Tiểu Tiền thị để bánh bột ngô tới trước mặt bé, nói: "Muội tưởng đê sông là giấy hả, chỉ cần xé cái là có thể hỏng, mau ăn đi còn đi học."
Bây giờ Mãn Bảo đã không cần ai đưa đón đi học, ăn xong bữa sáng liền tự mình cõng rương đựng sách nhỏ tung ta tung tăng đến trường.
Mới vừa đến chỗ giao lộ trước trường học đã thấy Trang tiên sinh đang đứng ở ven đường nhìn sang phía này, Mãn Bảo lập tức nhảy nhót chạy tới, ngẩng đầu nhỏ hỏi, "Tiên sinh, người đang đợi con sao?"
Trang tiên sinh khẽ mỉm cười, thu lại ánh nhìn, xoa đầu nhỏ của bé hỏi, "Sao trong thôn lại náo nhiệt vậy?"
"Trưởng thôn đại ca gọi mọi người mở họp ạ, không biết có phải là đi bắt cá tiếp hay không."
Trang tiên sinh nghe xong không nhịn được cười, sầu lo trong lòng vì mấy lời ngây thơ của bé mà tan biến không ít.
Trang tiên sinh thả lỏng, nắm tay Mãn Bảo về phòng học, sắp xếp bài học cho bé xong mới về viện nhỏ của mình, ông nghĩ, nếu xảy ra chuyện gì, thì muộn nhất là đến khi tan học ông cũng sẽ biết.
Sau khi tan học về nhà Mãn Bảo cũng biết, bởi vì lúc về đến nhà, trong nhà đang bàn bạc người được chọn đi phục dịch năm nay.
Nghe nói, buổi chiều ngày hôm qua lí trưởng của bọn họ đã bị triệu tập khẩn cấp đến thôn Giang Định, bởi vì chuyện đê đập bị vỡ đã bị huyện lệnh mắng cho một trận to.
Đương nhiên, người bị mắng không phải là lí trưởng của bọn họ, lí trưởng của bọn họ chỉ là người tiện thể đến cùng mà thôi, thảm nhất là lí trưởng phụ trách thôn Giang Định, nghe nói lúc này đã bị nhốt vào tù.
Nhưng người bị bắt thì đê cũng vỡ, vốn dĩ thôn Thất Lí còn cách thôn Giang Định ba cái thôn ở giữa, việc này chẳng có bao nhiêu quan hệ với bọn họ, nhưng lúc đó ý của huyện lệnh là muốn triệu tập dịch phu để sửa chữa đê đập, cho nên sáng sớm hôm nay lí trưởng đã tới đây tìm thôn trưởng.
Lí trưởng cảm thấy, chậm nhất cũng chỉ trong mấy ngày này thôi, trên huyện sẽ phát lệnh phục dịch xuống, cho nên ông đi thông báo trước, cũng để cho các nhà có sự chuẩn bị.
Năm ngoái là Chu tam lang phục dịch, dựa theo thứ tự, hẳn là đến lượt Chu đại lang, nhưng rất không khéo, năm nay Chu tứ lang đã thành niên rồi.
A, đúng rồi, sau khi hắn thành niên còn có thể được phân ruộng, Chu lão đầu đã hỏi thăm trưởng thôn, hỏi xem có nên tặng lễ cho lí trưởng, để ông ấy phân cho mảnh ruộng tốt chút hay không.
Cho nên chủ đề bàn bạc chính của hôm nay là, rốt cuộc là Chu đại lang đi phục dịch, hay là Chu tứ lang đi đây.
Ôm tiền, cõng sọt rỗng vui vẻ rạo rực trở về - Chu tứ lang mới vừa đẩy cửa ra đã đối diện với ánh mắt sáng ngời của mọi người, hắn cảm thấy hơi hốt hoảng.
Hắn theo bản năng lấy túi tiền trên vai xuống, nói: "Con không lấy tiền, không tin thì hỏi lão ngũ và đại tỷ đi, khoản tiền hôm nay bọn họ đều nhớ kỹ."
Chu Hỉ đẩy hắn ra để đi vào, hỏi: "Làm sao thế?"
Mọi người ném cho Chu tứ lang một ánh mắt xem thường, thu hồi ánh nhìn, Chu nhị lang nói: "Không phải đê ở thượng du bị phá đấy sao, có khả năng trên huyện sẽ phát lệnh phục dịch."
Chu Hỉ không nhịn được hỏi: "Đấy không phải là ở thôn Giang Định sao, sao lại còn lấy người ở thôn chúng ta?"
Chu lão đầu nói: "Đều cùng một con sông, bọn họ không tốt, chúng ta có thể ổn sao?"
Ông nói: "May mà bây giờ đã qua mùa lũ rồi, nếu nó bị vỡ sớm hơn hai tháng, thì toàn bộ hoa màu trong đất đều gặp nạn, chỉ sợ cả phòng ốc cũng xảy ra chuyện."
Chu nhị lang nói: "Con nhớ đê của thôn Giang Định đã tu sửa năm năm trước, lúc đó đại ca còn đi ấy, sao giờ đã bị vỡ rồi?"
Chu đại lang cau mày suy nghĩ nửa ngày, chần chờ nói: "Chắc là do thiếu gỗ?"
Chu tứ lang cảm thấy không khí trong nhà bây giờ không thân thiện với hắn lắm, vì thế khẽ rón rén dịch đến bên cạnh Mãn Bảo, ngồi xổm bên người bé, đưa một phong thư cho bé, thuận tiện hỏi thăm, "Phục dịch thì phục dịch thôi, vì sao mọi người đều trừng mắt nhìn ta?"
Thư là do Phó nhị tiểu thư viết, Mãn Bảo vui mừng nhận lấy, giải thích nghi ngờ cho hắn, "Tứ ca, năm nay huynh thành niên rồi."
Chu tứ lang há to miệng, nắm chặt túi tiền hỏi, "Cho nên, cho nên ta phải đi phục dịch?"
Mãn Bảo nghĩ nghĩ, nói: "Theo lý mà nói thì đúng là thế."
Bằng không phải đến lượt đại ca, thì quá lời cho tứ ca rồi.
Chu tứ lang khẽ đảo con ngươi, nhỏ giọng hỏi Mãn Bảo, "Nếu ta đi phục dịch, thì gừng và củ mài trong đất phải làm sao bây giờ?"
Mãn Bảo: "Còn có ngũ ca và lục ca mà, bây giờ bọn họ rất lợi hại, mà dù có vô dụng thì vẫn còn có nhị ca, hắn cũng giúp đỡ được."
"Vậy nếu ta đi, trong nhà còn có đến đó dựng bếp hầm canh thịt không?"
"Chắc là có," Mãn Bảo nghĩ nghĩ, an ủi hắn nói: "Tứ ca huynh yên tâm, nếu huynh mà đi, ta nhất định sẽ bảo bọn đại ca đến đó dựng bếp hầm canh."
Chu tứ lang cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, đưa túi tiền cho bé, "Đây, tiền hôm nay, muội đếm thử đi."
Mãn Bảo lại quyết định đọc thư trước, dù sao bây giờ mọi người còn đang bàn bạc dở, không vội đếm tiền.
Thật ra ngày hôm qua Phó nhị tiểu thư đã viết thư cho Mãn Bảo, chỉ là bởi vì đám Chu tứ lang đổi chỗ bán gừng, cho nên không đưa được thư, nhưng sáng sớm hôm nay, nha hoàn vừa nghe thấy tiếng rao hàng, đã chạy ra đưa thư.
Trong thư viết kỹ về sách nàng đọc, bài học gần đây nàng học được, sau đó nói rằng người nhà bọn họ đều thích cá khô nhỏ bé đưa, hơn nữa còn chia sẻ cho Mãn Bảo nghe một chút mấy tin tức nàng hóng được.
Dù sao lúc ấy nàng bị Phó huyện lệnh dọa sợ, nàng mới có mười tuổi, tuy rằng rất hiểu chuyện, nhưng xong chuyện vẫn không nhịn được thút thít vài tiếng.
Vẫn là mẫu thân nàng an ủi nàng, nói chuyện này không liên quan đến nàng, nàng mới thoải mái hơn, nhưng nàng vẫn sai người đi hỏi thăm chút xem có chuyện gì.
Đương nhiên, Phó huyện lệnh sẽ không nói mấy cái này với con gái, nhưng sáng sớm hôm nay cha nàng cả người mệt mỏi từ bên ngoài về nhà, vẫn là do mẫu thân nàng lải nhải nên nàng mới biết xảy ra chuyện gì.
Có một đoạn đê bị sụp, may mắn trong bất hạnh là, bây giờ không phải mùa lũ định kỳ, nên ngoại trừ một ít đồng ruộng ở thôn Định Giang, thì mấy thôn khác không bị ngập lụt.
Mà bây giờ thu hoạch vụ thu đã kết thúc, thôn Định Giang cũng chỉ bị thiệt hại một ít rau dưa, không tổn thất hoa màu, chỉ là mấy chỗ bị ngập nước sâu nhất thì độ màu mỡ sẽ bị giảm đi, có khả năng sẽ từ ruộng tốt biến thành ruộng bần.
Mà không may là, đê sông bị vỡ, bị vỡ thì đắp lại.
Phó nhị tiểu thư nói, cha nàng đã rất tức giận, bởi vì sửa đê đập thì cần tiền, mà dường như nha huyện rất thiếu tiền.
Loại chuyện này, Phó nhị tiểu thư cũng chỉ hóng hớt một chút thôi, không nói kỹ càng tỉ mỉ, nhưng Mãn Bảo vẫn không kìm được mở to hai mắt, giải phóng tư duy một chút, không có tiền, thì chắc không phải là huyện lệnh sẽ đi đòi bọn họ chứ?
Lúc này, Phó huyện lệnh cũng đang suy nghĩ đến vấn đề này.
Năm nay hắn vốn không muốn phát dịch lệnh, chỉ định để các thôn tự mình tu sửa thủy lợi của mình, gọi các thanh niên ra làm là được.
Nhưng bây giờ lại không phát không được.
Nhưng cái này phải phát như nào đây?
Chọn lao đinh của thôn nào, không chọn lao đinh của thôn nào?
Đương nhiên, cái này không phải chuyện quan trọng nhất, quan trọng nhất là, nguyên liệu xây dựng đê đập phải lấy từ đâu đây?
Trong huyện chưa từng xin châu phủ về việc xây dựng đê sông, thế nên năm nay không được nhận khoản tiền này.
Phó huyện lệnh nghĩ đến việc này liền hận đến ngứa cả răng, chỗ đê bị vỡ kia là do huyện lệnh tiền nhiệm xây dựng, nhưng lại trùng hợp như vậy, xây dựng ngay trong một năm trước khi hắn ta rời chức.