôi hết lên mặt và lên quần áo.
Dáng vẻ này đọng ở trong mắt của Chu ngũ lang liền có vẻ đáng thương vô cùng.
Chu ngũ lang chạy lên ôm lấy bé, vừa khóc vừa cười, "Muội chạy đi đâu vậy, làm chúng ta tìm bao lâu."
Mãn Bảo cũng òa một tiếng khóc lên, cả giận nói: "Ta vẫn luôn ở dưới gốc cây mà, là các huynh đi mất ấy."
Chu ngũ lang có chút chột dạ, lúc ấy chuột tre chạy qua khóm trúc, trong lòng trong mắt bọn họ cũng chỉ có con chuột tre, theo bản năng đuổi theo, nào còn nhớ đến muội muội đang nghịch đất ở dưới gốc cây chứ?
Chu ngũ lang vội vàng xin lỗi, ôm lấy bé nói: "Đều là lỗi của bọn ta, muội đừng khóc nữa, tí nữa cho muội đánh chúng ta cho hả giận nhé."
Mãn Bảo khóc đến nấc từng tiếng, đưa dây trói chuột tre đang cầm trên tay cho hắn, hỏi: "Tứ ca và lục ca đâu ạ?"
Chu ngũ lang nhìn thấy chuột tre thì hơi kinh ngạc, "Muội lấy từ đâu ra?"
Còn chưa nghe bé kể, đã lập tức rùng mình một cái, trừng to mắt nói: "Xong đời, lão lục mà về đến nhà thì nhất định sẽ nói cho cha mẹ."
Chu ngũ lang không hỏi nữa, trực tiếp ngồi xổm xuống cõng Mãn Bảo lên lưng, xách con chuột tre chạy xuống dưới chân núi, vừa chạy vừa gọi tứ ca.
Đáng tiếc chờ đến khi hắn chạy về phía chỗ cây to bọn họ hẹn nhau cũng không nghe thấy tiếng đáp lại của Chu tứ lang.
Hắn tìm trong khóm trúc một lúc, tìm được một que củi đã bị đốt một nửa, lại tìm một cái lá to rồi viết chữ lên trên mặt lá.
Mãn Bảo nhìn mà há to miệng, đúng nhỉ, sao bé lại ngốc như thế chứ, lúc trước có thể để lại lời nhắn cho bọn họ mà, bé biết viết chữ, mà mấy huynh đệ nhà họ Chu cũng nhận được chữ.
Mãn Bảo lau nước mắt, tự trách không thôi, "Khoa Khoa, ta thật là ngu ngốc."
Khoa Khoa im lặng không nói gì.
Chu ngũ lang nôn nóng, đầu đầy mồ hôi viết lời nhắn xong, nhét lá to xuống dưới gốc cây, sợ tứ ca không nhìn thấy, hắn còn xếp mấy tảng đá ở bên cạnh.
Chờ làm xong hết mấy thứ này, hắn liền cõng Mãn Bảo chạy về nhà.
Nhất định phải ngăn lão lục lại trước khi hắn về đến nhà, nếu không......
Nghĩ đến đây, Chu ngũ lang đã sải chân chạy như bay.
Cùng lúc đó, người đang chạy nhanh về nhà còn có Chu lục lang, nhưng ít ra hắn còn nhớ lời tứ ca nói, muốn để ý hai bên đường xem có Mãn Bảo không.
Cho nên hắn vừa chạy vừa gọi tên Mãn Bảo, thỉnh thoảng thấy chỗ nào hoa cỏ um tùm còn dừng lại tìm một chút, sợ để lỡ Mãn Bảo.
Cứ dừng như vậy lại mất thêm không ít thời gian, thế mà làm Chu ngũ lang đuổi kịp.
Chu ngũ lang chạy đến mức thở hổn hển, yết hầu bốc khói, căn bản không có sức nói chuyện, từ rất xa, Mãn Bảo đã ở trên lưng hắn nhìn thấy Chu lục lang chạy phía trước, bé lập tức hô to: "Lục ca, lục ca ------"
Chu lục lang đang vùi đầu chạy phía trước, nghe thấy tiếng liền dừng chân, theo bản năng quay đầu lại nhìn, thấy Mãn Bảo đang ghé trên lưng ngũ ca vẫy tay với mình.
Hai mắt Chu lục lang tỏa sáng, xoay người chạy về, đợi đến lúc ba huynh muội tụ hội, Chu ngũ lang đã ngã ngồi ra đất, chỉ biết thở dốc, căn bản không nói ra lời.
Chu lục lang vội vàng đỡ lấy hắn, vừa kiểm tra xem Mãn Bảo có bị thương không, vừa nôn nóng hỏi: "Muội chạy đi đâu đấy, chúng ta còn tưởng để lạc mất muội rồi, làm ta sợ muốn chết."
Mãn Bảo vừa xuôi ngực cho Chu ngũ lang, vừa tìm một viên kẹo bạc hà đưa cho hắn ăn.
Chu ngũ lang miệng khô lưỡi khô, ngậm kẹo xong nước miếng phân bố nhanh hơn, lúc này mới thấy tốt hơn một chút, hắn phất phất tay nói: "Tìm được trong núi, nàng đi tìm chúng ta."
Hai huynh đệ đều có cảm giác sống sót sau tai nạn, đặt mông ngồi xuống đất thở hổn hển.
Chu lục lang cũng chạy rất nhanh, sắc mặt hơi trắng bệch, hắn giơ tay về phía Mãn Bảo, "Ta cũng muốn ăn kẹo."
Mãn Bảo có chút chột dạ, cảm thấy vì mình không đủ thông minh, không nghĩ ra cách để lại lời nhắn mới làm mọi người sốt ruột như vậy.
Vì thế các ca ca nói cái gì thì là cái đó, bé vội vàng móc một viên kẹo từ trong túi ra đưa cho hắn ăn.
Ngậm kẹo, sắc mặt hai anh từ từ tốt hơn, Chu ngũ lang thở đều, lúc này mới rảnh đi oán trách Chu lục lang, "Ngươi chạy nhanh thế làm gì, không phải đã bảo là phải nhìn hai bên sao, chẳng may Mãn Bảo ở ngay hai bên đường thì làm thế nào?"
"Ta nhìn hết rồi, trong núi nguy hiểm như vậy, ta mà không chạy nhanh về nói cho nhà mình, chẳng may Mãn Bảo thật sự bị sói tha đi thì sao?"
Hai anh em liền ngồi thở dài, Chu lục lang hỏi, "Tứ ca đâu?"
Chu ngũ lang không để ý phất tay nói: "Chắc vẫn còn ở trong núi, ta không tìm thấy hắn, nhưng đã để lại lời nhắn rồi."
Hắn nói: "Ta sợ ngươi trở về nói cho cha mẹ, đến lúc đó chắc chắn chúng ta sẽ bị đánh."
Chu lục lang cũng cảm thấy may mắn, bây giờ bọn họ đã ở ngay trước cửa thôn, không phải suýt chút nữa là bị phát hiện rồi sao?
Lúc này Chu lục lang mới phát hiện trong tay ngũ ca còn nắm một sợi dây thừng, dưới dây thừng còn buộc một con chuột tre béo tốt mập mạp, hắn lập tức mở to hai mắt nhìn, hỏi, "Con chuột tre này từ đâu ra?"
Chu ngũ lang nhìn về phía Mãn Bảo, đúng vậy, con chuột tre này từ đâu ra?